Tội Án Hồng Môn

Chương 3



Chu Huy mệt mỏi trở về từ hiện trường phát hiện vụ án ở khu Nam Thành, đến nước cũng không uống một ngụm, lập tức đi thẳng vào phòng họp.

Là cảnh sát nữ ngoại cần duy nhất thuộc đội cảnh sát hình sự ở sở cảnh sát thành phố Bình Lăng, lại kiêm chức đội trưởng lãnh đạo trực tiếp đám người Hàn Úy và Dương Bình Phàm, ngoại hình của cô tương đương như một siêu mẫu quốc tế thực thụ, đôi chân dài miên mang, vóc dáng cao một mét bảy ba, muốn chân có chân, muốn ngực có ngực, khuôn mặt tinh xảo, hoàn toàn không thua bất kỳ minh tinh đang hot nào.

Vốn được chọn là nhân viên ưu tú trong Sở Cảnh Sát, nhưng vì tính tình vô cùng ngang ngược, cách làm việc không sợ đắc tội người khác, tốc độ ghi chép của các lão già trong sở cảnh sát cũng không theo kịp hiệu xuất phá án, đến mức chỉ có thể đẩy Dương Bình Phàm ôm máy tính gia nhập đội cô. Kết quả bình chọn được đưa ra, có người tiếc nuối cho cô, bất quá cũng nhiều người cho rằng danh xưng 'Nhân viên ưu tú của sở cảnh sát' mà Dương Bình Phàm dành được là nhờ vào thực lực, bởi vì anh ta cũng là kiểu người làm việc không nhường nhịn ai.

Chu Huy lại đón nhận một loạt xưng hô khác của cả đội như 'Lão đại', 'Đội trưởng Chu', còn kiêm luôn chức 'em gái' của Dương Bình Phàm. Ai ai cũng đều vui vẻ.

"Đội trưởng Chu." Vừa đẩy cửa phòng họp ra, bọn Hàn Úy liền gọi cô.

Chu Huy không nói lời dư thừa, trực tiếp đi thẳng vào vụ án.

"Người chết là một nam một nữ, nam khoảng chừng ba mươi tuổi, nữ khoảng dưới bốn năm tuổi, là một đứa trẻ. Theo phán đoán ban đầu, nguyên nhân cái chết là vì ngạt thở. Trừ hai vụ án đặc thù trước đó ra, hung thủ có hành vi phá hủy khuôn mặt của đứa bé vô cùng nghiêm trọng, đứa bé cũng có dấu hiệu bị xâm phạm. Mà tất cả những hành vi ngược đãi này đều được thực hiện khi người bị hại còn sống."

Chu Huy nói xong, trong phòng họp lập tức xôn xao.

"Đến đứa bé cũng không tha! Phần tử phạm tội bây giờ đều điên hết rồi sao?"

Chu Huy chỉ một vị trí trên bản đồ: "Thi thể xuất hiện ở nơi này trong khu vực Nam Thành, nhưng cũng giống như hai vụ án trước đó, đây cũng không phải hiện trường vụ án đầu tiên, tại hiện trường cũng không có bất kỳ dấu vân tay nào, hiển nhiên là hung thủ có chuẩn bị trước. Các bộ phận trên cơ thể của người bị hại cũng không được tìm thấy hoàn toàn giống như các vụ án trước đó, rất có thể đã bị hung thủ mang đi hoặc vứt ở nơi khác."

"Quá biến thái, đây là chuyện mà con người sẽ làm ra sao? Không phải là do lệ quỷ hiện ra lấy mạng đấy chứ?"

Chu Huy gõ gõ mặt bàn, nói: "Đừng suy đoán lung tung, tập trung vào các chi tiết trong vụ án đi."

"Đội trưởng Chu, báo cáo kiểm tra thi thể còn chưa có, chuyện phân tích tình tiết có chút khó khăn a!" Tôn Dã cùng đội có chút khó khăn mà nói.

Chu Huy: "Chúng ta không thể đợi đến khi có báo cáo kiểm tra thi thể được."

Nếu như hung thủ lại tiếp tục gây án, dựa theo tần suất và cách thức gây án trước đó, lần tiếp theo hắn gây án hẳn là năm ngày sau. Huống hồ thời gian suy đoán cái chết đã qua hai mươi bốn giờ, nói chính xác là đã trôi qua một ngày kể từ khi phát hiện thi thể, bọn họ chỉ còn lại bốn ngày để tìm kiếm hung thủ, như vậy mới không có người bị hại kế tiếp.

