Tôi Ăn Cẩu Lương Mà Lớn Lên

Chương 43: Có Em Bên Cạnh Thật Tốt



Edit+Beta: Mỹ Nữ Ái Đường

Tần San là theo ba mẹ tham gia tiệc mừng thọ của Diệp Đại Thụ, bọn họ vừa xuất hiện, Diệp Đại Thụ liền mang theo vợ cùng Diệp Gia Minh ra nghênh đón, có thể xem khá là được coi trọng.

Tần San tiến vào xong, Lâm Nhược Vân chỉ nghe toàn nghe tiếng cô ấy thảo luận với Diệp Gia Minh, dù ở bàn của Dịch Huyên hay bàn của cao tầng nhà họ Diệp.

"Nếu Diệp tổng cưới Tần tiểu thư, như vậy thì Diệp thị và Tần thị chính là cường thủ liên hợp rồi."

"Tôi không quan tâm lắm, miễn hai công ty không xích mích là được rồi, chứ không toàn trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết."

"Nhưng hai nhà hợp tác cũng được á nha."

"..."

Nghe được hết đợt thảo luận này tới đợt thảo luận khác, Lâm Nhược Vân liền giả bộ lướt điện thoại như mình không liên quan, thế là giám đốc tài vụ mới hỏi cô "Lâm tổng, cô cảm thấy Diệp thị liên hôn với Tần thị là chuyện tốt hay xấu vậy?"

Lâm Nhược Vân cười cười nói "Được tăng lương đương nhiên tốt a."

Cô nên cẩn trọng thì hơn, chuyện của cấp trên không đến cấp dưới như cô bàn bạc.

Mọi người cũng dần chuyển chủ đề, Lâm Nhược Vân thấy Diệp Đại Thụ ra dự yến hội, cô liền lập tức lấy cớ đi vệ sinh.

Diệp Đại Thụ sau khi về hưu đã bị bà xã bắt bỏ hút thuốc. Nhiều năm rồi cứ tưởng ông bỏ rồi nhưng thật ra vẫn hút trộm.

"Diệp đổng."

Diệp Đại Thụ nghe thấy người gọi thì hơi hoảng, sau khi nhìn thấy Lâm Nhược Vân thì cười nói "Trời, bác còn tưởng là mẹ Gia Minh."

Lâm Nhược Vân cũng cười theo, "Xem ra vẫn là bác gái giỏi giang a." Cô đi đến trước mặt Diệp Đại Thụ, lôi ra trong túi một hộp quà đóng gói tinh xảo, "Diệp đổng. cháu chúc bác phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, sớm có con dâu ạ."

Đề cập đến Tần San, Diệp Đại Thụ tâm tình tốt hắn, nhận quà lải nhải hai ba câu phí tiền liền hỏi Lâm Nhược Vân: "Cháu cảm thấy Tần San thế nào?"

Lâm Nhược Vân ngẩn ra một lúc, "Diệp đổng xem người luôn chuẩn mà, Tần tiểu thư chắc cũng được bác chọn lựa kĩ càng rồi chứ, có thể sai sao?"

Diệp Đại Thụ cười lớn, "Nhược Vân, cháu đừng trách bác nhé. Dù cháu là người Diệp thị nhưng cháu là bạn tốt của Huyên Huyên, bác luôn xem cháu như cháu bác. Giờ tuổi cháu cũng không nhỏ rồi, cũng tới lúc nên giải quyết ít vấn đề rồi."

Lâm Nhược Vân đã quen với chuyện này, nói "Vậy thì bác phải nói lại với con trai bác rồi, ngày nào cũng bắt cháu tăng ca đến nỗi thời gian tìm bạn trai cũng không có."

"Không thành vấn đề, mai bác nói với nó."

"Thế cháu cũng không quấy rầy bác nữa, cháu đi nhé."

Lâm Nhược Vân xoay người rời đi, vừa bước vào hội trường liền chú ý tới đôi nam nữ đang nhẹ nhàng khiêu vũ. Cảm giác khó thở trong lồng ngực ngày càng rõ ràng.

