Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A

Chương 117: Tinh Ninh & Bùi Giáng



117. Sở Tinh Ninh x Bùi Giáng

Bùi Giáng nói muốn mời cả tổ Uông Phúc ăn cơm chiều để cảm ơn bọn họ. Sở Tinh Ninh lấy lý do trường học có việc để cự tuyệt. Trên mặt Bùi Giáng hiện lên một chút mất mát. Cậu dẩu dẩu miệng nhưng không dám nài ép gì.

Tuy rằng ba năm qua đi, cậu vẫn luôn chú ý chặt chẽ mọi động thái của Sở Tinh Ninh, nhưng trong mắt người kia, hai người bọn họ đã rất lâu không gặp. Cậu không xác định được người kia hận mình thế nào, cũng không xác định được thông qua Trần Khai Trạch để Sở Tinh Ninh tham dự vào hạng mục này có biến khéo thành vụng hay không.

Uông Phúc cẩn thận thử hỏi:

"Nhà hàng dưới tầng có món cua sốt không tồi, có phòng riêng, chúng ta có thể tới đó?"

Bùi Giáng hậm hực nói: "Không đi."

Uông Phúc: "...." Tôi biết ngay mà!

Sau khi tiễn Bùi Giáng đi, Uông Phúc vẫn còn hoảng hốt. Hợp đồng đã ký rồi, ngay cả giá cả cũng không phải giằng co nhưng hắn lại không có chút vui vẻ nào.

Hóa ra không phải là hắn có năng lực lôi kéo hạng mục lớn này mà Sở Tinh Ninh mới là mấu chốt của lần hợp tác này.

Nhất định là ông Trần Khai Trạch đã biết từ đầu nhưng không thèm thông báo cho hắn, làm hắn vừa đắc chí lại nhiệt tình nhào vào, gây ra một hồi chê cười.

Uông Phúc hung hăng xoa mặt.

Ngày hôm qua, những lời nói với Sở Tinh Ninh trong văn phòng kia đều trở thành những bàn tay vả vào mặt hắn làm hắn không xuống đài được.

"Luật sư Uông, về sau tôi sẽ chăm chỉ học tập noi theo ngài." Sở Tinh Ninh vừa ra khỏi cửa đã khiêm tốn chào hỏi hắn,

Uông Phúc cười làm hòa nói: "Được, được."

Nếu Sở Tinh Ninh đã đưa ra bậc thang không có ý so đo nữa thì hắn cũng thuận thế bước xuống.

Chờ Sở Tinh Ninh vừa rời đi, Hạ Hạm nhanh chóng tới gần. Sắc mặt của cô ta bây giờ đã chuyển thành màu xám trắng, nói năng có chút lộn xộn:

"Giữa Sở Tinh Ninh và Bùi Giáng, hai người họ..... có phải là quan hệ kia không?"

Uông Phúc hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

"Về sau cô đừng để tâm vào đường ngang ngõ tắt nữa, chuẩn bị sẵn sàng đi, về sau phải tăng ca." Trong ngôn ngữ của hắn có chút oán trách cô.

Hạ Hạm cắn chặt lấy môi, thầm nghĩ đâu phải cô muốn để cho Uông Phúc nói thẳng với Sở Tinh Ninh. Nhưng cô chỉ là thực tập sinh, không dám đắc tội với Uông Phúc cho nên chỉ có thể yên lặng mà nuốt cục nghẹn này thôi.

7 giờ tối.

Không trung còn chưa tối hẳn, phía chân trời xa xôi là một màu lam đặc sệt mơ hồ có thể nhìn thấy vài ngôi sao lập lòe. Gió thu đưa đẩy làn mây trắng xé nó thành từng sợi bông nhỏ nửa trong suốt nửa trắng ngà, che kín nửa cái thành phố.

Giờ là thời gian tan tâm. Sở Tinh Ninh xếp hàng 10 phút mới vào được trạm tàu điện ngầm lại phải đợi thêm vài phút tàu mới vào ga, anh bị kẹp giữa dòng người cuồn cuộn xô đẩy lên tàu. Không có chỗ ngồi, anh đành phải tìm một vị trí trống, bàn tay nắm chặt lấy tay vịn.

Chiếc màn hình nhỏ trên tàu đang phát chương trình quảng cáo.

Ngày 20 tháng 12 này, thiên vương Kỷ Sầm Dư sẽ tổ chức buổi biểu diễn ở sân vận động Tinh Quang, vé vào cửa sắp được đưa ra bán.

Sở Tinh Ninh rất thích Kỷ Sầm Dư. Nhưng vì đủ loại nguyên nhân mà anh mất đi nhiều cơ hội tham dự buổi biểu diễn của người kia.

Hơn nữa có thể là vì lớn tuổi cho nên Kỷ Sầm Dư rất ít tổ chức liveshow, vì vậy hầu như những buổi biểu diễn chưa bao giờ không trùng thời gian nghỉ của Sở Tinh Ninh.

Anh tính tính, tháng 12 này chắc là đã thi xong LSAT. Luận văn tốt nghiệp cũng không cần gấp, thời gian làm việc trong đoàn luật sư cũng không quá nhiều, anh hẳn là có thể dành chút thời gian đi tham dự buổi biểu diễn của kia.

Hi vọng có thể cướp được vé vào cửa. Trong lúc đang suy nghĩ miên man, đột nhiên tàu điện ngầm giảm tốc độ, anh không phản ứng kịp cho nên không cẩn thận va vào một nữ sinh bên người.

Sở Tinh Ninh lập tức xin lỗi:

"Rất xin lỗi."

Vốn dĩ cô nữ sinh kia cau mày, vừa mới nhấc tầm mắt lên thấy khuôn mặt của anh thì biểu tình lập tức thay đổi.

"À.... Không sao, không sao, phanh quá gấp thôi."

