Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 123: Kim Phúc thay đổi lớn!



Sở dĩ Ngô Thần chỉ giải quyết sáu thành viên hội đồng quản trị mà không phải là hơn, không phải là anh không thể! Mà là anh không muốn Tô Thanh Ảnh đoạt quyền, trở thành thế giằng co!

Nếu như Tô Thanh Ảnh ở hội nghị hội đồng quản trị chiến thắng nhờ giành được nhiều phiếu bầu hơn thì sau này bà Tô chắc chắn sẽ đi tìm những người phản bội kia, thậm chí đợi Tô Thụy Văn trở về, Tô Thụy Văn vẫn sẽ khống chế hội đồng quản trị, bà Tô sẽ nói mát, vậy thì…

Cho nên thực ra điểm quan trọng của chuyện này cũng không phải là khống chế hội đồng quản trị, mà là… để bà Tô từ bỏ!

Để bà Tô hiểu rõ mình không thể quản con gái mình nữa, chủ động từ bỏ mới được!

Bằng không thì chuyện này sẽ không dứt được!

Bởi vậy, bản thân Thang Đức Dương đã kéo thêm cho anh một phiếu, trong tưởng tượng của Ngô Thần vẫn còn thiếu một phiếu! Ít nhất phải chênh lệch một phiếu! Một phiếu này! Nhất định phải là bà Tô chủ động cho!

Mà ấn tượng của Ngô Thần đối với bà Tô ngoại trừ bà ta quản Tô Thanh Ảnh quá nhiều, còn các phương diện khác, bà ta thực sự là một người phụ nữ tốt.

Cho nên…

“Tôi cứ làm như vậy đấy, có gì mà tôi không dám làm chứ. Tôi là mẹ cô tôi còn không thể quản được cô sao?”

“Mẹ còn biết mẹ là mẹ con sao, mẹ còn nhớ rõ chúng ta là người một nhà? Cho nên bây giờ mẹ đang làm gì chứ? Tại sao mẹ lại đối xử với con như vậy?”

Sau khi hai mẹ con đập bàn đứng dậy, trực tiếp dẫn đến cuộc tranh cãi nảy lửa!

Tô Thanh Ảnh rất kích động, giờ phút này không phải cô diễn, mà là lời nói trong lòng cô, cô đã sớm muốn hỏi mẹ mình, tại sao lại đối xử với cô như vậy?

“Chúng ta là người một nhà!” Tô Thanh Ảnh nhìn chằm chằm mẹ mình, giọng nói nhịp điệu có lực, hơi thở rất nặng: “Mẹ biết, chúng ta là người một nhà không, tại sao lại làm trò cười trước mặt người ngoài chứ? Mẹ cảm thấy bây giờ mẹ làm như vậy là tốt cho nhà họ Tô, là tốt cho tập đoàn ư.”

Bà Tô đối mặt với con gái.

Bà ta nhìn cô con gái vừa xa lạ vừa quen thuộc của mình, kích động đến tay run lên.

“Biểu quyết lần này mẹ có thể không thông qua, mẹ có thể không cho bọn họ bỏ phiếu cho con, có thể! Hoàn toàn có thể! Mẹ là phu nhân chủ tịch! Bất luận mẹ làm hợp pháp hợp quy hay không thì bọn họ đều nghe lời mẹ, mẹ có thể làm như vậy!” Tô Thanh Ảnh lại nhìn mẹ mình nói: “Nhưng mà! Con hy vọng mẹ có thể suy nghĩ rõ ràng, rốt cuộc hôm nay mẹ đang làm cái gì!”

Cô đang nhắc nhở mẹ mình.

Ngô Thần đã nói điểm quan trọng này với cô, Ngô Thần cũng lo lắng bà Tô bị chọc giận khiến đầu óc choáng váng không để ý hậu quả!

Cho nên, phải nhắc nhở!

Muốn để bà Tô tự mình suy nghĩ, hôm nay, cứ như vậy mà kết thúc!

Bà Tô trừng mắt nhìn chằm chằm con gái mình hơi thở gấp gáp vì quá kích động, giống như tiếng nức nở!

