Tội Án Hồng Môn

Chương 2



Quyển I: Vụ Án Giết Người Đường Sông

Hai năm sau.

Chín giờ tối, đối với thành phố Bình Lăng nổi tiếng sống về đêm mà nói, lúc này còn chưa bắt đầu, chỉ mới vào giai đoạn làm nóng người. Đằng sau khu trung tâm buôn bán có một câu lạc bộ tư nhân tên là 'Red' đang đắm chìm trong không khí nhộn nhịp, loại câu lạc bộ tư nhân này hơn phân nửa là dùng hình thức để hấp dẫn các con em nhà giàu trong giới thượng lưu, phí câu lạc bộ mỗi năm có thể lên tới mấy chục tỷ, thậm chí là mấy trăm tỷ. Có nhiều hình thức phục vụ khác nhau, chỉ cần là những hạng mục giải trí cao cấp mà bạn có thể nghĩ đến thì bọn họ đều có thể cung cấp.

Hiển nhiên, chủ nhân thật sự của câu lạc bộ này lại là người nổi bật trong lĩnh vực này, hội quán ở trung tâm thành phố này có diện tích lớn không thể nói, xung quanh còn có nhiều tầng cây xanh bao bộc, hoàn toàn tạo ra cảm giác phong cách 'yên tĩnh' cho nơi này.

Đêm nay, nơi đây tổ chức một buổi tiệc ngoài bể bơi, loại tiệc tùng này là sân nhà dành cho người trẻ tuổi, trai gái mặc đồ tắm đủ kiểu đi qua đi lại trên bể bơi. Dưới tác dụng của chất có cồn, tất cả mọi người đều có vẻ vô cùng vui vẻ, âm thanh lớn nhỏ thay nhau vang lên.

Ngay lúc này, sở cảnh sát thành phố nhận được một cuộc điện thoại tình cáo, nói rằng có người mua bán ma túy ở Red.

Thần kinh của Sở trưởng sở cảnh sát thành phố Trương Dụ Nam bật trạng thái căng thẳng, nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc, bắt đầu sắp xếp hành động. Hắn vô cùng phấn khích, cảm thấy không có lửa thì làm sao có khối, hơn mười năm trước hội quán Red từng là địa điểm vô cùng đắc đỏ dành cho nhóm người văn vẻ thượng lưu trong thành phố Bình Lăng, vì vậy rất nhiều người đều thích gọi nơi đó là Red. Mặc dù nới đó cũng chỉ là địa điểm vui chơi giải trí mà thôi, nhưng lại có tin tức truyền ra nói nơi đây rửa tiền, buôn lậu, buôn nha phiến ngầm, nhưng được các thế lực lớn khác che chở, vì vậy mới được bình yên tới bây giờ.

Mười năm trước, chủ nhân đứng sau Red đột nhiên rời đi đến nước Mỹ, vì vậy mà khu vực hái ra tiền chủ yếu trong thành phố Bình Lăng phải ngừng kinh doanh. Không có nó làm nơi tụ tập, các trò tiêu khiển trong thành phố cũng trải qua một thời gian mơ hồ, ngược lại, sở cảnh sát được thở ra một hơi thoải mái. Nhưng vào một tháng trước, Red bỗng nhiên được gầy dựng lại, đồng thời thâu tóm hơn mấy chục tòa nhà ở trung tâm buôn bán với tốc độ chóng mặt, còn mở rộng quy mô hơn trước đó gấp hai lần. Đầy đủ các hạng mục giải trí khác nhau, đủ để hấp dẫn một đám con nhà giàu hay ăn chơi, người trẻ tuổi thích theo đuổi kích thích, nóng lòng muốn tăng thêm nhiều cuộc thi vào hạng mục giải trí, cái gì mới nhất liền tham gia. Chơi đến hưng phấn liền sẽ quên đi tất cả, vì vậy cứ liên tục kéo dài trong vòng một tháng ba ngày liền, sau đó trở thành 'người tàn tật' được đưa đến bệnh viện.

Cảnh sát nhân dân gần đó đối với những chuyện này cũng vô cùng đau đầu, nhưng người ta cũng không trộm cướp hay bắt ép, chỉ có đám người ngu ngốc dùng cả đống tiền để đổi lấy 'tàn tật lần hai' trở về, thái độ trên mặt cũng là kiểu 'Ông đây thích ngốc như vậy đây, mày quản được sao?'.