Hai người quấn lấy nhau, tiếng nhạc du dương trong vắt, phối hợp ăn ý như đã từng nhảy cùng với nhau vô số lần trước đây.

Khác với tổ hợp Tần Diệp, bên nhà họ Ninh thì nhìn không giống vợ chồng lắm.

Đương nhiên chủ yếu là do Dịch Huyên nhảy kém quá, tuy rằng Ninh Khang đang cực lực bảo vệ sự bình tĩnh nhưng Lâm Nhược Vân vẫn nhìn thấy cô dẫm lên chân anh một đống lần.

Cô nhịn không được cười "Phụt" một cái, đang muốn thu hồi ánh mắt về chỗ ngồi thì lại vô tình chạm phải Diệp Gia Minh.

Khoảng cách có chút xa nhưng Lâm Nhược Vân vẫn biết rõ là anh đang nhìn cô. Nét mặt tươi cười dừng lại một chút, sau đó liền thong dong về chỗ ngồi.

"Chồng à, em xin lỗi, hay thôi mình nghỉ khoẻ đi." Dịch Huyên vừa rồi là do không nhìn được mấy con nhỏ khác quấn lấy chồng mình cười nói không ngừng, vì thế xung phong mời anh khiêu vũ.

Thật ra khiêu vũ hữu nghị cô từng học qua hồi tiểu học rồi nhé. Chỉ là khi cách 20 năm thân thể đều có chút rỉ sắt rồi.

Ninh Khang rũ mắt nhìn bà xã "Một khúc còn chưa hết, giờ mà đi xuống là mất mặt lắm đó."

Nghe anh nói vậy Dịch Huyên lại càng thêm áy náy, "Xem ra em phải đi học phụ đạo rồi."

"Không cần", Ninh Khang quả quyết nói, "Em còn chồng mà, tối về anh cùng em luyện vài lần là được."

"Okila."

Tiệc tối vẫn còn tiếp diễn đến 9 giờ tối mới kết thúc, Dịch Huyên lo lắng Lâm Nhược Vân uống rượu không thể lái xe, muốn đưa cô về nhà, thế mà lại nghe được đồng nghiệp của cô nói cô đã có việc đi trước.

Dịch Huyên gọi điện cho Lâm Nhược Vân 8 lần, bên kia không tiếp cô chỉ có thể phát WeChat, nói Lâm Nhược Vân nếu cần thì gọi cho cô.

Về nhà Nhất Nhất đã không mở được mắt. Ninh Khang tắm xong cho bé, chuyện kể trước khi ngủ còn chưa xong thì đã ngủ ngon lành rồi.

Chờ lúc anh trở lại phòng ngủ chính, Dịch Huyên vừa tắm rửa xong, thấy anh liền nói "Anh đi tắm nhanh một chút, toàn mùi thuốc lá với rượu thôi."

Ninh Khang nhận lệnh, nhưng khi tắm xong đi ra lại không mặc đồ ngủ mà lại mặc tây trang giày da.

Dịch Huyên còn nằm ườn trên giường nghịch điện thoại, nhìn tạo hình của anh liền kinh ngạc "Anh còn đi đâu nữa sao?"

"Không phải, bây giờ là thời gian luyện khiêu vũ." Ninh Khang nghiêm mặt nói.

Dịch Huyên liền bĩu môi, "... Cần gấp như vậy sao?"

"Đương nhiên." Anh tuỳ tay đem váy Nhất Nhất vừa chọn hôm nay ném lên giường lớn, "Nhanh thay đồ nào, anh ở phòng khách đợi em."

"Có thể mặc cái váy khác không?"

"Không được, những cái khác không đủ cảm giác chính thức."

"..." Có mà không đủ hở í.

Đêm nay hai người luyện nửa giờ Dịch Huyên liền cảm thấy mình quay lại thời tiểu học huy hoàng. Cô thấy rất vừa lòng, nhảy xong một tiết liền về phòng ngủ thay váy.