Mặc dù hai người đều là Omega, nhưng ai lại không thích nhìn người đẹp chứ.

Sở Tinh Ninh gật đầu, lễ phép đứng cách ra một khoảng. Cô nữ sinh kia không nhịn được trộm nhìn anh, nhưng giấy tiếp theo đã bị bạn mình kéo lại.

"Mẹ nó, thật tức chết, Giản Chính ngu ngốc kia lại bắt Bùi Bùi nhà ta kéo đội!"

"Hả?" Cô nữ sinh tạm thời không có thời gian thưởng thức mỹ mạo của Sở Tinh Ninh, mà nhanh chóng thăm dò mở Weibo.

Thông tin từ các account marketing, vốn dĩ tháng sau Bùi Giáng sẽ tham dự một chương trình tổng nghệ với vai trò là khách quý, chương trình kia có lưu lượng cực cao, lại đang ở giai đoạn hoàng kim, đối với bất kỳ một idol nào mà nói chỉ cần tham dự rất nhanh sẽ bừng sáng.

Bản thảo chương trình vốn đã gửi tới tay của các nhà truyền thông nhưng nghe nói, Giản Chính muốn Bùi Giáng tham dự với nhóm trong một chương trình mạng nào đó, cho nên phải từ chối chương trình này.

Lực thu hút của chương trình trên mạng kia không lớn, độ nổi tiếng không cao, chỉ vì dẫn lưu lượng mà bắt Bùi Giáng tới đó, thuần túy chỉ là hoang phí cậu.

Nhưng đây là hoạt động nhóm, đương nhiên cậu phải lấy hoạt động chung làm chủ.

Cô nữ sinh kia nhìn đến bản thảo tuyên truyền thì tức giận thiếu chút là ngất đi.

"Fuc*! Thiên Diệu đóng cửa đi!"

"Ôi! Lại là vì Giản Tòng Tân, thật không hổ là thái tử gia của Thiên Diệu, chó má, cái gì cũng không biết lại đần độn như lợn vậy mà Giản Chính còn muốn nâng đỡ hắn."

"Tôi thấy, lúc trước ký hợp đồng với Bùi Bùi chính là muốn để Bùi Bùi dẫn dắt con trai ông ta, ai ngờ con của ông ta bùn nhão không trét được tường, hát hay nhảy đều không được, độ nổi tiếng lót đế."

"Bùi Bùi nhanh giải ước đi, cứ như này thật đau tim!"

"Nhanh thôi, phía FC không phải nói Bùi Bùi đang xem xét việc giải ước hay sao, hy vọng có thể tìm bên luật sư đáng tin cậy chút, đừng làm chuyện xấu vì đoàn luật sư của Thiên Diệu rất mạnh đấy."

Sở Tinh Ninh hơi nghiêng mặt nhìn hai cô nữ sinh kia. Nghe các cô nói chuyện, chắc hẳn là fans của Bùi Giáng.

Anh có chút tò mò, từ khi Bùi Giáng vào giới giải trí đều không được lòng người khác, kỹ thuật giả vờ thiên chân ngoan ngoãn cũng không hề lấy ra dùng, tựa như mọi thứ hết thảy đều thích thì làm.

Nhưng dù vậy, vẫn có rất nhiều fans thích cậu ta.

Sở Tinh Ninh muốn biết, các cô thích gì ở người kia. Nghĩ như vậy, anh hỏi ra lời:

"Xin quấy rầy một chút, các bạn là fans của Bùi Giáng đúng không?"

"Đúng vậy, bạn cũng biết Bùi Bùi à?"

Sở Tinh Ninh chớp chớp mắt, anh hẳn là biết người kia sớm hơn các cô một chút.

"Ừm.... Mạn phép nghe hai bạn nói chuyện, thì không rõ hai bạn thích gì ở cậu ta?"

"Nhan sắc nha, dáng người, còn có tài hoa, những bài hát của cậu ấy đều là tự sáng tác, vài bài còn rất nổi tiếng."

"Hơn nữa cậu ấy cực kỳ chân thành với fans."

Sở Tinh Ninh buồn cười hỏi lại: "Chân thành à?"

Anh không hề nghĩ tới, Bùi Giáng có liên hệ gì với từ này.

"Đúng vậy, lúc Bùi Bùi mới debut đã từng tuyên bố, mình không cần fan bạn gái bởi vì cậu ấy đã có người đặc biệt ở trong lòng, cho nên bọn mình đều là fan mẹ, fan em gái hay fan sân khấu của cậu ấy thôi. Cậu ấy thà rằng bị ảnh hưởng tới lưu lượng chứ không lừa gạt fans, rất có trách nhiệm đấy."

Hầu kết của Sở Tinh Ninh nhẹ lăn lộn một chút, biểu tình trở nên phức tạp.

--- Trong lòng có một người đặc biệt ư.

Bùi Giáng nói như vậy với fan sao?

Tâm tình vốn bình tĩnh của anh lại một lần nữa xao động, anh thật sự thấy chán ghét vì mình bị ảnh hưởng bởi tin tức của người kia, nhưng thân thể lại không khống chế được.

"Ha ha, anh cũng đừng đau lòng, thật ra đám fans chúng tôi cũng trộm gọi Bùi Bùi là ông xã đấy, tuy rằng không chiếm được nhưng vẫn còn có thể mơ mộng một chút."

Cô nữ sinh cho rằng Sở Tinh Ninh vừa mới nhập hố fans mới của Bùi Giáng, nghe thấy thần tượng có người yêu thích nên bị đả kích. Cô không muốn vì vậy mà Bùi Giáng mất đi 1 fan, cho nên nhanh chóng an ủi.

Sở Tinh Ninh cắn môi dưới, nheo mắt trấn định nói:

"Ồ, tôi không đau lòng."