Cảnh sát nhân dân đành phải đến hội quán điều tra, kết quả là từ trình từ hay giấy phép kinh doanh đều không có vấn đề gì, thậm chí cả khối tiền lớn phải đóng thuế hàng tháng cũng nộp đúng hạn, hoàn toàn chưng ra hình tượng 'Công dân tốt của xã hội'.

"Tôi đã sớm nói đám người đó không thể nào chính trực như vậy, nhịn cả một tháng nay, cuối cùng cũng lòi cái đuôi ra rồi." Trong giọng nói kèm theo sự nhạo bán, kích động không thôi.

Trương Dụ Nam lên tiếng: "Mua bán ma túy là phạm vào đội phòng chóng ma túy của sở cảnh sát thành phố. Hàn Úy, cậu dẫn thêm hai người nữa, cùng nhau phối hợp tiến hành bắt người."

"Rõ."

Khu trung tâm buôn bán là đoạn đường xa hoa nhất trong thành phố Bình Lăng này, mặt đường bằng phẳng rộng lớn, cho dù có đang là rạng sáng thì đèn đuốt nơi này vẫn sáng trưng. Đối với khách hàng mà nói, muốn tiến vào bên trong Red không hề dễ dàng, mặc dù được xây dựng kéo dài khắp khu trung tâm buôn bán rộng lớn, thế nhưng những con đường vây quanh hội quán đều đã bị đám con nhà giàu kia đặt bao hết, còn gọi là 'Con đường đến cái chết'.

Hàn Úy nắm chặt tay lái, khó khăn lắm mới né được chiếc xe Việt Dã đắc đỏ đang xông đến với vận tốc 200 kilomet/giờ, hắn thở hổn hển mắng một câu: "Mẹ nó! Không muốn sống nữa sao!"

Hai người ngồi ghế sau thấy thế liền mở miệng khuyên hắn: "Đội phó Hàn, anh bớt nóng một chút, đám người trẻ tuổi bây giờ chỉ thích cảm giác mạnh, lái xe không sợ chết, không đáng để anh tức giận."

"Tiểu Chu, cậu gọi điện thoại tập hợp đội lại, sau đó bảo bọn họ đến câu lạc bộ đó kiểm tra trước." Rất nhanh hắn đã điều chỉnh lại trạng thái của mình, quay đầu phân phó.

"Đội ngũ nhanh chóng tập hợp trong vòng năm phút, sau đó chặn hết tất cả các cửa ra vào ở Red. Cuộc gọi tình cáo kia được xác định là từ buồng điện thoại công cộng ở vùng ngoại thành thành phố gọi tới, gần đó cũng không có camera giám sát, sợ là điều tra có chút khó khăn."

"Được, chuyện này đợi khi nào trở về lại tiếp tục tra. Trước tiên chúng ta phối hợp đội đến Red hành động."

Nhóm Hàn Úy đến Red gần như cùng lúc với đội ngũ khi nãy đã tập hợp, bên trong bể bơi ngoài trời đang có hơn mười người con gái có ngoại hình như người mẫu Mỹ mặc bikini và một đám con trai mặc quần bơi đùa giỡn khiến nước văng tung tóe. Bên cạnh bể bơi còn có một đám người đang tán tỉnh nhau, âm thanh ồn ào không chịu được, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng huýt sáo.

"Cảnh sát! Mau tắt nhạc! Đều dừng lại hết cho tôi!" Hàn Úy nắm chặt một tên vệ sĩ có ý muốn tiến lên ngăn cản, sau đó lấy giấy chứng nhận ra.

"Nhận được báo cáo, ở đây có người tiến hành mua bán ma túy, xin mọi người phối hợp điều tra." Đội cảnh sát trong nháy mắt đã chặn hết tất cả cửa ra vào, bắt đầu lục soát mọi căn phòng.

Có một tên vệ sĩ mặc đồ vest màu đen đứng ở nơi hẻo lánh cạnh bể bơi, hắn cầm bộ đàm lên nói: "Mau thông báo cho phu nhân, đã xảy ra chuyện."

Vệ sĩ tuần tra trong đại sảnh chính của hội quán hay được tin tức, liền thừa dịp cảnh sát chưa tiến vào thang máy mà nhanh chóng lên thẳng tầng cao nhất.

Hắn vội vàng gõ cửa, câu đầu tiên mở miệng liền đi vào trọng tâm: "Phu nhân, phía dưới đều là cảnh sát."

"Tôi nhìn thấy." Một giọng nữ trầm thấp có từ tính truyền thẳng vào tai hắn, lúc này hắn mới nhìn thấy cạnh cửa sổ sát đất có một bóng lưng.

