Tôi Ăn Cẩu Lương Mà Lớn Lên

Chương 42: Sự Trưởng Thành Của Nhất Nhất



Edit+Beta: Mỹ Nữ Ái Đường

Do not reup

Bởi vì để được thoả mãn ước mơ làm anh trai, Nhất Nhất đáp ứng việc phân chia phòng ngủ.

Ninh Khang nói rằng đây là cột mốc lịch sử cho việc trưởng thành của Nhất Nhất.

Mỗi ngày sau khi được Dịch Huyên tắm rửa, Nhất Nhất đều được Ninh Khang đưa đến tận phòng trẻ em, còn được đọc cho những hai truyện cổ tích.

Chờ bé ngủ rồi, Ninh Khang đắp chăn êm cho bé rồi về phòng mình ôm vợ.

Thật vất vả mới trở về thế giới hai người được, Ninh Khang đương nhiên cũng phải ôm vợ mình tâm sự, làm chuyện mà có ba người sẽ không bao giờ làm được.

Đương nhiên việc để con ngủ độc lập cũng không phải một lần là xong.

Mỗi khi Nhất Nhất tỉnh dậy lúc nửa đêm, thấy một mảng đen nhánh sẽ thấy sợ, sau đó chạy về phòng ngủ chính tìm papa mama.

Một đêm một lần khiến hai người ngủ không ngon, nhiều lần hành sự còn bị gián đoạn. Nhưng Ninh Khang vẫn rất kiên nhẫn ôm bé về phòng, ru bé ngủ rồi mới về lại phòng ngủ chính.

Dịch Huyên nhìn vậy liền thấy có chút đau lòng, khuyên anh "Ban ngày anh làm việc cực như vậy, để em cho con ngủ là được rồi."

"Con trai trưởng thành nên cần nhận được sự giáo dục từ ba nó, để ra dáng đàn ông đích thực, Nhất Nhất bây giờ đã ba tuổi rồi, sau này để anh chăm con nhiều hơn."

Dịch Huyên cười "Khẩu thị tâm phi, anh rất là yêu Nhất Nhất."

"Nó là con anh, thấy mẹ nó yêu nó như vậy nên anh phải làm vậy để lấy lòng vợ thôi."

Ngày hôm sau tỉnh lại Dịch Huyên toàn thân đau thức, Ninh Khang lại phấn chấn tinh thần đứng ở trước gương mặc quần áo. Dịch Huyên nghĩ lần sau nhất định không để bị dụ dỗ nữa.

Tới gần tháng 11, thời tiết của thành phố Ngọc Lan cũng dần mát mẻ hơn, còn mang theo chút lạnh lẽo.

Con trai lớn rất nhanh, quần áo cũng chất cả rồi. Thế là Dịch Huyên hẹn Ninh Hạ Thiên cùng Tiểu Thạch đi mua sắm.

Từ sau vụ đánh người, Tiểu Thạch đều được mẹ đưa đón, Dịch Huyên cũng lâu rồi không thấy bé.

Từ nhỏ tới lớn, quần áo của hai nhóc đều là do các mẹ lựa chọn. Nhất Nhất lần này cũng không khác gì, mẹ thấy đẹp thì mua, không thì thôi.

Nhưng Tiểu Thạch thì khác, vừa vào đã kéo Ninh Hạ Thiên đi khắp các gian hàng, tự mình lựa chọn, tự mình thử đồ.

Chờ bé mua đồ xong, Nhất Nhất và Tiểu Thạch đã vô cùng vui vẻ chơi đùa với nhau, Dịch Huyên nói 'Tiểu Thạch dường như cởi mở hơn rồi."

Ninh Hạ Thiên ngẩn ra một lúc sau đó cười nhạt 'Chị dâu, thì ra trước giờ dù em có nỗ lực thế nào cũng không thể nào vừa làm ba làm mẹ cùng một lúc."

Dịch Huyên nghe liền sốc "Hạ Thiên, em với ba của Tiểu Thạch đã làm lành rồi sao?"

"Thật ra em không nghĩ em với anh ta có gì với nhau."

Mấy năm nay, cô một mình sinh con mang thai, dù khổ cực nhưng thấy bé con lớn lên từng ngày thì vô cùng hạnh phúc.

Không có phải mệt mỏi nghĩ ngợi về tình yêu, chỉ là nỗ lực để cuộc sống tốt đẹp hơn, Ninh Hạ Thiên vốn dĩ nghĩ cuộc đời thế này là đủ rồi.