"Nhưng bây giờ đến cả dấu vân tay của người bị hại cũng không có, cũng không có nhân chứng, có phải có chút...có chút kỳ dị hay không?" Tôn Dã nói lên tiếng lòng của tất cả mọi người.

Mặc dù Chu Huy có chút đồng cảm, nhưng vẫn nói: "Chỉ có thể nói, lần này chúng ta gặp phải một tội phạm có năng lực phản điều tra cực mạnh." Dừng một chút, lại nói: "Vẫn là tiến hành điều tra theo hai phía, Tiểu Dương, phiền cậu đến kho so sánh số liệu DNA của người bị hại. Nhóm Tiểu Lưu đến phòng lưu trữ hồ sơ xem xem có vụ án nào tương tự trong vòng năm năm trở lại đây hay không. Cũng lên mạng tra thử, không được loại trừ bất kỳ khả năng gây án tương tự nào. Buổi sáng ngày mai, một nhóm xuôi theo đường sông ở khu vực Nam Thành điều tra từng nhà gần đó, xem có ai báo tin mất tích hay không, hoặc là có người khả nghi hay không. Nhóm còn lại phối hợp với sở cảnh sát khu Nam Thành tiến hành tìm chứng cứ. Tan họp."

Phòng họp trong nháy mắt liền trở nên hỗn loạn, người kéo ghế, đóng tài liệu lại, sau đó như ong vỡ tổ mà bay ra, người thì đi làm việc, người thì đi ngủ bù. Bây giờ đã là một giờ mười lăm phút sáng.

Tìm không thấy có chỗ đột phá, chỉ có thể từng bước phá án theo lẽ thường. Từ người bị hại đến kẻ tình nghi, sau đó lại tới hung khí gây án, thủ thuật gây án, tất cả những chứng cứ tìm ra phải có liên quan với nhau mới có thể phá được vụ án, không có đường tắt.

Trong vòng nửa tháng trở lại, Trương Dụ Nam vốn không có nhiều tóc chẳng mấy chóc đã trọc hơn phân nửa. Kể từ khi vụ án giết người đầu tiên nổ ra, trên tỉnh yêu cầu phải phá án trong vòng hai mươi ngày, qua từng ngày thời gian phá án càng giảm, Trương Dụ Nam cảm thấy tuổi già của bản thân đến sớm hơn dự định, liền thở dài trở về văn phòng.

Ngày hôm sau, gần như tất cả nhân viên trong sở cảnh sát thành phố đều có việc làm, Chu Huy dẫn tổ hai đến sở cảnh sát Nam Thành tập hợp, đi dọc theo đường sông tìm chứng cứ.

Khu vực Nam Thành là thôn nhỏ trong thành phố Bình Lăng, vị trí vắng vẻ, an ninh không quá chặt chẽ, vì vậy hay xảy ra tình trạng trộm đồ cướp bóc. Bình thường không có ai đến gần con sông này, dạo này còn có lời đồn trên mạng đang lan truyền gọi là 'Con sông giết người', 'Lệ quỷ đòi mạng' càng khiến lòng người sợ sệt, vì vậy giữa ban ngày cũng không có ai dám đến gần đây. Chu𝐲ê𝐧‎ 𝘵𝒓a𝐧g‎ đọc‎ 𝘵𝒓u𝐲ệ𝐧‎ ﹎‎ 𝐓‎ 𝒓ùm𝐓𝒓u𝐲ệ𝐧.V𝐧‎ ﹎

Chu Huy hỏi Sở trưởng Trần ở khu vực Nam Thành: "Xung quanh đây không có camera sao?"

Sở trưởng Trần có chút khó xử: "Khu Nam Thành không thể giống như thành phố được, bình thường cũng không có ai đến gần nơi này, vì vậy không có lắp camera, cho dù có là khu dân cư thì cũng đã bị đập bể, còn không thì là trộm mất, đa phần những camera đó đều dùng để giám sát điểm mù mà thôi."

"Gần đây có người khả nghi hay chuyện gì xảy ra không?"

Sở trưởng Trần buông tay, bất đắc dĩ nói: "Chuyện này không tầm thường, nếu không thì sao bị đồn là con sông giết người chứ! Chuyện lớn như vậy, bây giờ tất cả mọi người trong sở cảnh sát đều phải làm việc cả ngày lẫn đêm, người lo liệu còn thiếu đây."