Mái tóc dài gợn sóng thả sau lưng, bộ tây trang mặc trên người toàn màu đen, phía dưới là đôi giày cao gót cao gần mười xăng ti mét, trời sinh nàng lại có vóc dáng cao gầy đẹp mắt. Dưới ngọn đèn ảm đạm bên trong phòng, nàng nhẹ nhàng lắc lư ly rượu trong tay, dưới tác dụng của ánh đèn mà hiện ra ánh chiếu lung linh.

Nàng vẫn đưa bóng lưng về phía cửa như cũ: "Không cần để ý tới."

"Phu nhân không đi xuống sao? Hôm nay bọn họ đều là người trong sở cảnh sát thành phố tới."

"Ồ?" Nàng phát ra một âm thanh bất ngờ, sau đó quay người lại. Mặt mày nhỏ dài, da thịt trắng nõn, môi mỏng đỏ thẫm, còn có một loại khí chất trong người nàng toát ra, chính là cảm giác phong tình vạn chủng.

"Nếu là bạn cũ, vậy thì phải xuống lầu chào hỏi một chút!" Âm thanh cuối cùng còn hơi nâng lên thể hiện sự yêu thích.

Dưới đại sảnh tầng một, đội phòng chống ma túy đẩy đám người ăn chơi trác táng, sắc mặt ửng đỏ dị thường, còn đang rất phấn khích từ trong phòng riêng ra. Lại thêm nhận được tin tình cáo trước đó, cảnh sát có lý do tin rằng mấy tên này đang chơi thứ tương tự như ma túy, chính là thuốc lắc.

Thân hình Hàn Úy cao hơn một mét tám đứng ở đó cũng rất có cảm giác áp bách, anh ta chỉ vào một nhân viên làm việc trong đó quát: "Mấy người này là xảy ra chuyện gì? Mau gọi ông chủ của mấy người tới đây."

"Chỉ là tìm một chút kích thích cho bản thân giải khuây mà thôi, không phải là không phạm pháp sao?" Một giọng nói kèm theo tiếng cười ẩn nhẫn bên trong thang máy truyền ra, tất cả nhân viên và bảo vệ trong đại sảnh đồng thời gọi một tiếng: "Phu nhân." Hành động này thành công khiến đội phòng chống ma túy đứng đó giật mình.

Hàn Úy bỗng nhiên sinh ra tia ảo giác giống như bản thân đã trở về thập niên chín mươi của thế kỷ trước. Nhưng anh còn chưa tiêu hóa xong hai từ 'Phu nhân' này, thì người phụ nữ đi tới trước mặt lập tức khiến hắn rung động: "Tôi chính là bà chủ của Red."

"Sở cảnh sát nhận được tình báo nói nơi này có người tiến hành mua bán ma..." Hàn Úy nói được nửa câu, con ngươi đột nhiên thu lại, nửa câu còn lại cũng kẹt ở yết hầu không phát ra nổi. Hắn sợ đến run người nửa ngày mới khôi phục lại khả năng nói chuyện, trong miệng thì thào nói hai chữ: "Cô Dụ!"

Khóe miệng của người phụ nữ cong lên tạo thành một đường cong đẹp mắt, đôi mắt sáng long lanh hẹp dài, lông mày gãy nhẹ lên, hiển nhiên tỏ vẻ khó hiểu với xưng hô này: "Thật ngại quá vị cảnh sát này, tôi nghĩ là cậu nhận lầm người rồi. Tôi là bà chủ của Red, tên là Jennifer, rất hân hạnh được biết cậu." Nói xong còn đưa tay ra tỏ ý với Hàn Úy, nhưng khi hắn định đưa tay ra bắt lấy, ánh mắt lại di chuyển đến mặt nhẫn giữa khe hở trên ngón áp út của nàng. Một chiếc nhẫn bạc rất bình thường, chỉ có mấy vòng hoa văn xem như trang trí, đeo lên tay nàng cũng không thể nói là quá xấu, nhưng cũng không thể nói là quá đẹp, mà chất liệu của chiếc nhẫn kia cũng rất khó phân biệt được bên trong nó được làm bằng gì.

