Tôi Biết Người Không Yêu Tôi

Chương 4



Việt ngữ: Siu Nhơn Mèo
Nhà tôi có tất cả ba anh em, tôi là đứa lớn nhất.

Hồi còn nhỏ lúc mẹ chưa sinh em trai em gái, nhà nghèo, tôi về sống với ông bà nội ở quê, mãi đến khi lên năm.

Ông bà tôi chẳng hiền từ gì mà rất xu nịnh, hay nói dối, sống rất giả tạo.

Vì bố tôi không giàu như nhà bác cả, tôi cũng còn là thằng nhóc ngây ngô, nên họ chẳng để tôi vào mắt, tôi thường xuyên bị bỏ đói đến mức không ngủ được, đã từng nửa đêm bò dậy nhai sống lá rau, cho nên từ nhỏ tôi đã biết nấu ăn.

Họ thơm thảo chia quà bánh cho những đứa trẻ nhà bên, nhưng luôn ghét tôi sao ăn nhiều.

Cả một năm, ngày mà tôi ghét nhất là ngày lễ Tết.

Tết đến, mọi ngóc ngách trong thôn xóm đều ồn ào xôm tụ, đám trẻ con mặc quần áo mới cầm lì xì trên tay nô đùa khắp chốn, người lớn thì bận rộn đi chúc Tết.

Tôi thì lại bị bắt ở chung một phòng với cậu ấm xấc xược nhà bác cả, cậu ta sẽ chặn tôi lại ở nơi vắng người, tay đấm chân đá khiến tôi bầm tím khắp người.

Lại cũng có mấy người lớn đến chơi, thấy tôi thì hỏi đùa: “Bố mẹ mi đâu, sao không về thăm mi?” “Có khi nào chúng nó bỏ mi luôn rồi không?”

Tôi tức đến không nói thành lời, vùng chạy ra khỏi nhà, giọng nói của bà tôi vẫn còn văng vẳng theo sau: “Mặc kệ nó đi, cho nó bướng, bụng đói rồi cũng phải về đấy thôi.”

Chạy mãi vào sâu trong núi, gió rét mùa đông cứa qua mặt, tôi lại chẳng thấy đau, tôi chạy ra sau một tảng đá, thấy bốn bề yên ắng không bóng người, họ sẽ không nghe thấy được, tôi mới dám khóc thành tiếng.

Tôi cũng không biết nữa, sao bố mẹ không về thăm tôi, sao không đón tôi đi cùng, sao mà ông bà tôi lại như vậy.

Lúc tôi lên năm, bố về đón tôi đi, luôn thanh cảm ơn ông bà tôi, tôi mặc bộ quần áo mới họ vừa mua cho cách đây không lâu, đứng đó không chút cảm xúc.

Nghe nói trẻ con thường mau quên, nhưng trí nhớ tôi lại khá tốt, tôi vẫn nhớ như in tấm chăn mỏng vào đông lạnh buốt xương, nhớ cái mùi cái vị rau sống khó nuốt trôi đến nhường nào, nhớ từng cơn đau quặn khi bị đánh cho nằm thụp xuống đất, cũng nhớ từng nét mặt bỡn cợt lúc họ thốt ra những lời đùa vui.

Tôi dốc hết những tủi hờn thuở nhỏ từng trải, từng chuyện từng chuyện một, kể cho Thẩm Trí nghe.

Đến ngay cả bố tôi, tôi cũng chưa từng chủ động nói cho ông.

Nhưng tôi muốn nói cho Thẩm Trí hay, muốn để hắn đau lòng vì tôi.

“Tôi từng nghĩ rằng rời khỏi đó mọi chuyện sẽ dần tốt đẹp lên, nhưng không lâu sau chân bố tôi lại bị thương, tình hình kinh tế trong nhà khó khăn, mẹ tôi bỏ đi, để lại hai đứa em nhỏ lúc ấy chưa tròn một tuổi, người trong thôn xóm đều nói là do tôi làm ảnh hưởng.”

“Bố tôi vốn thấy hổ thẹn với tôi, rất quan tâm đến tôi, nhưng mà xảy ra nhiều chuyện như vậy, ông ấy cũng không có cách nào chăm sóc tôi.”

“Thẩm Trí, tôi cũng muốn được yêu thương được thiên vị, cậu yêu tôi được không?”

Lời nói ra ngang ngược và ích kỉ, tôi nhìn thẳng vào Thẩm Trí.

Đến cùng hắn cũng mềm lòng, vươn tay, khẽ ôm mặt tôi, cho tôi một nụ hôn an ủi.

Hắn nói: “Được.”

__

Bệnh của bố tôi mãi vẫn không có chuyển biến tốt, sau khi hỏi ý bác sĩ, cuối cùng ông quyết định về nhà an dưỡng.

“Không đủ tiền thì đi mượn, đợi đến khi con kiếm được tiền sẽ trả lại họ, bố đừng lo nghĩ ở lại viện sẽ tốt bao nhiêu tiền nữa được không.”

“Bố biết… khụ khụ… tình trạng hiện giờ của mình.”

“Bố, bố nghĩ cho Hàm Hàm và Nam Nam với, chúng nó còn nhỏ như vậy, bố à… đừng không cho con tia hi vọng nào dù là một chút…”

“Hòe à… xin lỗi con… khụ khụ… Hòe ơi, bố xin lỗi con nhiều lắm…”

Ngày thi đại học cận kề, dưới sự giám sát của bố, tôi tiếp tục quay lại lớp đi học, bố biết tôi học được, muốn cho tôi thi vào trường đại học tốt.