Cô cho rằng anh ngượng ngùng, nói tiếp:

"Không sao đâu, thật ra tôi cũng thấy tiếc nuối."

Sở Tinh Ninh nhẹ giọng trả lời:

"Không có thật mà, cô sao biết được người cậu ta thích có phải là tôi hay không chứ?"

Cô nữ sinh sửng sốt.

Sở Tinh Ninh cười cười: "Nói đùa thôi."

Nửa giờ sau, tàu mới dừng tại ga cách trường đại học F gần nhất. Sở Tinh Ninh đi ra khỏi ga tàu, không về ký túc xá trường học mà tìm một phòng khách sạn ở gần đó.

Bên trong yên tĩnh, không có người quấy rầy. Anh ôm máy tính ngồi ở mép giường, khoanh chân, cong lưng gõ vài cái lên bàn phím.

Tư liệu về Giản Chinh xuất hiện trên màn hình. Năm đó cũng là minh tinh nổi danh, tư liệu về ông ta cũng không ít. Thậm chí trên các mạng xã hội lớn còn tàn lưu một chút fans cuồng của ông, thỉnh thoảng phát lại vài bộ phim truyền hình khi ông còn trẻ. Nhưng năm tháng không buông tha người, hiện tại người này nhìn không còn mê người như trước.

Dáng người ông bắt đầu mập ra, cơ bắp trên mặt cũng chảy nhão, làn da xỉn màu kia rõ ràng cho thấy mấy năm nay ông ta uống rượu, hút thuốc không ít.

Nhưng khóe mắt hay đuôi lông mày vẫn còn bóng dáng của sự nho nhã và khí chất hoài cổ khi còn trẻ, chỉ cần chăm chút một ít là lại có thể làm một ông chú thành thục có mị lực.

Giản Chính có một đứa con trai, chính là Giản Tòng Tân mà hai nữ sinh trên tàu điện ngầm đã nhắc tới.

Giản Tòng Tân năm nay 16 tuổi, lúc thành lập nhóm vào 2 năm trước, hắn mới 14 tuổi. Lúc trước Giản Chinh đưa hắn ra nước ngoài để học, nhưng vì hắn thật sự không biết cố gắng dù du học mấy năm nhưng tiếng Anh vẫn gập ghềnh, còn hùa theo người khác bắt nạt bạn học, gây bạo lực học đường làm Giản Chinh phải bồi thường không ít tiền. Giản Tòng Tân cũng bị trường đuổi học.

Vì vậy, Giản Chinh không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể đón hắn về nước. Từ nhỏ Giản Tòng Tân chưa từng được phổ cập giáo dục trong trường học cho nên lúc đi học cũng không tiếp thu được, bạn bè không có, thi cử lại rối tinh rối mù, ngay cả viết còn không biết viết.

Giản Chinh hỏi hắn cuối cùng muốn làm gì, hắn rõng rạc tuyên bố muốn làm idol, muốn nổi tiếng, muốn cho những cô gái trẻ thần tượng hắn, truy phủng hắn. Vừa lúc trong nhà có điều kiện, nâng đỡ một idol hoàn toàn là việc nhỏ.

Giản Chinh không còn biện pháp khác, bắt hắn tập huấn nửa năm dạy qua loa đại khái những kiến thức sơ đẳng, cơ bản sau đó chuẩn bị một nhóm cho hắn debut. Lấy trình độ của Giản Tòng Tân thì solo không thể được, sẽ bị ném đá nhưng nếu mà vào một tổ hợp nhóm nam thì khác, bất luận tỳ vết gì đều có thể giảm nhẹ thậm chí che đậy lại, chỉ cần có đồng đội chia sẻ.

Cứ như vậy, Bùi Giáng "ngẫu nhiên" được chọn vào công ty, rồi thuận lý thành chương lập nhóm với Giản Tòng Tân.

Có những sáng tác của Bùi Giáng, cùng nhiệt độ của cậu, nhóm nhạc tất nhiên càng lúc càng có danh tiếng, Giản Tòng Tân cũng nương theo gió đông mà tích lũy được không ít fans.

Thành công dễ dàng như vậy càng làm hắn không muốn nỗ lực. Gia nhập nhóm 2 năm, hắn không hề tiến bộ, khi hát hay nhảy đề thở hồng hộc vào mic, còn chân tay vụng về khi được phóng vấn. Tuy rằng fans thường tự huyễn hoặc giải thích rằng hắn tuổi nhỏ chưa thành thục nhưng chính fans cũng đã cam chịu hắn là phế vật kéo chân sau của cả nhóm.

2 năm nay, Bùi Giáng không tranh không đoạt, khoan dung độ lượng, từ bỏ không ít hợp đồng mê người để chuyên tâm kéo nhóm nhạc. Cậu sáng tác những bài hát êm tai, cho cả nhóm hát, còn sửa âm vực cho Giản Tòng Tân.

Cậu còn nhường hợp đồng của chính mình, phối hợp mang cả nhóm đến tuyên truyền, lúc đó Giản Tòng Tân nghẹn cứng nửa ngày còn không nói rõ được một câu hoàn chỉnh. Những buổi tiệc từ thiện lớn nhỏ hay những buổi biểu diễn miễn phí vĩnh viễn đều do Bùi Giáng vui vẻ đi làm còn kẻ kia chỉ miệng toàn nói phét, còn cảm động rối tinh rối mù. Đám fan của Bùi Bùi bị ngược đến tê tâm liệt phế, còn fan của Giản Tòng Tâm bị chèn ép không dám ngẩng đầu.

Nhưng không ai biết, từ nhỏ Bùi Giáng chính là ác ma, những điều kia đều là do cậu cố ý. Cậu bất động thanh sắc nâng Giản Tòng Tân và Thiên Diệu lên mây, hai năm sau, lại ra tay thảm thiết chuẩn bị đẩy họ xuống, thuận tiện để cho Giản Chinh vĩnh viễn không rửa hết được tiếng ác.