Đi không được hai bước, đã bị người phía sau chặn ôm lên.

"Anh làm gì vậy!!"

Ninh Khang nhanh hướng về phòng ngủ chính "Thu học phí."

Cả đêm qua đi. Dịch Huyên rất hối hận vì không đăng ký học phụ đạo, tốn chút tiền là xong chuyện rồi, giờ thì eo mỏi lưng đau.

Thứ hai đi làm, Ninh Khang liền nhận được điện thoại của Vương triều, nói bãi đỗ xe thông minh có chút vấn đề.

Lúc anh tới hiện trường thì đã thấy nhân công xung quanh biểu tình.

"Phản đối xây dựng bãi đỗ xe thông minh, phản đối gia tăng phí gửi xe!"

"Gian thương cút đi!!!"

"..."

Mấy chục người vây quanh khu thi công, ngăn cản công nhân làm việc. Vương Triều nhìn thấy xe Ninh Khang liền lập tức tới ghế phụ nói tình huống với anh.

Thì ra quảng trường phía sau bãi đỗ xe còn hợp với một khu phố lớn, vì dân đông lại nhiều xe nên không ít người đưa xe tới quảng trường thương mại để đỗ. Hơn nữa khi nhu cầu càng ngày càng lớn, việc đổi bãi đỗ xe thường thành bãi đỗ xe thông minh vô tình đã đụng chạm nhiều người.

Vì hạng mục này cần tiền thế nên quảng trường thương mại đã tăng giá đỗ xe.

Người dùng lại cảm thấy không cần thiết, vì ngày nào cũng phải đỗ thế là tốn vô cùng nhiều tiền.

Thật ra vấn đề cũng đơn giản, miễn không tăng phí đỗ xe họ liền oke.

Sau khi náo loạn nhiều lần, cuối cùng sau khi đảm bảo không tăng tiền xe, đám đông mới dần tan đi.

Chờ đến khi công nhân có thể tác nghiệp bình thường Ninh Khang mới chậm rãi rời đi.

Chiều tối về đến nhà, Dịch Huyên phát hiện chồng không vui liền hỏi "Hôm nay có chuyện gì sao?"

Ninh Khang duỗi tay nắm lấy tay cô, có chút nhụt chí nói "Đột nhiên cảm thấy có chút lực bất tòng tâm."

Rõ ràng thành phố đã phát triển đến mức cần phải dùng đến bãi đỗ xe thông minh, nhưng khả năng chi tiêu của người dân không thể đáp ứng được loại hình này. Cũng giống như AI trong nhà vậy, rõ ràng rất tiện lợi lại tiết kiệm thời gian, nhưng bởi vì giá mắc quá khiến nhiều người dừng bước.

Dịch Huyên nghe xong liền nắm tay anh chặt hơn, nói: "Nhưng xã hội phát triển, kỹ thuật phát triển không phải đều là như này sao. Giống như di động, từ cục gạch tới cảm ứng, lúc đầu vì giá quá cao khiến nhiều người khó mua thế nhưng không phải bây giờ đã ổn rồi sao. Có thể hôm nay vì kĩ thuật hữu hạn, bãi đỗ xe cùng domestic AI sẽ khiến nhiều người không chịu mở hầu bao, nhưng em tin sẽ có ngày nó sẽ phổ biến như điện thoại thông minh vậy."

Cô nhìn anh đầy tin tưởng, "Chồng à, em tin anh."

Ninh Khang đột nhiên cười lớn, "Vợ à, em chicken soup to the soul đó biết không hả, mai anh sẽ chiến đấu gấp 10 lần hôm nay."

"Kiếm tiền mạnh giỏi nha."

"... Nãy em vừa nói vì xã hội tươi đẹp mà."

"Thì cũng không hề xung đột với chuyện kiếm tiền mà."

"..."

Diệp Gia Minh hôm nay vừa lên công ty đã nghe được báo cáo "Diệp tổng, Lâm phó tổng có việc, xin mười ngày nghỉ đông."