Lúc đầu thật sự rất trôi chảy, không phải lo lắng bị Văn Nghiên làm phiền, thế nhưng cuối cùng bọn họ lại dây dưa ở bên nhau.

Lần này gặp lại, anh đối với cô lại càng dính người hơn, nhưng ngược lại không làm gì lố lăng mà chỉ tìm chút cảm giác tồn tại trước mặt Tiểu Thạch. Quan trọng là mỗi lần anh xuất hiện ở nhà trẻ, Tiểu Thạch vô cùng tự tin.

Vì vậy nên cô cũng đồng ý để anh chen chân vào gia đình này.

"Chị thấy Văn Nghiên làm được những chuyện như này khẳng định tình cảm với em rất sâu, em không nghĩ sẽ quay lại sao?"

'Sâu cạn em không biết, nhưng cùng với người có bạch nguyệt quang ở trong lòng em không thấy ổn.'

Bọn họ biến thành như vậy cũng là vì từng có người thứ ba xuất hiện. Dịch Huyên bỗng nhiên có chút cảm thán "Đổi lại là chị, chị cũng không chịu được. Chị cảm thấy mình rất hạnh phúc, cùng Ninh Khang không hề oanh oanh liệt liệt nhưng lại có thể yên tâm tin tưởng."

Ninh Hạ Thiên nghiêng đầu nhìn Dịch Huyên liếc mắt một cái "Chị dâu, đừng phát cẩu lương cho người độc thân như em chứ.''

Bốn người ở ngoài ăn cơm chiều sau đó mới về nhà.

Hôm nay tuy là thứ bảy nhưng Ninh Khang vẫn phải tăng ca, Dịch Huyên và Nhất Nhất về nhà vẫn còn chưa thấy anh.

Cô cho Nhất Nhất tắm rửa rồi còn kể chuyện cổ tích cho bé, nghĩ lại mới thấy hình như đó giờ cô chưa bao giờ đọc chuyện cho bé trước khi ngủ.

'Nhất Nhất, bé thích được papa hay mama đọc chuyện cho?"

'Ai bé cũng thích hết.'

Dịch Huyên cười cười, thật là một đứa bé biết nịnh người.

Chờ Nhất Nhất ngủ xong đã là 9 giờ tối. Dịch Huyên nhẹ nhàng rời khỏi phòng em bé, trở lại phòng ngủ chính thì phát hiện Ninh Khang đã nằm ở trên giường.

'Anh về lúc nào vậy?' Cô hỏi.

"Lúc em đang tắm cho Nhất Nhất.' Nói rồi anh chỉ vào cửa phòng tắm, 'nhanh đi tắm rửa nào, anh giúp em bật nước ấm.'

Dịch Huyên thư thái tắm rửa một át, chợt nhớ tới chuyện của Ninh Hạ Thiên và Văn Nghiên, cô mới muốn cùng Ninh Khang nói chuyện.

Ninh Khang vừa nhìn lên đã thấy khuôn mặt vì nước nóng mà hồng lên của Dịch Huyên. Đôi mắt to tròn liên tục chớp chớp, đôi môi đỏ mọng.

Rõ ràng là mẹ của một nhóc tì 3 tuổi nhưng lại như cũ giống như thiếu nữ vậy.

Thế là anh liền nói "Trời lạnh, có gì lên giường nói chuyện."

Dịch Huyên bĩu môi "Đồ xấu xa, lên giường rồi còn có thể nói chuyện sao?"

Ninh Khang liền cười "Bà xã càng ngày càng thông minh rồi, đêm nay anh nhất định phải khen thưởng em."

Cuối cùng khen thưởng xong thì Dịch Huyên đã ngủ mất, còn chưa kịp đem chuyện cần nói nói ra.

Sáng ra Dịch Huyên dậy theo đồng hồ sinh học, cô mở to hai mắt liền bị Ninh Khang kéo vào lòng bảo ngủ thêm chút.

"Không được, Nhất Nhất đã dậy rồi, em phải làm bữa sáng." Dịch Huyên híp mắt, mơ mơ màng màng.

"Yên tâm, tí nữa anh sẽ thay em lo cho nó."

Cô câu này bảo đảm, Dịch Huyên quả thực rất nhanh đã buồn ngủ, Ninh Khang ôm bà xã nhắm mắt, liền nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân, đành phải rời giường.

Nhất Nhất vừa định gõ cửa, cửa phòng ngủ chính đã bị kéo ra, papa đi ra.

"Papa, mama đâu rồi?" Bé nghiêng đầu hỏi.

"Mama mệt lắm, papa mang bé đi rửa mặt ăn sáng nhé."