Năm đó, hai người Dụ Bạch và Kỷ Thâm không biết ngại mà ân ái ở trước mặt học sinh nghe giảng. Có một lần, chiếc nhẫn của Dụ Bạch bị rơi mất, Hàn Úy hỗ trợ tìm giúp, đến khi tìm được hắn còn không ngại mà phán vài câu: "Chiếc nhẫn xấu như vậy mà cô còn xem như bảo bối a. Em thật muốn kêu cô nên mà làm mất thật đi, sau đó nhân cơ hội này để thầy Kỷ mua lại một chiếc khác đắc tiền hơn cho cô a."

Dụ Bạch làm bộ đánh hắn, cười nói: "Ngược lại cậu nghĩ cũng thật hay. Nhưng mà, chiếc nhẫn này có ý nghĩa khác, nó là bảo bối của cô, cả đời này cũng sẽ không tháo ra."

Đến cùng là có ý nghĩa gì, Dụ Bạch cũng chưa từng nói. Về sau không được bao lâu, Kỷ Thâm xảy ra chuyện, Dụ Bạch cũng từ chức ở đại học Cảnh Sát, sau đó về Mỹ liền cắt đứt liên lạc.

Hàn Úy chưa từng nghĩ tới, hai năm sau hai người sẽ gặp lại với hình thức này, lấy dạng phương thức này để chào hỏi cuộc sống của hắn lần nữa.

Càng khiến hắn thêm lo sợ là, người phụ nữ này mang đến cho hắn một cảm giác vô cùng lạ lẫm. Một khoảng thời gian dài qua đi, Hàn Úy nghĩ mãi mà không ra, đến cùng là chuyện gì có thể khiến một người triệt để thoát thai hoán cốt trong vòng hai năm đây? Hoàn toàn không còn nhìn ra hình bóng lúc đầu nữa. Đã từng là một Dụ Bạch dịu dàng khiêm tốn, thậm chí còn có chút yêu đuối khiến người thương xót. Thế nhưng người phụ nữ trước mắt này, mặt dù có khuôn mặt giống nhau, nhưng khí chất lại âm trầm đáng sợ.

Nàng theo lễ phép bắt tay lại, nhưng vừa chạm vào đã rút tay về.

Hàn Úy còn chưa kịp lấy lại tinh thần, người phụ nữ trước mặt đã lên tiếng: "Trước nay tôi vẫn luôn cố gắng phối hợp điều tra với cảnh sát các người. Nhưng tôi cũng là một người làm ăn, không thể vì một tình báo vô căn cứ mà khiến chỗ kinh doanh của tôi thành ra như vậy, thế thì sau này làm sao làm ăn nữa đây."

Một vị cảnh sát mới vào nghề nói: "Phối hợp điều tra với cảnh sát vốn dĩ là trách nhiệm của mỗi công dân. Nếu các người không làm ra chuyện gì, vậy thì sao lại có người tình báo?"

Mấy nhân viên làm việc trong hội quán nghe vậy liền cười đến vui vẻ, bọn họ đều biểu hiện thái độ 'Cậu vẫn còn là học sinh tiểu học" ra.

Hàn Úy tranh thủ kéo vị cảnh sát mới lên tiếng lúc nãy qua một bên: "Đây là tìm kiếm chứng cứ, việc này là hợp lý, không phải hành vi lạm dụng chức quyền, mong cô thông cảm." Sau đó lại lên tiếng: "Thu đội."

"Mẹ nó! Chuyện này là thế nào? Cuộc điện thoại tình báo kia là ai gọi? Mau đi điều tra nhanh. Còn nữa, thông báo với đội phòng chống tệ nạn, mau chống đi xem." Hàn Úy vừa trở lại văn phòng sở cảnh sát thành phố liền thở hổn hển ném công văn lên bàn, sắc mặt của hai người đi cùng cũng không được tốt.

Dương Bình Phàm làm việc trước máy tính suốt một đêm vừa định uống một ngụm trà, liền bị Hàn Úy dọa đến giật mình mà làm rớt ly trà xuống đất, táo đỏ lổn ngổn văng khắp nơi.

Dựa theo nguyên tắc không mắng người của bản thân, Dương Bình Phạm đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi lên một chút, rất có lịch sự mà nói với Hàn Úy một câu: "Đội phó Hàn, anh phải bồi thường cho tôi!"

Một đồng nghiệp kéo hắn lại, cũng đề nghị ra câu đáng giá hơn: "Tiểu Dương, bây giờ trà không đáng tiền, cậu phải yêu cầu đội phó Hàn bồi thường tiền tổn thương tinh thần mới đáng a."

Dương Bình Phàm cảm thấy có lý, nghiêm trang đòi tiền Hàn Úy. Tiền còn chưa tới, thì Sở trưởng Trương đã gọi Hàn Úy đến văn phòng.