"Mười ngày? Tôi phê khi nào?" Diệp Gia Minh nóng như hoả diệm sơn, làm thư ký run run, "... Là Diệp đổng phê ạ."

"Cô ấy vì sao lại nghỉ."

"... Diệp đổng tự mình gọi điện lại đây, ngài không nói, em cũng không biết..."

Diệp Gia Minh vẫy tay, "Được rồi, lui ra ngoài trước đi."

Anh lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Nhược Vân tám cuộc, thế nhưng đầu kia luôn tắt máy. Anh tức giận đến mức long trời lở đất.

Thế nhưng khi nghĩ đến khả năng nào đó, tâm tình lại trở nên sung sướng là thường.

Ngày này toàn Diệp thị đều lan truyền tin đồn Diệp Tần liên hôn, Diệp tổng thất thần khi họp, lại còn thường xuyên nhìn điện thoại như thể đang yêu.

Mấy nhỏ đã từng ảo tưởng vị trí làm phu nhân giờ đều sầu thảm, thế nhưng cũng vui vui, "Thà thất bại bởi Tần San trẻ tuổi xinh đẹp có gia thế, còn hơn là bại dưới chân Lâm Nhược Vân hiếu thắng."

"Chính là nghe nói mười ngày nghỉ đông cô ta đều trốn trong chăn khóc."

Mấy nhỏ con gái bình thường đã có nhiều tin đồn rồi, huống chi là Lâm Nhược Vân còn trẻ đã lên chức phó tổng.

Không những là câu dẫn Diệp Gia Minh còn câu dẫn Diệp Đại Thụ, chỉ là ngại với cấp trên nên chỉ ở dưới bàn luận thôi.

Gần đây nhiều việc, hết hội họp lại hội nghị, Diệp Gia Minh vẫn luôn vội đến 7 giờ tối mới rời đi. Anh không rảnh lấp đầy bụng, thẳng tiến đến chung cư của Lâm Nhược Vân.

Đi đến dưới lầu thì đã thấy nhà của Lâm Nhược Vân một mảnh đen nhánh, may mắn thay mấy ngày trước anh đã lấy được chìa khoá dự phòng từ chỗ cô.

Thế nhưng chìa khoá cắm vào lại không được. "Mẹ nó, thế nào lại mở không ra?"

Diệp Gia Minh tức muốn hộc máu liền đạp vào cửa, nhưng theo định luật 3 Newton, anh chỉ nhận lại sự đau đớn.

Lâm Nhược Vân vừa mới tắm xong về phòng ngủ điện thoại liền vang lên.

Cô không quan tâm liền tắt luôn, nghĩ rằng chắc lại là cho vay môi giới bất động sản.

Nhưng người nào đó lại không đủ kiên nhẫn gọi thêm vài lần nữa, thế là Lâm Nhược Vân lại phải nghe, "Xin chào, có phải là Lâm Nhược Vân không ạ?"

"Phải, cho hỏi là ai đấy ạ?"

"Tôi là từ đồn công an XX, vừa rồi có người báo án có người cố ý cạy cửa nhà cô, hiện tại đang ở đồn công an, nhưng anh ta lại bảo anh ta là người quen của cô nên chúng tôi muốn mời cô tới xác nhận."

"..."

Lúc Lâm Nhược Vân tới đồn thì Diệp Gia Minh đã trưng ra bộ mặt méo xẹo, thấy cô tới liền bày ra bộ dạng sai khiến mà nói "Lâm Nhược Vân, em hãy giải thích rõ ràng đi."

Lâm Nhược Vân trừng mắt nhìn anh, thế là mới giải thích với cảnh sát, "xin lỗi cho bất tiện này, người này là bạn tôi, hai ngày trước tôi vừa đổi khoá thế nên mới có hiểu lầm này."

"Được rồi, anh ký tên là có thể đi."

Diệp Gia Minh tức khắc liền muốn bốc hoả, nếu như không phải Lâm Nhược Vân dùng ánh mắt cảnh cáo anh, không chừng lại bắt đầu nháo lên.