Mà cậu thì sao, cậu có sự đau lòng của fans, cùng sự đồng tình của công chúng, bứt ra một cách hoàn mỹ, thậm chí hình tượng làm càn mấy năm nay cũng có thể rửa sạch.

Sở Tinh Ninh bóc một quả quýt đường, ngậm trong miệng nhai nhai. Vừa ăn vừa lẩm bẩm với màn hình:

"Vì sao cậu lại hận Giản Chinh như vậy?"

Giản Chinh, Giản Tòng Tân, Bùi Giáng.

Anh nắm lấy con chuột di di, mũi tên trên màn hình lướt qua từng cái tên một. Anh phát hiện mình không hề hiểu biết Bùi Giáng, thậm chí rất nhiều tin tức về người kia anh được nghe từ Sở Thao và Giang Thiệp.

Hoàn toàn không có manh mối gì hết.

Nhưng mà chỉ là hạng mục giải ước mà thôi, anh chắc hẳn không cần quan tâm sâu xa như vậy.

Sở Tinh Ninh buông máy tính ra, đứng dậy mở điều hòa, cởi bỏ chiếc áo sơ mi ướt mồ hôi, trần trụi đi vào phòng tắm.

Trên chiếc gương treo tường phản chiếu lại làn da trắng nõn, cùng vòng eo thon gầy yếu. Tuy rằng anh có cơ bắp nhưng đáng tiếc lại không nhiều, mà cực kỳ cân xứng phân bố ở những nơi cần thiết, ánh sáng phòng tắm phụ trợ cho khuôn ngực trắng hồng rõ ràng của anh.

Đây là sự khác nhau giữa Alpha và Omega.

Anh đã nỗ lực rèn luyện nhưng do thân thể cho nên vẫn không thể luyện được cơ bắp cường tráng. Không những thế mà anh không phơi đen được, thể mao trên người cũng ít, làn da lại càng thêm tinh tế hơn so với các bạn cùng lứa tuổi. Những thứ này mỗi giây mỗi phút nhắc nhở anh rằng mình chính là một Omega.

Anh không thể san bằng những chênh lệch sẵn có với Alpha.

"Haizzz, thật không muốn bị người ta đè mà."

Sở Tinh Ninh lẩm bẩm, cởi quần ngoài, tùy ý vứt ở cạnh cửa rồi bước vào bên trong. Anh mở vòi sen ra, làn nước ấm áp tuôn rơi từ đỉnh đầu anh xuống. Trong phòng vệ sinh nho nhỏ dần dần tràn ra một tầng hơi nước mờ mịt, thuốc ức chế bị rửa trôi, tin tức tố ngọt lành xen lẫn phiêu tán theo làn hơi nước.

Tuyến thể sau cổ dần dần phiếm hồng, giật giật theo từng mạch đập, nơi kia đã phát dục thành thục nhưng đến nay vẫn chưa bị bất luận kẻ nào đánh dấu vào.

Sở Tinh Ninh đứng dưới làn nước, sữa tắm trên người lướt theo làn da chạy trốn xuống mặt đất. Bàn tay vô ý thức duỗi xuống phía dưới. Bộ dáng nhu nhược đáng thương làn nũng của Bùi Giáng hiện lên trước mặt anh.

Cặp mắt hồ ly sáng ngời mềm mại, ánh nước lập lòe, con người đen nhánh kia còn phản chiếu bóng dáng của anh. Còn dùng thứ giọng mũi rầm rì gọi anh, mở bàn tay ra cho anh nhìn xem vết thương đáng sợ vắt ngang qua lòng bàn tay kia.

Rõ ràng biết là kẻ ấy lại gạt người, nhưng....

Sở Tinh Ninh nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, đuôi mắt hẹp dài nhắm chặt, tạo một đường cong lưu sướng. Hô hấp của anh bắt đầu dồn dập, hàm răng trắng đều cắn lấy môi dưới hồng nhuận, xương quai xanh run rẩy theo từng nhịp thở dồn dập, cơ bắp cũng không tự chủ được mà căng chặt lại.

Sau một lúc lâu, Sở Tinh Ninh mệt mỏi chống tay vào tường, nâng tầm mắt lên. Trong mênh mông nhiệt khí, anh nhét nắm tay vào bên miệng, hung hăng cắn lấy, nơi kia để lại một dấu răng đỏ thắm.

Cuối tuần.

Uông Phúc bảo Sở Tinh Ninh đi gặp Bùi Giáng để lấy toàn bộ hợp đồng với Thiên Diệu hai năm vừa qua. Chẳng sợ chỉ là thực tập sinh, nhưng Sở Tinh Ninh cũng biết căn bản không cần phải lấy toàn bộ hợp đồng chỉ cần bên Bùi Giáng gửi bản thảo hợp đồng điện tử để bọn họ đối chiếu là được.

Nhưng Uông Phúc lại khăng khăng muốn anh đi lấy. Sở Tinh Ninh cũng hiểu rõ, Uông Phúc đây là chịu sự nhờ vả của người khác. Hắn cho Sở Tinh Ninh một dãy số điện thoại. Chỉ nhìn thoáng qua anh cũng nhận ra được đó là số điện thoại năm đó của Bùi Giáng.

Người kia chưa từng đổi số.

Vừa hay trí nhớ của anh rất tốt, mặc dù 3 năm chưa từng gọi nhưng anh vẫn có thể nhớ rõ. Không cần liếc mắt lần 2 anh đã thuận lợi kết nối được với điện thoại của Bùi Giáng.

Người nhận không phải là chính chủ mà là Phó Ninh.

Phó Ninh là người đại diện, khi Bùi Giáng làm việc thì hắn là người giữ điện thoại của Bùi Giáng.