Ngày tháng trôi qua, sức khỏe của bố tôi ngày càng suy sút, tôi đã làm chuẩn bị tâm lý, rằng một ngày nọ tỉnh giấc, hay là giữa một đêm khuya nào đó, tiếng ho khan mọi ngày sẽ không bao giờ vang lên nữa.

Bố tôi nói muốn nhìn thấy tôi nhận thư trúng tuyển, nhìn thấy tôi lên đại học, càng gần ngày thi đại học, ông càng sợ ảnh hưởng đến việc học của tôi, thường xuyên nén lại tiếng ho, mong rằng mình có thể sống thêm mấy ngày.

Từ lâu tôi đã chuẩn bị tâm lý, thế nhưng, khi bố tôi không thể kiên trì được nữa mà ra đi vào lúc còn cách kì thi đại học một tháng, tôi vẫn cảm thấy dường như cả bầu trời đang sụp đổ.

Kể từ thời khắc đó, tôi đã không còn tư cách làm trẻ con nữa rồi.

Tôi xin nghỉ phép một tuần để về nhà làm lễ tang, lo liệu xong xuôi lại quay về trường đi học.

Thi thử ba lần, kết quả thi của tôi cũng không tệ, nhưng còn chưa đầy một tháng, hầu như ngày nào tôi cũng tự hỏi về sau nên làm sao bây giờ.

Tôi còn có em trai em gái, không thể đi quá xa nhà, tôi phải kiếm tiền, lên đại học rồi có thể sẽ không có thời gian rảnh.

Tôi bắt đầu thấy hối hận, lẽ ra không nên làm liên lụy Thẩm Trí, rõ ràng hắn có tương lai tươi sáng phía trước, tôi lại chẳng có gì trong tay, chẳng có gì có thể cho hắn, hắn tốt như vậy, tại sao lại phải ở bên tôi, đúng, là do tôi ép hắn, tôi không nên ép hắn mới phải.

Mông lung mãi rồi ngày thi đại học cũng đến, trước khi vào phòng thi, tôi tìm một chỗ lén cùng Thẩm Trí ôm nhau.

Tôi biết có rất nhiều thầy cô từng khuyên hắn, bảo hắn thi cho tốt.

Nhà Thẩm Trí giàu có, chuyện này mọi người đều biết, điểm thi đại học chẳng quan trọng với hắn, thi tốt hay không chẳng qua cũng chỉ là vấn đề mặt mũi mà thôi.

Tôi dán vào tai Thẩm Trí, khẽ hôn hắn: “Thẩm Trí, thi tốt một chút, được chứ? Tôi muốn để họ biết cậu tốt đến nhường nào.”

Hắn biết tâm trạng tôi gần đây không tốt, vì thế đáp ứng tôi một cách dễ dàng, còn hôn lên má tôi như để an ủi: “Cậu cũng thi cho tốt, đừng căng thẳng quá.”

Tôi đồng ý với hắn, nhưng lúc có điểm mọi người đều hết hồn.

Thẩm Trí đứng thứ tư toàn tỉnh, tôi thì đến cả nguyện vọng hai cũng không đủ đậu.

Không phải vì tôi căng thẳng nên thi không tốt, đơn thuần là vì không muốn cho bản thân cơ hội, vả lại tôi vẫn muốn ở cùng Thẩm Trí.

Tôi nghĩ tôi có thể đi làm sớm, kiếm được tiền sớm, nếu vừa đi học vừa đi làm, sẽ không có thời gian ở bên Thẩm Trí.

Tôi có thể thuê một căn phòng gần trường hắn, chúng tôi có thể ở chung, tôi có thể đón hắn tan học, lâu dần, hắn sẽ thích tôi, chúng tôi có thể ở bên nhau mãi mãi.

Tôi nghĩ đến những thứ tốt đẹp là thế, Thẩm Trí lại như người mất hồn.

“Có phải là tính nhầm rồi không.” Hắn đờ người ra nhìn tôi.

Tôi chẳng hề bận tâm, cười nói: “Không sao, dù gì thì tôi cũng không hẳn muốn lên đại học…”

Tôi nói thật lòng, nhưng Thẩm Trí lại bắt đầu rơi nước mắt.

Tôi thở dài, rút giấy ra lau cho hắn, “Sao lại khóc, rõ ràng là do tôi thi không tốt.”

Lúc này Thẩm Trí không kiềm được nữa, ôm tôi khóc lớn.

Nước mắt hắn rơi trên vai tôi, dội lên tim tôi nóng bỏng, cảm giác thật ấm áp và dạt dào, thì ra được người khác để vào lòng là như vậy đây.

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy tất cả những gian khổ tôi vấp phải trước khi gặp cậu đều trở nên có ý nghĩa.

Đợi cho cảm xúc của Thẩm Trí dần ổn định, tôi mới nói hắn nghe về dự định của tôi, có điều hắn cũng không hề vui lên, tâm trạng vẫn rất nặng nề.

Đôi khi thấy hắn đang lặng nhìn di ảnh của bố tôi, tôi đoán chắc hắn nghĩ tôi thi không tốt là vì ảnh hưởng từ chuyện của bố.

Cũng có ảnh hưởng một chút, nhưng đó không phải là nguyên nhân chính.

Tôi nói thế với Thẩm Trí, hắn gật đầu tỏ vẻ đã biết, nhưng hắn vẫn cứ hay ngẩn người.

Hỏi đến thì hắn không muốn nói, lại còn thích hôn mặt tôi để trốn tránh.

Có điều hắn đã chịu chủ động hôn tôi, chắc có lẽ là hắn sắp tiếp nhận tôi rồi nhỉ?