Hàn Úy bưng cái ly không biết là của ai uống hết một hơi, sau đó vội vã nói với Dương Bình Phàm: "Tiểu Dương ngoan, tôi nhất định sẽ thường cho cậu a! Tiện thể đưa hai hộp cho anh Vĩ, bạn bè ở hội quán người ta muốn chia sẻ với chúng ta, thật tình cũng không thể từ chối. Tuyệt đối có tác dụng hơn mấy ngụm trà rẻ tiền kia của cậu, khỏi cần cảm ơn. Tôi đây làm việc tốt từ trước đến nay đều không cần tuyên dương."

"Phụt!" Đồng nghiệp ngồi cạnh hóng chuyện nghe xong liền sặc một ngụm nước, vô cùng đồng tình với Dương Bình Phàm nói: "Tiểu Dương, tới bây giờ tôi cũng đã biết tại sao cậu lại uống trà rẻ tiền rồi."

"Đội phó Hàn quan tâm đồng nghiệp như vậy đấy, dễ khiến người ta cảm động, chậc chậc."

Dương Bình Phàm khóc không ra nước mắt, nháy mắt cảm thấy muốn chửi.

- - Văn phòng Sở trưởng --

Thấy Hàn Úy vừa tiến vào, Trương Dụ Nam liền lên tiếng: "Vừa về đến sở liền than thở, bảo cậu với đội phòng chống ma túy đi bắt người, đến đó thấy quỷ sao?"

"Hắc! Sở trưởng Trương ngài khoan hãy nói, em thật sự gặp quỷ sống rồi đây. Ngài có biết em đã gặp ai hay không?"

Trương Dụ Nam nói: "Tôi mặc kệ cậu gặp ai, còn một tiếng nữa Chu Huy sẽ trở về, mau chóng chuẩn bị phòng họp đi, đợi trở về đầy đủ liền mở cuộc họp lớn bàn về tình tiết vụ án."

Sắc măth Hàn Úy thay đổi: "Lại có chuyện gì sao?"

Trong nửa tháng đã có hai vụ án giết người vô cùng độc ác xuất hiện tại thành phố Bình Lăng, người chết đều bị chặt đứt tứ chi, hai mắt bị móc ra, lỗ tai và đầu lưỡi cũng bị cắt đứt, sau đó được bỏ vào bao tải ném xuống sông. Thi thể đầu tiên trôi theo dòng sông thành phố hết mấy ngày, khiến những công nhân dọn rác ven sông lâu năm trong nháy mắt liền già hơn chục tuổi. Không tìm thấy hung khí, không có nhân chứng, cũng không tra được nơi đầu tiên xảy ra vụ án, sở cảnh sát thành phố đã vận động hết tất cả nhân viên có thể truy tìm chứng cứ dọc theo đường sông, nhưng một chút dấu vết cũng không thấy. Sau khi nhân viên của sở cảnh sát thành phố làm 'công nhân bảo vệ môi trường' miễn phí bảy ngày, thi thể thứ hai liền xuất hiện ở khúc đuôi một con sông khác trong thành phố, tình trạng tử vong là như nhau.

Tính từ hôm phát hiện cỗ thi thể thứ hai đến nay đã được năm ngày.

Hàn Úy không khỏi rùng mình, khoảng thời gian phát hiện thi thể càng lúc càng gần, khoảng cách người chết cũng càng lúc càng sát nhau. Hiện tại bọn họ không có manh mối, thậm chí đến cả thân phận của người bị hại là ai cũng chưa được xác định.

Làm cảnh sát sợ nhất chính là gặp phải vụ án giết người của kẻ sát nhân hàng loạt lại ác tính như thế này, mỗi giờ phá án và phương hướng bắt người bây giờ của bọn họ đều là dùng sinh mạng của người bị hại làm tiền đặt cược. Nhưng cuộc đánh cược bằng mạng người này, mỗi người bọn họ đều không dám.

Mấy người lòng dạ ác độc không chút an phận mà hết lần này tới lần khác tạo ra thêm phiền phức cho bọn họ.

Trương Dụ Nam xoa xoa cái trán, nhức đầu nói: "Tình hình có chút phức tạp, tình huống cụ thể như thế nào còn phải đợi Chu Huy trở về mới biết, hiện tại cái chúng ta có thể biết được, đó là vừa phát hiện thêm hai cỗ thi thể ở khu vực Nam Thành bên kia mà thôi."

"Hai cỗ?"

***HẾT***