Sở Tinh Ninh nhẹ nhàng thở ra. Dãy số này lúc trước chính tay hắn đã chắn số.

"Phó tiên sinh, khi nào thì tôi có thể tới lấy hợp đồng ạ?"

Phó Ninh: "Luật sư Sở à! Hiện tại Bùi Bùi đang chụp quảng cáo, nếu không cậu trực tiếp tới đây đi."

Sở Tinh Ninh: "Thôi, nếu không chờ ngài có...."

Phó Ninh: "Ồ, địa chỉ tôi sẽ gửi qua WeChat cho cậu nhé, lúc nào cậu tới cửa thì báo tôi một tiếng, tôi mang cậu vào."

Sở Tinh Ninh: "..."

Rất nhanh, anh nhận được tin thông báo kết bạn trong WeChat. Anh click mở ra, lại nhìn thấy cái avata đã biến mất 3 năm trong danh danh sách bạn tốt của mình, hừ cười lạnh.

Kịch bản thật là vụng về.

Anh cất điện thoại vào túi, tạm thời không chấp nhận.

Lịch sử trò chuyện dài miên man năm đó đã không còn nữa, những bức ảnh chụp chỉ cần liếc xem cũng làm anh mỉm cười cũng đã một đi không trở lại. Chẳng sợ anh có đồng ý kết bạn nhưng giao diện trò chuyện cũng chỉ là khoảng trắng trống rỗng mà thôi.

Thời cao trung ngây ngô nhiệt huyết đã bị cục tẩy thời gian xóa đi sạch sẽ, quỹ đạo nhân sinh của anh không thể tránh khỏi bị thay đổi bởi Bùi Giáng.

"Không nên.... lại gặp mặt người kia." Anh tự lẩm bẩm.

Nhưng Cuối cùng anh vẫn phải ngồi trên xe taxi, đi tới địa chỉ mà Phó Ninh gửi tới. Nơi kia là một khu biệt thự ngoại ô mất 40 phút giờ xe.

Anh mơ màng ngủ chốc lát trong xe mới tới cửa khu biệt thự.

Bảo vệ bên ngoài rất nghiêm mật, đám fans nằm vùng giơ bảng cổ vũ Bùi Giáng bị chặn bên ngoài không vào được.

Sở Tinh Ninh đứng ở ngoài cửa, gửi tin nhắn vào số của Bùi Giáng.

"Tôi tới rồi."

Không bao lâu, Phó Ninh chạy ra đón, sau khi giải thích với bảo vệ vài câu đã mang Sở Tinh Ninh đi vào.

"Luật sư Sở, ngài đứng sốt ruột, chúng tôi sắp chụp xong rồi." Phó Ninh nhiệt tình nói.

Sở Tinh Ninh nhíu mày:

"Phó tiên sinh, đừng xưng hô với tôi là "ngài", anh quá khách khí rồi."

"Được, được, Luật sư Sở đang từng xem quá trình quay chụp quảng cáo chưa, có cảm thấy hứng thú không, hôm nay Bùi Bùi quay quảng cáo về dầu gội đầu đấy."

"Vậy à." Sở Tinh Ninh trả lời có lệ, không cho Phó Ninh cơ hội để phát huy miệng lưỡi.

Biệt thự này rất lớn, đỗ phía ngoài đều là xe của công ty quảng cáo. Phó Ninh đeo thẻ công tác sáng ngời, bảo vệ ở bên ngoài liếc qua rồi cho bọn họ đi vào.

Sở Tinh Ninh đi theo người kia lên tầng 2, mới bước lên cầu thang đã nghe được thanh âm máy ảnh hoạt động.

"Bùi lão sư phiền cậu nâng cằm một chút."

"Tốt, cậu có thể hơi gập đậu gối không? Chỉ cần bên phải là được rồi."

"Áo sơ mi của cậu cởi một cúc ra đi."

....

Trừ tiếng nhiếp ảnh gia chỉ đạo Bùi Giáng ra thì những người còn lại đều rất im lặng.

Sở Tinh Ninh theo bản năng cũng nín thở ngưng thần. Anh nâng mắt nhìn về phía trong chiếc cửa chưa sơn. Nơi ánh đèn tập trung, Bùi Giáng mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cùng chiếc quần tây màu đen bó sát, cả người ướt dầm dề nằm trong bồn tắm.

Nước trong bồn tắm trong suốt, long lanh dưới ánh sáng đèn trong phòng, mặt nước lay động gợn lên góc áo của người kia, lộ ra cơ bụng rắn chắc không thể che lấp được.

Theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia, chân trái cậu duỗi thẳng, chân phải hơi gập lại, chiếc quần ướt nhẹp dính sát vào thân thể, phác họa ra đôi chân dài thẳng tắp. Mà chiếc áo sơ mi trắng trong suốt trên người đã cởi hai chiếc cúc trên, hầu kết, xương quai xanh, cùng nửa ngực cứ như vậy hiện ra lồ lộ, mặt nước dập dềnh ở chiếc xương sườn đầu tiên của cậu.

Cả người Bùi Giáng đều ướt nước, ngọn tóc đen nhánh cũng bị nhiễm ướt, bọt nước miêu tả vành tai rồi lăn xuống đầu vai cuối cùng chảy xuống áo sơ mi trắng trong. Cậu nâng một bàn tay lên, ngón tay chạm vào một lọ dầu gội đầu, sau đó đôi mắt nhìn thẳng vào máy ảnh, nở nụ cười cự kỳ tà khí.

Lúc Sở Tinh Ninh vừa xuất hiện, ánh mắt cậu đã đuổi theo thân ảnh kia, đôi mắt híp lại, đáy mắt lập lòe hưng phấn lộ ra khát vọng mãnh liệt.

"Tuyệt vời! Đúng là ánh mắt này, cực kỳ dã tính!" Đèn flash sáng ngời vị nhiếp ảnh gia kia vỗ đùi.