Chờ ra khỏi đồn công an, Diệp Gia Minh liền giữ chặt Lâm Nhược Vân hỏi, "Vì sao em lại đổi khoá, không phải vì... ghen đấy chứ?"

Lâm Nhược Vân ghét bỏ "Ghen gì chứ? Tần San? Anh suy nghĩ nhiều quá đó, chủ nhà đổi khoá hai ngày trước do trong khu có người bị trộm."

Diệp Gia Minh mệt, nhưng chưa từ bỏ ý định "Thế vì sao em lại nghỉ đông?"

"Ba mẹ cãi nhau, em trai không thể lo cho chính mình, nên em phải về nhà thôi." Lâm Nhược Vân đối đáp trôi chảy.

Diệp Gia Minh bị nghẹn đến nỗi mặt đỏ bừng, cuối cùng bất chấp tất cả hỏi, "Về chuyện Tần San em không có muốn nói gì khác sao?"

"Thật ra là có." Cô khoanh tay trước ngực, "Về sau có bạn gái rồi thì đừng tim đến em, em còn chắp vá nhưng làm tiểu tam thì em rất khinh."

Vậy làm bạn gái của anh là được rồi không phải sao?" Diệp Gia Minh giận đến phát run, những lời này như là hét rống lên.

Lâm Nhược Vân lặng người hồi lâu mới nói lại, không khỏi bật cười "Diệp Gia Minh, anh biết mình đang nói cái gì không? Anh có còn não không vậy? Anh biết nếu là cùng Tần thị liên hôn thành công, anh liền không phải phấn đấu 20 năm nữa."

"Tại sao phải như vậy, anh không thiếu ăn không thiếu mặc, vì sao lại phải để cho một cái xí nghiệp to lớn làm mình mệt chết khiếp? Chỉ cần em không chê anh không đủ tiền, mình có thể ở bên nhau rồi." Diệp Gia Minh nghiêm túc ôm Lâm Nhược Vân vào lòng.

Lâm Nhược Vân cả người đều ngây ngốc, để mặc cho anh ôm.

Diệp Gia Minh nửa ngày không thấy cô đáp liền hỏi "Vậy rốt cuộc em có đồng ý không?"

Lâm Nhược Vân lúc này mới hồi phục lại, đem anh đẩy ra, biểu tình nghiêm túc lại trịnh trọng nói "Diệp Gia Minh anh đừng hồ đồ nữa. Những người con gái trước kia của anh đều không phải 18 tuổi trong sáng sao? Anh hiện giờ thích em chỉ vì anh thích cảm giác mới mẻ mà thôi."

Diệp Gia Minh càng ngày càng trầm xuống, nhưng Lâm Nhược Vân vẫn không ngừng lại "Anh vừa rồi nói như vậy em có thể xem như chưa nghe qua. Từ nay về sau chúng ta sẽ là quan hệ cấp trên cấp dưới đơn thuần, nếu không tiếp thu được việc chúng ta đã ngủ với nhau, anh có thể đuổi việc em."

Nói xong, Lâm Nhược Vân quay người rời đi.

Cô vừa đi được nửa bước đã bị kéo lại.

"Buông tay." Cố nói

Diệp Gia Minh lại không có chút nhân nhượng, thanh âm rõ ràng đã bình tĩnh, mang theo sự nghiêm túc xưa nay chưa từng có, "Lâm Nhược Vân, anh thích em, tuy rằng em đã là miếng thịt khô, tính tình cũng không tốt, dáng người cũng không phải tuyệt hảo, nhưng anh chính là không có thuốc chữa mà thích em. Anh rất rõ ràng chuyện này là thận tim bất nhất, em hôm nay dù thế nào anh cũng sẽ kiên quyết theo đuổi em."

Dứt lời anh liền buông tay cô ra.

Lâm Nhược Vân dừng lại hồi lâu, cuối cùng ném ra câu "Đồ điên!" rồi rời đi.