Cũng thật làm khó Sở trưởng người ta, bao nhiêu tuổi rồi còn phải đi theo một đám người trẻ tuổi chuyên cần thu thập chứng cứ, cứ như vậy thì bộ xương già của hắn cũng phải nộp cho con sông này rồi.

Vào khoảng thời gian nghỉ ngơi giữa trưa.

Tôn Dã hét lớn ra ngoài sông: "Aaaa...rốt cuộc là ai giết người đây, có còn tính người hay không! Đến vợ còn chưa lấy được, nhưng ông đây sắp mệt chết ở bên bờ sông này rồi! Thần sông gì đó, ông mau chóng hiển linh đi!"

Hàn Úy ném cây lạp xưởng vào người hắn: "Đừng hét nữa cháu trai, Thần sông người ta còn phải bôn ba nhiều chỗ lắm, cậu tự để dành thể lực mà làm việc tiếp đi."

Tôn Dã cắn hai ngụm, vừa nhai lạp xưởng vừa nói với Hàn Úy: "Vì cây lạp xưởng này, gọi cậu một tiếng 'ông' cũng được!" Tiếp đó còn không biết xấu hổ mà cười hì hì: "Ông a, cháu trai của ông còn muốn ăn, thêm một cây nữa đi!"

Hàn Úy cũng vui vẻ: "Đứa nhỏ ngốc này, con bị thiểu năng sao! Nói cái gì cũng tin, không biết nghĩ đến tiền lương mỗi tháng tám trăm tệ của ông đây, hơn phân nửa đã cống hiến hết cho đối tượng hẹn hò của mẹ ông rồi, nào còn tiền cho đám trẻ con mua đồ ăn chứ? Trên xe đội trưởng Chu còn có bánh mì, cậu không mau tranh thủ thì đến cả một miếng cũng không còn a."

Tôn Dã nghe xong liền trở mình bò lên trên, bắn người nhanh chóng chạy thẳng đến xe có bánh mỳ cách đó trăm mét. Sau khi trải qua một trận ác chiến, Tôn Dã vừa ăn bánh mỳ vừa gào khóc như quỷ đói: "Đội trưởng Chu, chị chính là mẹ ruột của em a! Đội phó Hàn chẳng khác gì mẹ kế, ngược đãi thì thôi, còn bỏ đói bọn tôi."

Chu Huy vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Ăn nó rồi thì phải sống cho tốt, nếu không thì nửa ổ bánh mỳ còn lại trên tay sẽ là bữa ăn cuối cùng của cậu."

"A...đội trưởng Chu, chị thay đổi rồi, còn sảng khoái đùa giỡn như bọn họ a." Tôn Dã nhảy dựng ra xa ba mét, tranh thủ thời gian gặm nửa ổ bánh mỳ còn lại.

Chu Huy tựa trên xe cảnh sát, lắc đầu cười cười. Hàn Úy đưa một bình nước cho cô: "Đội trưởng."

Chu Huy nhận lấy liền uống mấy ngụm, đôi mắt nhìn về phía mây đen dưới đường chân trời phía xa xa: "Rắc rối thật sự của chúng ta đến rồi."

Hàn Úy thở dài: "Mùa mưa ở thành phố Bình Lăng sắp đến rồi, đồng nghĩa với việc công tác tìm kiếm chứng cứ của chúng ta sẽ càng trở nên khó khăn hơn."

Sáu giờ rưỡi tối, trận mưa to nặng hạt rơi xuống.

Nhóm người mà sở cảnh sát phân phó ra ngoài đang lục tục trở về, trên mặt ai nấy đều hiện rõ hai chữ 'mệt mỏi'.

Cả một ngày trời, chẳng có một chút thu hoạch nào.

Mạnh Liên Tố của phòng Pháp Y lại thông báo tin tức xấu hơn cho bọn họ, thời gian chết của người bị hại có thể còn sớm hơn dự đoán trước đó khoảng bảy đến tám tiếng, màng trinh của đứa bé bị tổn hại nghiêm trọng, xác định là lúc còn sống đã bị xâm hại, nhưng lại không phát hiện dấu vân tay hay chất dịch nào khác, hiển nhiên cho thấy hung thủ đã có chuẩn bị trước, còn suy nghĩ ra biện pháp vô cùng hoàn hảo.

Đây là một vụ án giết người có kế hoạch từ trước, cơ bản có thể loại trừ khả năng vô tình gây án.