Sở Tinh Ninh: "...."

Ánh mắt của Bùi Giáng kia không phải đang muốn túm anh vào trong nước, làm dòng nước nhiễm ướt toàn thân anh sao.

"Ai đến giúp cậu ấy chỉnh sửa cổ áo một chút đi?" Nhiếp ảnh gia gọi người chỉ ngón tay vào vị trí đầu vai của Bùi Giáng.

Trợ lý chạy tới, ngồi xổm bên cạnh bồn tắm:

"Phiến Bùi lão sư một chút nhé."

Bùi Giáng thu mắt lại, lười biếng ngồi thẳng lên, cả người ướt dầm dề. Trợ lý cẩn thận nắm lấy cổ áo của cậu, kéo kéo ra bên ngoài. Cổ áo trượt xuống đầu vai trái của cậu, Sở Tinh Ninh không chỉ thấy được xương quai xanh của người kia mà anh hoảng hốt thấy được cơ ngực.

Anh nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm:

"Chỉ là quảng cáo dầu gội đầu mà cần cởi nhiều như vậy sao?"

Sở Tinh Ninh chỉ tự mình nói nhỏ chứ không phải muốn người khác nghe được. Nhưng Phó Ninh đã đứng ở sau anh, nghe vậy thì lập tức giải thích:

"Luật sư Sở chưa xem quảng cáo trên TV sao? Người khác chụp tắm vòi hoa sen đều phải cởi trần, nhưng mà Bùi Bùi không cần, chỉ cần ướt người cũng có thể dụ hoặc hấp dẫn người khác."

"Ồ." Sở Tinh Ninh có chút mất tự nhiên khi bị người phát hiện, anh không tự chủ mà rũ mắt xuống, không nhìn cổ áo bị trượt xuống đầu vai của người kia nữa.

Phó Ninh lại chỉ lo nói tiếp:

"Quảng cáo này cũng là do Giản Chinh nhận, Bùi Bùi cần phải quay chụp, chúng tôi phải kiên trì đàm phán lắm mới có thể không phải cởi trần đấy."

Sở Tinh Ninh hơi giật mình, mím môi, anh không nhịn được hỏi:

"Giản Chinh không tốt với Bùi Giáng sao?"

Phó Ninh nhún vai:

"Cũng không thể nói là không được vì dù sao ông ta cũng là ông chủ, Bùi Giáng là nghệ sĩ của công ty, phải kiếm tiền cho ông chủ, toàn bộ các công ty giải trí đều giống nhau thôi mà, nhưng mà để Bùi Bùi gia nhập nhóm nhạc là tư tâm của ông ta."

"Đãi ngộ của Bùi Giáng không công bằng đều là do anh thêm mắm thêm muối tản ra đúng không?" Sở Tinh Ninh hỏi.

"Đương nhiên, tôi phải làm đúng chức trách của một người đại diện chứ."

Sở Tinh Ninh lẩm bẩm nói:

"Vì sao Bùi Giáng lại muốn gài bẫy Giản Chinh."

Người kia làm gì có ý thức trách nhiệm thay trời hành đạo gì đó, cậu lựa chọn nhằm vào Giản Chính nhất định là có vấn đề gì đó.

Sở Tinh Ninh phát hiện mình thật sự hiểu biết quá mức nông cạn với người kia. Bùi Giáng không chỉ tàn nhẫn với người khác mà cậu cũng tàn nhẫn với chính mình.

Vì gài bẫy Giản Chính vì làm Thiên Diệu gánh cái thanh danh áp bức người mới mà cậu không tiếc gì, tự hành hạ lãng phí chính mình những hai năm.

"À. bởi vì Giản Chính là ba ruột của Bùi Bùi, tuy rằng ông ta không biết." Phó Ninh nhẹ nhàng bâng quơ nói ra lý do.

Đột nhiên hai mắt Sở Tinh Ninh mở to, tựa như trước ngực vừa bị một chiếc búa tạ đập thẳng vào. Trong nháy mắt mọi thứ như đình trệ, anh hoàn toàn không thể hô hấp được.

Phó Ninh vẫn còn thổn thức nói tiếp:

"Haizzz rõ ràng là cùng một người cha mà, một đứa thì từ khi sinh ra chưa từng ngó ngàng tới, một đứa thì dù là kẻ bất lực cũng phải dẫm lên người khác để nâng đỡ, nếu tôi mà là Bùi Bùi thì tôi cũng muốn trả thù."

Sở Tinh Ninh đã từng nghe Sở Thao nói, cha của Bùi Giáng từng là minh tinh, năm đó đã có một đoạn thời gian yêu đương với bà Thẩm Lam. Sau khi chia tay, bà Thẩm Lam đã chuyên tâm vào sự nghiệp. Mà bà chưa từng đề cập tới cha của Bùi Giáng, cho nên cậu chưa từng biết.

Vì vậy mà, hiện tại cậu đến để trả thù người này sao?

Phía trước, Bùi Giáng lại nằm xuống một lần nữa, bởi vì tóc đã khô cho nên có người lại giơ vời hoa sen phun chút nước lên mặt lên tóc cậu. Cậu nhắm chặt hai mắt, sợi tóc rối dán vào sườn mặt bọt nước tí tách lăn xuống.

Sở Tinh Ninh nhìn chăm chú mặt Bùi Giáng, bàn tay đang nắm chặt đã thả lỏng ra. Sau một lúc lâu, anh mới nhẹ giọng nói:

"Tài ăn nói của Phó tiên sinh đây thật tốt."

Phó Ninh nở nụ cười vô tội"

"Vậy luật sư Sở có bị đả động hay không?"

Sở Tinh Ninh không mở lời.