Không phải khóc!

Mà là quá kích động!

Tô Thanh Ảnh không nói gì, chỉ nhìn mẹ mình, cô đang chờ mẹ mắng mình, hoặc là tỏ rõ thái độ!

Bà Tô đương nhiên có thể nghĩ đến hậu quả như thế nào.

Bà ta hiểu rõ! Hiểu rất rõ! Với cục diện trước mắt, nếu như bà ta không thông qua cho Tô Thanh Ảnh vậy thì từ hôm nay trở đi, nội bộ nhà họ Tô mâu thuẫn to lớn trong thời gian ngắn mà không thể hòa giải được!

Bà Tô không muốn làm lớn chuyện này như vậy!

Vốn dĩ bà ta nghĩ không có ai ủng hộ con gái mình để cô hiểu rõ ai mới là người định đoạt, sau này tất cả đều khôi phục lại bình thường! Nhưng bây giờ vấn đề lớn nhất là Tô Thanh Ảnh đã thực lực đương đầu!

Cho nên nếu như bà ta tiếp tục phản đối, như vậy không chỉ trong nhà xảy ra vấn đề, mà tập đoàn Kim Phúc, cũng sẽ xảy ra vấn đề lớn hơn!

Sẽ trực tiếp dẫn đến hai phe phái lớn trong hội đồng quản trị tập đoàn Kim Phúc!

Quyết liệt!

Bây giờ Tô Thanh Ảnh đã khống chế gần như một nửa phiếu bầu rồi!

Bởi vậy nếu như sau này Tô Thanh Ảnh còn tiếp tục náo loại với bà ta, thì toàn bộ Tập đoàn Kim Phúc cũng sẽ xảy ra vấn đề, thậm chí bộ phận cấp cao trong công ty sẽ xảy ra rối loạn!

Nghị quyết quan trọng trong hội nghị hội đồng quản trị, chỉ cần không có một phần ba sự đồng ý của thành viên hội đồng quản trị, vậy thì không được thông qua! Mà Tô Thanh Ảnh đã khống chế vượt qua một phần ba hội đồng quản trị rồi!

Cô thậm chí còn có được sự ủng hộ của hai người rất quan trọng trong tập đoàn, đó là Thang Đức Dương và Trần Lôi!

Bà Tô đương nhiên không muốn Tập đoàn Kim Phúc xảy ra vấn đề lớn!

Càng quan trọng hơn là!

Tương lai Tô Thanh Ảnh vẫn phải tiếp quản công ty, sớm muộn gì cũng là của cô!

Nhưng nếu còn tiếp tục làm loạn như vậy, những người khác trong nhà họ Tô vậy mà lại ở công ty, phản đối Tô Thanh Ảnh con gái duy nhất, người nối nghiệp duy nhất của nhà họ Tô!

Hậu quả thậm chí có thể ảnh hưởng đến tương lai Tô Thanh Ảnh không thể thuận lợi tiếp quản công ty!

Mặc dù Tô Thụy Văn là cổ đông lớn, nhưng ông ta không có quyền khống chế cổ phần tuyệt đối, đây cũng là nguyên nhân mà Từ Chấn Nguyên không an phận chỉ cần ông ta có thể khiến cho các cổ đông và các thành viên hội đồng quản trị khác ủng hộ ông ta, vậy thì ông ta có thể cướp quyền quản lý của công ty rồi!

Mọi hậu quả, bà Tô đều đã nghĩ đến.

Bà ta biết, con gái dám đập bàn đứng lên quát mình, chính là đã hạ quyết tâm rồi!

Nhưng quyền quyết định hôm nay, lại nằm trong tay bà ta!

Khiến nhà họ Tô tan đàn xẻ nghé, mẹ con thành thù, nội bộ tập đoàn Kim Phúc chia hai rơi vào rối loạn, cho người ta thời cơ lợi dụng, ảnh hưởng đến chuyện tiếp quản công ty của con gái trong tương lai.;;

Vẫn là… Lui một bước?

Bà Tô càng nghĩ càng… Khó chịu!

Người một nhà, tại sao lại làm đến mức này chứ? Còn có thể khiến người ngoài chiếm được tiện nghi?