"Mẹ nó! Đây...là tình huống gì chứ! Đội trưởng, mau tới xem, có người lan truyền video vớt thi thể lên mạng rồi." Thanh niên có danh xưng 'nhân viên ưu tú" lên tiếng, đến cả Dương Bình Phàm từ trước đến nay chưa từng thốt ra câu thô tục nào cũng phải chửi ra tiếng.

"Điên rồi! Tên nào lại thất đức như vậy a...mẹ nó, còn có tính người hay không đây." Một đoạn video dầm dề máu tươi cứ như vậy truyền hết sở cảnh sát, sau đó trực tiếp lên bảng hot search. Còn có một chủ đề riêng đặt hagtag là #Phong thủy của thành phố Bình Lăng, còn nhắc đến hướng gió, quỷ thần.

Chu Huy nhìn chằm chằm màn hình nói: "Thông báo với quản lý mạng, mau xóa hot search đi."

Hàn Úy nói chuyện điện thoại xong liền trả lời: "Lượng chuyển tiếp đã hơn mấy trăm ngàn lượt, bây giờ trên mạng đâu đâu cũng có, sợ là không dễ khống chế."

Một đám người đứng xem hot search từ từ tụt xuống, cũng không biết nên nói cái gì.

- --

- - Tầng hầm hội quán Red --

Một người đàn ông nằm cuộn mình trên sàn nhà, hai tên vệ sĩ đứng bên cạnh, một tên trong đó đang cầm một cây gậy đánh bóng, cách một lát lại đánh vào xương sườn người đàn ông.

"Mau nói ra, người mà mày bí mật báo tin là ai a?"

"Nói! Không nói tao đánh chết mày! Nói mau!"

Âm thanh kêu gào thảm thiết lần lượt vang lên dưới tầng hầm trống trải, sau đó lại vọng tới vọng lui có chút dọa người. Cuối cùng, lòng ngực hắn phập phồng nhìn về phía người phụ nữ mang giày cao gót ngồi trên chiếc sofa phía đối diện.

Một tên vệ sĩ trong đó liền ngăn cách hắn lại, gọn gàng đạp lên lưng hắn. Người đàn ông lại lần nữa nằm sấp trên mặt đất, lần này hắn đã không còn sức lực bò tới nữa. Chỉ mở miệng nói những từ không rõ: "Chị Dụ, chị Dụ, xin chị...tha cho em, là em...là em thấy tiền sáng mắt...có người cho em năm trăm triệu, bảo em gọi điện thoại báo cáo..."

Người phụ nữ ngồi trên sofa chính là bà chủ Jennifer của hội quán Red, cũng là Dụ Bạch đã biến mất khỏi thành phố Bình Lăng vào hai năm trước. Nàng thả lỏng con ngươi, mở miệng yếu ớt: "Là ai cho tiền cậu? Không nói rõ ràng thì chỉ sợ cậu không ra khỏi tầng hầm này được rồi."

Người đàn ông hoảng sợ lắc đầu: "Chị Dụ, em thật sự không biết, hai ngày trước có người nhét tờ giấy vào khe cửa nhà em, trong giấy bảo em đi tình báo...tình báo nói chị có tiến hành mua bán ma túy, em cứ nghĩ là trò đùa dai của người nào đó, kết quả là chiều hôm đó liền có một số tiền gửi vào thẻ ngân hàng của em. Người kia nói tiền đặt cọc là một trăm triệu, còn bốn trăm triệu còn lại đợi em gọi điện thoại tình báo rồi sẽ lập tức chuyển vào sau. Em chỉ là nhất thời bị tiền che mắt..."

Dụ Bạch gật gật đầu: "Đã biết."

Một tên vệ sĩ hỏi: "Phu nhân, nên xử lý thế nào, xử hắn luôn sao?"

Người đàn ông bị dọa đến hồn phi phách tán, nằm trên mặt đất không ngừng kêu gào xin tha: "Đừng giết em, đừng giết em..."

Âm thanh của Dụ Bạch vang lên từ phía trên đỉnh đầu hắn: "Đừng giết ở đây, cứ theo quy tắc trước đây, giữ lại hai ngón tay, nhét người vào bao tải rồi ném xuống sông."

Nói xong, đôi giày cao gót liền ra khỏi tầng hầm. Sau khi cửa sắt đóng lại, tiếng kêu người đàn ông liền vang lên một cách thê thảm.