Một lát sau, cuối cùng quảng cáo cũng đã quay xong. Bùi Giáng đứng dậy từ bồn tắm đầy nước. Quần áo ướt nước dính chặt vào người làm hành động bị trở ngại, cậu vừa bước ra đã trượt chân thiếu chút nữa là ngã xuống.

Cậu vội vàng chống tay lên thành bồn tắm hơi cong lưng, xương sống phía sau lộ ra một đường cong lưu sướng, mê người.

Nhân viên bên cạnh nhanh chóng dùng khăn tắm bọc lấy cậu, Phó Ninh cũng chạy đưa tới nước ấm. Bùi Giáng lau qua mặt rồi trực tiếp cất bước đi về phía Sở Tinh Ninh.

"Anh ơi?" Bùi Giáng cắn môi dưới, cẩn thận mà nhìn Sở Tinh Ninh, đôi mắt hồ ly run rẩy tựa như đang nghiền ngẫm cảm xúc của người đối diện.

Không biết vì sao, sắc mặt Sở Tinh Ninh trở nên không tốt. Bùi Giáng tưởng anh vì chờ lâu sốt ruột cho nên vừa quay xong đã gấp gắp lại gần.

"Tôi tới lấy tài liệu." Sở Tinh Ninh chậm rãi nói.

Anh không phản bác lại xưng hô của Bùi Giáng với mình.

"Ồ, anh chờ em thay quần áo được không?" Bùi Giáng quấn chặt khăn tắm, dò hỏi ý kiến của Sở Tinh Ninh.

Anh gật gật đầu.

"Vậy anh đừng đi nhé, em sẽ trở lại nhanh thôi!" Hai mắt cậu sáng ngời vui vẻ nói.

Hôm nay, Sở Tinh Ninh thật dễ nói chuyện, thoạt nhìn cũng không tức giận vì bị cậu cố kéo vào hạng mục này.

Sở Tinh Ninh nhìn theo thân ảnh Bùi Giáng đi vào.

Phó Ninh nhẹ nhàng đâm đâm bờ vai của anh nói:

"Người phụ trách đang nhìn cậu kìa, cậu đẹp như vậy, có ý muốn debut hay không, tôi có thể làm người đại diện cho cậu nhé."

Quả nhiên, mấy người phụ trách vẫn đang trộm đánh giá Sở Tinh Ninh. Bởi vì nhìn lạ mặt họ còn tưởng rằng là người mới của Phó Ninh.

Sở Tinh Ninh lại không trả lời câu hỏi của Phó Ninh mà hỏi ngược lại:

"Anh vừa nói những lời kia với tôi là do Bùi Giáng muốn anh nói hay sao?"

Phó Ninh lắc đầu, biểu tình có chút ủy khuất:

"Cậu đừng nghĩ oan uổng cho Bùi Bùi, hiện tại cậu ta nào dám tính toán thiệt hơn gì với cậu, chỉ cần cậu lạnh mặt cậu ta cũng lo lắng hãi hùng cả ngày rồi."

Sở Tinh Ninh chớp mắt, ngửi được mùi hương thanh đạm của dầu gội trong không khí, anh nói:

"Được rồi, tôi tin."

Quả nhiên Bùi Giáng ra rất nhanh, cậu thay một bộ đồ thể thao màu trắng rộng thùng thình. Cũng may da cậu trắng cho nên dù có mặc đồ trắng cũng không có vẻ đột ngột gì. Trong tay cậu đang cầm một túi hồ sơ, bên trong là một phần tài liệu rất dày.

Cậu đi tới trước mắt Sở Tinh Ninh, còn cố ý đưa di động lên ngậm giữa môi, sau đó dùng hai tay đưa túi hồ sơ cho Sở Tinh Ninh. Bởi vì dùng sức cho nên môi có chút trắng bệch, khuôn mặt tuấn tú vẫn hồng hồng và vành tai phiếm đỏ.

Lúc Sở Tinh Ninh nhận lấy túi, anh ngửi được hương vị thuốc ức chế nồng đậm, hoàn toàn che đậy tin tức tố của Alpha. Chẳng sợ dù có vội vàng thay quần áo nhưng Bùi Giáng vẫn chưa quên anh chán ghét tin tức tố của Alpha. Trong lòng anh thấy rất phức tạp.

Gặp lại nhau một lần nữa, sự hiểu biết về Bùi Giáng sâu hơn, anh khó có thể khống chế mình không đồng cảm.

Tuy rằng hết thảy thật sự là trùng hợp nhưng anh cũng biết, Bùi Giáng thật sự thích anh, bởi vì không ai sẽ lãng phí thời gian nhiều như vậy cho người không thích cả.

"Tôi đi về trước đây, hai người bận việc đi."

Sở Tinh Ninh dọn hết những suy nghĩ miên man trong đầu ra, nhanh chóng tránh ánh mắt của Bùi Giáng, cất bước đi ra cửa.

Trước khi rời đi anh còn nghe được Bùi Giáng thấp giọng hỏi Phó Ninh:

"Có phải em lại làm gì sai hay không."

Anh không dám quay đầu lại.

Buổi tối Sở Tinh Ninh quay trở lại khách sạn, tắm nửa giờ dưới vòi hoa sen, mà ma xui quỷ khiến như thế nào anh lại mặc áo sơ mi, đứng dưới vòi sen làm quần áo ướt nhẹp dính chặt vào thân thể.

Nước tuôn ra từ vòi là nước ấm còn Bùi Giáng dùng là nước lạnh.

Dù là nước ấm nhưng vẫn rất khó chịu. anh cởi quần áo ra, tùy tay ném vào bồn rửa mặt. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, tóc cũng chưa kịp sấy khô, anh bước vào phòng mở điều hòa, một hội nghị trực tuyến quan trọng đã bắt đầu rồi. Vừa rồi anh thất thần ở trong phòng tắm quá lâu suýt chút nữa đã muộn họp.