Bà Tô, chung quy vẫn thương con gái..

Rầm

Ghế ma sát mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

Là bà Tô!

Bà Tô đang đối diện giằng co với Tô Thanh Ảnh trong mắt xuất hiện tơ máu, đột nhiên xoay tay kéo ghế ra, không nói một lời xoay người đi ra ngoài! Bước nhanh đi tới đẩy cửa lớn phòng họp, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài!

Bà ta đi rồi, rời khỏi hội nghị hội đồng quản trị.

Lúc này Tô Thanh Ảnh lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm giác tội lỗi áy náy lại xông lên đỉnh đầu, cô không biết mình làm như vậy với mẹ mình, phải chăng là quá tàn nhẫn, cô lợi dụng tình yêu và sự kỳ vọng của mẹ đối với mình.

Cảm giác này cũng chỉ xuất hiện trong nháy mắt.

Đã đến nước này, Tô Thanh Ảnh biết mình thể nào quay đầu, cũng không thể quay đầu!

“Còn có ai ủng hộ? Ai phản đối?” Tô Thanh Ảnh ngẩng đầu, mặt không thay đổi liếc nhìn những người bên bàn hội nghị vẫn chưa tỏ rõ thái độ.

Bà Tô đi rồi, đại biểu bà từ bỏ, nhượng bộ cô.

Bởi vậy lập tức có người giơ tay ủng hộ!

Sau đó những người khác cũng anh nhìn tôi tôi nhìn anh, từ từ giơ tay lên! Toàn bộ đều giơ tay lên bên gồm cả Từ Chấn Nguyên, mặc dù ông ta đen mặt giơ tay lên.

Bởi vì chỉ cần có một người nữa ủng hộ Tô Thanh Ảnh, vậy thì biểu quyết sẽ được thông qua.

Cho nên hiện tại bất luận trong lòng những người khác nghĩ như thế nào, cũng không thể ở thời điểm này, bởi vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà đắc tội với Tô Thanh Ảnh! Không ủng hộ cũng không có ý nghĩa gì, vậy chi bằng ủng hộ!

Giờ này khắc này!

Những người tham gia hội nghị lần này bởi vì “chuyện nhỏ” này mà tạm thời triệu tập tất cả mọi người trong hội đồng quản trị đến mở cuộc họp! Tất cả mọi người đều hiểu rõ một chuyện, hai đạo lý.”

Đó chính là từ giờ trở đi!

Nhà họ Tô Tập đoàn Kim Phúc, thay đổi rồi!

“Đều đồng ý, vậy thì thông qua thôi.” Tô Thanh Ảnh tuyên bố: “Tan họp!” Nói xong cô ngồi xuống, mặt không thay đổi sắp xếp tài liệu trên bàn.

Những thành viên trong hội đồng quản trị cũng đứng dậy.

Cùng lúc đó.

Cuối hành lang bên ngoài phòng họp, góc rẽ.

Bà Tô bước nhanh đi đến bên cửa sổ sát đất vừa đi vừa lấy điện thoại ra, trực tiếp ấn một dãy số đặt bên tai, đứng bên cửa sổ, nhấp miệng, đợi kết nối.

Hai giây sau điện thoại được kết nối.

“Hội nghị kết thúc rồi sao?” Tô Thụy Văn trực tiếp hỏi: “Con gái thế nào rồi? bà cũng đừng hung dữ với con bé như thế, nó cũng đã lớn lắm rồi, để nó biết sai là được.”

Nghe thấy giọng nói của chồng mình, Bà Tô vẫn luôn kìm nén vành mắt lập tức đỏ lên, nước mắt trực tiếp rơi xuống.

“Chồng à, tôi không thể quản con gái mình nữa rồi…” Bà ta nói xong thì bật khóc, bà chỉ thể hiện sự bất lực và yếu ớt của mình trước mặt chồng, bà ta chỉ có thể cáo trạng mà thôi.

“Sao thế? Đừng… Đừng khóc, có chuyện gì vậy?” Tô Thụy Văn ở đầu bên kia điện thoại sững sờ.