Trên bờ sông, vệ sĩ chạy xe theo một đường chạy tới bờ sông, hai người mặc áo mưa đen trên người, sau đó khiêng người trong bao bố xuống xe, vừa định ném xuống sông. Lúc này đột nhiên xuất hiện mấy tia sáng, trong phút chốc che đi tầm nhìn của hai tên vệ sĩ.

"Không được nhúc nhích, cảnh sát đây!"

Hàn Úy dẫn theo một nhóm cảnh sát vây quanh chiếc ô tô, mưa lớn đánh vào trên áo mưa vang lên 'bang bang', cũng không có ai chú ý tới ở gốc cây lùm xùm bên bờ bên kia có hai bóng người đang núp ở đó. Giống như loài mèo về đêm, bốn con mắt mở to nhìn chằm chằm hình ảnh nhóm người Hàn Úy áp giải cả ba người lên xe cảnh sát.

Xe cảnh sát biến mất trong đêm mưa, lúc này hai bóng người đứng phía sau gốc cây mới chậm rãi đứng lên, gương mặt ẩn núp dưới áo mưa, yết hầu rung động phát ra một chuỗi âm thanh: "Làm sao bây giờ? Có người nhanh chân đến trước rồi."

"Đi, trở về báo cáo với lão đại."

Cùng lúc đó.

Hội quán Red bị ba chiếc xe cảnh sát thành phố bao vây đến không còn khe hở. Chu Huy dẫn người xông vào hội quán, ra lệnh bắt Dụ Bạch.

"Dụ Bạch, đi theo bọn tôi một chuyến." Âm thanh trong trẻo lạnh lùng của Chu Huy vang lên, Dụ Bạch đang hút thuốc bên cạnh bàn bi-a. Nàng đi về phía Chu Huy, một cánh tay giơ lên kẹp điếu thuốc, một tay khác cầm lệnh bắt lên xem, liếc mắt nhìn một cái liền mở miệng: "Được."

Mùi thuốc lá tràn ra giữa răng và môi, sau đó tan ở trên mặt Chu Huy. Đột nhiên cô cảm giác, trong lòng có một loại cảm xúc kỳ lạ lóe lên.

- --

Đội hình sự trong phòng thẩm vấn.

Chu Huy và Hàn Úy phụ trách thẩm vấn Dụ Bạch, từ trước đến nay cô chưa từng gặp được kẻ tình nghi nào chịu phối hợp như vậy, hỏi gì đáp nấy, không tốn nhiều thời gian để nghiêm túc suy nghĩ, trật tự rõ ràng như vậy khiến Chu Huy hoài nghi, có phải nàng đã biết sẵn bọn họ muốn hỏi gì hay không?

Tôn Dã ở bên ngoài phòng thẩm vấn phát huy khả năng nhiều chuyện của mình, cùi chỏ thọc Dương Bình Phàm một cái: "Nhân viên ưu tú, cậu có biết chuyện gì đang xảy ra không?"

Dương Bình Phàm nghiêm túc nói: "Biết. Bởi vì tôi cẩn trọng, tận lực làm hết chức vụ, rốt cục cũng đã so sánh xong DNA của người bị hại thứ hai, cũng tìm ra điểm đột phá, giúp vụ án này có chút tiến triển."

Tôn Dã: "..."

Cái gì gọi là người giết chết cuộc trò chuyện, người trước mặt này đây chính là 'bản mẫu'.

Bảy giờ tối, Dương Bình Phạm lại vào kho số liệu xem lại lần nữa, hai mươi phút sau, hẳn nhảy từ trên ghế nhảy lên: "Tìm ra rồi, tìm ra rồi!"

Một tiếng trước, sở cảnh sát khu Nam Thành đã gửi bảng số liệu trong một tháng gần nhất ở Cổ Nhị qua, chính là khu vực thuộc phạm vi quản lý khu vực Nam Thành, mà nơi này lại nằm ngoài rìa thành phố, vì vậy nổi tiếng là khu vực 'không ai quản lí' của thành phố Bình Lăng. Đa số người dân ở các tòa nhà nhỏ và thôn trấn xung quanh đây đến đã đi đến thành phố Bình Lăng làm công nhân, số dân di chuyển tới lui tương đối nhiều, ngư long hỗn tạp, vì vậy liền trở thành khu vực có chỉ số quản lí an ninh kém nhất khu Nam Thành.