Hai ba con rửa mặt xong liền ra cửa, Ninh Khang mang Nhất Nhất đi ăn điểm tâm sáng, sau đó lại đi bách hoá.

"Papa, papa muốn mua đồ mới cho bé sao, không sao đâu, mama hôm qua đã mua rất nhiều rồi." Nhất Nhất nói.

"Không phải, hôm nay là sinh nhật ông ngoại Diệp, chúng ta đi mua đồ cho mama được không?"

"Được ạ, hôm nay bé nhất định sẽ chọn váy siêu đẹp cho mama."

Vừa vào Ninh Khang đã cho Nhất Nhất đi chọn váy, tuy rằng mới ba tuổi nhưng ánh mắt đã rất sắc bén, chọn toàn mấy cái đắt tiền nhất, khiến mấy dì bán hàng phải cười toe toét.

Sau khi chọn một hồi, Nhất Nhất liền chọn cái váy cổ chữ V siêu cấp lộ.

Ninh Khang nhìn chằm chằm một hồi, cuối cùng nói với nhân viên bán hàng "Lấy size S."

Nói rồi lại chỉ sang kệ hàng tiếp theo "Trời rất lạnh, sang bên kia chọn thêm một cái cho mama đi."

Dịch Huyên đang ngủ liền cảm thấy trong ngực có chút nặng, vửa mở mắt ra liền thấy vẻ mặt hưng phấn của Nhất Nhất.

"Mama, bé với papa mua váy cho mama này."

Cô ngơ ngác cầm lấy túi giấy trong tay, sau đó hồ nghi mở ra.

Không mở ra thì thôi, mở ra liền thấy một cái váy hai dây cùng với áo dạ mùa thu.

"Mama, mama thích không?" Nhất Nhất lại hỏi.

Dịch Huyên cứng đờ "Thích chứ", mà trừ cái váy hai dây đi nhé.

Chờ bé đi chơi xếp hình, Dịch Huyên mới hỏi được Ninh Khang "Anh sao lại mua cho em váy hai dây?"

Cũng không phải lần đầu anh mua váy hai dây cho cô, nói rằng chỉ có thể cho anh xem.

Nhà bọn họ có thể nói không thiếu tiền, nhưng không thể lãng phí như vậy được.

Ninh Khang vẻ mặt vô tội "Không phải anh muốn mua, đều là Nhất Nhất muốn mua cho em đó." Nói xong liền đem cô kéo vào lòng "Bà xã, đêm nay em phải cho anh xem đó, đừng phụ lòng con trai chứ."

Dịch Huyên "..."

Buổi tối cô vẫn diện áo dạ mới mua đi tham gia tiệc mừng thọ 60 tuổi của Diệp đại Thụ.

Lần này ông làm tiệc rất lớn, quan trọng là giới thiệu người nối nghiệp Diệp Gia Minh cho mọi người.

Dịch Huyên vừa tới, Diệp Gia Minh đã đi cùng Diệp Đại Thụ chào hỏi mọi người. Ninh Khang cũng đi sang chào hỏi.

Dịch Huyên đem Nhất Nhất tìm ông ngoại bà ngoại, chờ hai người ngồi xuống, Lâm Nhược Vân cũng đến. Vừa nhìn thấy Nhất Nhất đã ôm lấy bé vào lòng, tặng quà cho bé.

"Nhược Vân, con xem Nhất Nhất cũng đã đến tuổi đi nhà trẻ rồi, con cũng nhanh tìm bạn trai đi." Diệp Tiểu Hà giống như những bác gái Trung Quốc khác, không nhịn được lo lắng.

Lâm Nhược Vân bị giục cưới theo thói quen liền nói "Dì ơi, con còn sự nghiệp nữa mà."

Diệp Tiểu Hà trừng mắt nhìn cô, giả vờ tức giận nói "Haiz, mấy đứa tụi bay đúng là không khỏi làm người khác bớt lo. Hết con rồi tới Diệp Gia Minh, hơn 30 rồi mà vẫn chưa cưới, ai cũng sốt hết cả ruột."

Nói rồi nhìn ra cửa "May là bác con nói hôm nay sẽ sắp xếp đối tượng cho thằng nhỏ, con bé đó năm nay vừa tốt nghiệp đại học, vừa xinh vừa giỏi, cũng gọi là môn đăng hộ đối, có thể lần này sẽ thành công thật.

Lâm Nhược Vân theo lời Diệp Tiểu Hà nhìn ra ngoài, chỉ thấy một cô gái có vẻ đẹp vô cùng kinh diễm, ăn mặc xa hoa, mang giày cao gót tiến vào.