Trong cuộc họp có khách hàng, có người trong đoàn luật sư, có đại biểu mấy bên, người nói tôi nói, hơn một giờ sau mới kết thúc.

Lúc Sở Tinh Ninh đóng máy tính lại đã không nhịn được mà hắt xì mấy cái. Tóc tai đã khô rồi nhưng cơ thể lại bắt đầu rét run.

Thân thể của anh luôn không tốt, chỉ không chú ý một chút sẽ dễ sinh bệnh, từ nhỏ cha mẹ đã phải nhọc lòng vì anh. Anh hít hít mũi, tắt điều hòa cuốn mình lại trong chăn.

Đôi mắt hơi híp lại cầm di động lướt lướt. Trong album ảnh có một bức ảnh khá mơ hồ với góc độ chụp không được tốt lắm.

Là bức ảnh sáng nay anh nhân cơ hội chụp người kia, Bùi Giáng nằm trong bồn tắm cúi đầu chỉnh lại cổ áo. Lúc ấy không ai chú ý tới anh cả, mà có không ít nhân viên ở bên cạnh nhiếp ảnh gia đã giơ điện thoại lên chụp, không hiểu ma xui quỷ khiến như thế nào anh cũng giơ điện thoại lên chụp một tấm.

Tuy rằng góc độ không tốt, ảnh có chút mơ hồ nhưng người bên trong vẫn rất đẹp.

Cực kỳ đẹp.

Sở Tinh Ninh nhắm mắt lại, nhẹ gõ góc điện thoại lên trán mình, nhất định là anh điên rồi mới lại cảm thấy Bùi Giáng vừa đáng yêu vừa đáng thương. Nhất là khi Bùi Giáng cẩn thận đối mặt với anh, khiến anh chua xót không nguôi.

Rõ ràng là ác ma vì sao lại biến thành bộ dạng đang thương như vậy.

"Haizzz, quả nhiên là không nên gặp lại cậu ta mà."

Sở Tinh Ninh trở mình, kéo chăn che kín đầu, co người lại trong chăn. Bình thường khi tâm tình anh không tốt, có thói quen tự nhốt mình lại trong chăn.

Cái cảm giác hô hấp không thuận lợi, hít thở không thông có thể làm cho anh cảm thấy sinh mệnh là đáng quý. Dù cho hô hấp một chút không khí mới mẻ cũng tốt.

Đột nhiên di động rung lên vài tiếng. Bắt đầu từ khi đi làm, anh không dám tắt máy, không dám để điện thoại chế độ im lặng. Bởi vì khách hàng và bên đối tác thường xuyên sẽ liên lạc bọn họ, có lúc muốn tìm tài liệu vào rạng sáng đều là việc hết sức bình thường.

Sở Tinh Ninh đã có thói quen tùy thời, tùy chỗ làm việc.

Anh sờ di động, mở ra thấy là phần văn kiện phiên dịch gửi cho phía đối tác có chút sai khác với bên đoàn luật sư bọn họ, mà ai lại muốn nhận công việc vừa mệt mỏi lại không có dinh dưỡng này, cho nên mọi người bắt đầu lật giở email tìm bản phân công lúc trước.

Email của đoàn luật sư Kinh Đạt thường là do Sở Tinh Ninh gửi, cho nên muốn tìm ghi chép thì chính anh phải làm. Ai đó vừa thiếu oxy, vừa buồn ngủ nhưng vẫn phải nhận mệnh đi tìm một cái email trong cả ngàn cái.

Sau khi tìm được email kia, Sở Tinh Ninh ấn vào chuyển tiếp chuẩn bị chia sẻ cho luật sư senirer của mình. Anh chọn chia sẻ, chọn WeChat. Mạng internet của khách sạn này lúc có lúc không, ảnh bảng phân công kia cứ quay tít. Mà Rocky ở trong nhóm thì đang thúc giục, tin nhắn từng cái từng cái nhảy ra.

Sở Tinh Ninh cũng sốt ruột, vừa bực bội vừa khó chịu, mơ màng hồ đồ gửi qua nhưng kết quả ảnh kia vẫn không thể gửi sang được, Rocky nhắn vẫn chưa nhận được.

Anh thoát ra rồi đăng nhập vào gửi lại nhưng vẫn như cũ. Anh nhận mệnh thở dài, vùi đầu click mở cửa sổ nói chuyện, rồi lại chọn vào album, gửi đi một lần nữa.

Lúc này Wechat đã dừng lại, chọn ảnh cũng không được, anh thấy khó thở, dùng ngón tay lung tung chọc mạnh vào màn hình, vất vả lắm mới thấy cột wifi nhảy lên một vạch, vì vậy anh không suy nghĩ gì gửi qua.

Cuối cùng đã gửi thành công.

Còn chưa thả lỏng thì cơn buồn ngủ hay trạng thái thiếu oxy đã biến thành hư không, anh đột nhiên xốc chăn lên ngồi bật dậy.

[Bùi Giáng: Hôm nay Phó Ninh nói những việc kia không phải do em dặn dò đâu, em lừa anh thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống.]

[Bùi Giáng: Anh có phải rất tức giận hay không, lúc đi sắc mặt không được tốt lắm.]

[Bùi Giáng: Anh ơi? [tủi thân]]

[Sở Tinh Ninh: [Hình chụp email]]

[Sở Tinh Ninh: [Bùi Giáng ướt át]]

Sau một lúc lâu.

[Bùi Giáng:.... Anh thích thế này sao?]

Sở Tinh Ninh xấu hổ đến hít thở không được, chỉ có thể run rẩy đánh chữ: ---- Tôi gửi nhầm...

[Bùi Giáng: [ảnh chụp] [ảnh chụp] [ảnh chụp] [ảnh chụp] [ảnh chụp].......]

- -------------------------------