Hai mươi ngày trước, đã xảy ra chuyện có một đám người tụ tập đánh nhau ở gần khu công nhân tại Cô Nhị. Công nhân làm việc trên công trường đến tối mới về, ở trước phòng công nhân có một cái bàn, mấy người tụ tập đánh bài cùng nhau, cuối cùng không biết là vì chuyện gì, vì mấy đồng tiền mà đánh nhau. Người đến vây xem càng lúc càng nhiều, hiện trường trong phút chốc trở nên hỗn loạn, từ mấy người liền biến thành mấy chục người 'ác chiến'.

Lúc đầu là một đám đàn ông luôn bị khinh thường trên công trường, đi khắp nơi cũng không nuốt trôi được cục tức này, sau đó uống thêm chút rượu, tùy tiện nói khích qua lại, vì vậy mà xảy ra mâu thuẫn. Loại chuyện này đã nhìn mãi thành quen ở Cô Nhị, sở cảnh sát nơi đó đều nhắm một mắt mở một mắt, để một nhóm người có tiếng nói ra mặt giảng hòa, cách thức tương đối dễ chịu, nhưng hiệu quả lại càng cao.

Nhưng tình huống lần này có chút nghiêm trọng, đánh đến mười ba người vào bệnh viện, có bốn người được giám định thương tật ở mức độ nhẹ, vì vậy sở cảnh sát cũng không thể không ra mặt giải quyết. Phần lớn công nhân ở đây đều có sự chuẩn bị đề phòng, xung quanh lại không có camera, cũng không tìm ra được người bắt đầu gây chuyện là ai, vì vậy cũng chỉ có thể ở sở cảnh sát lập hồ sơ, sau mấy ngày liền được trả về.

Mà cỗ thi thể thứ hai được phát hiện tên là Ngô Quốc Giang, cũng là một trong đám công nhân này.

Đội hình sự lập tức đến Cô Nhị hỏi thăm, thăm dò lai lịch của Ngô Quốc Giang. Ngô Quốc Giang, ba mươi lăm tuổi, trình độ học vấn bậc tiểu học, chưa lập gia đình, là cộng tác viên xây dựng công trình ở Cô Nhị. Hắn thuộc phòng bảo vệ ở đối diện phòng công nhân, sau khi tan việc ở công trường, hắn liền sang đây tham gia náo nhiệt, sau đó liền xảy ra chuyện kia.

Bị ảnh hưởng bởi lối sống của đồng nghiệp xung quanh, cách sống của Ngô Quốc Giang cũng không được tốt, bình thường thích uống rượu, sau đó lại đi gây rối khắp nơi. Tính tình hắn ngang tàn, gây thù với không ít người, nhưng nếu nói hắn có thâm thù đại hận với ai không thì không đến mức đó.

Cuối cùng, một đồng nghiệp khác trên công trường của Ngô Quốc Giang cũng nhớ lại một chi tiết khiến Hàn Úy chú ý tới. Người kia nói mười ngày trước Ngô Quốc Giang có đến một hội quán tên Red gây rối, chửi con gái nhà ngươi ta ở trước mặt tất cả mọi người, sau đó còn bị bảo vệ đánh cho một trận, lúc bị đuổi ra khỏi cửa còn mắng cha mắng mẹ người ta, khiến người ta kiện hắn bồi thường tiền thuốc men. Bà chủ Red còn trực tiếp cảnh cáo: "Còn dám đến đây gây rối nữa thì liền chặt tay của cậu, sau đó ném xuống sông cho cá ăn, mau cút."

Lúc đầu chỉ là cảnh cáo, nhưng mới đây người phụ nữ này đã đến sở cảnh sát, vì vậy dù chỉ có một ngọn gió nhỏ thỏi qua cũng sẽ khiến dây thần kinh cảnh sát bọn họ cảnh giác.

Quan trọng hơn chính là, người kia là Dụ Bạch! Hàn Úy quá hiểu nàng là người thế nào, nàng có năng lực làm ra vụ giết người thế này.

Kết quả, Hàn Úy vừa dẫn người đến vây quanh cửa sau của Red, liền bắt gặp hai tên vệ sĩ mang theo một bao tải lên xe. Lúc này mới có hành động bắt người sau đó.

Kim đồng hồ trên hành lang chỉ về hướng mười một giờ, Dụ Bạch ngồi trên ghế thẩm vấn, đưa tay gõ bàn một cái, đuôi mắt nhỏ dài như cánh hoa đào, nửa đứng đắn nửa trêu đùa với Chu Huy: "Cảnh sát, hỏi xong chưa?"

***HẾT***

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!

Truyện cùng thể loại, có thể bạn thích