Tôi Biết Người Không Yêu Tôi

Chương 5



Việt ngữ: Siu Nhơn Mèo
Năm nay khai giảng Hàm Hàm và Nam Nam vào lớp 6, sau khi bố mất, hai đứa vô cùng dính lấy tôi.

Trong kho kiến thức ít ỏi của chúng, đại học là một cái gì đó thật xa xôi.

“Anh hai, anh sẽ đi học đại học chung với cái anh kia à?” Nam Nam kéo góc áo tôi, dè dặt hỏi.

Tôi thoáng liếc nhìn Hàm Hàm đang nép sau cửa nhìn lén về phía bên này, con bé có chút ít sợ tôi.

“Nhóc nghe ai bảo?” Tôi hỏi.

Nam Nam bỉu môi, ậm ờ: “Họ đều nói như thế…”

Tôi buông bút, ngoắc tay với nhóc, đợi nhóc lại gần rồi xoa đầu nhóc, cười nói: “Yên tâm, anh không bỏ hai đứa lại đâu.”

Ánh mắt hai đứa nhỏ sáng bừng, thở phào một hơi, Nam Nam càng kích động hơn, nhóc ôm lấy cánh tay tôi đong đưa, “Thật sao anh hai? Anh tốt thật!” Xong lại e dè nói: “Vậy sao anh lại xem trường này?” “Trường nào?” Nam Nam chỉ vào quyển sách hướng dẫn điền nguyện vọng trên bàn tôi, “Cái quyển dày dày kia kìa, trong đó có rất nhiều trường.” “Ồ, anh xem giúp anh Thẩm Trí đó.”

Sau khi có điểm thi đại học của Thẩm Trí, trong trường lập tức đề tên lên bảng vàng, cạnh nhà tôi cũng có bạn cùng trường, thế là một truyền mười, mười truyền trăm, thành ra xung quanh đây có rất nhiều người đều biết đến hắn.

Với thành tích của Thẩm Trí, các thầy cô đều khuyên hắn nên chọn mấy trường top đầu, tôi còn làm bảng so sánh các chuyên ngành của các trường, rồi đưa cho hắn tự chọn.

Hắn nằm trên giường tôi xem đi xem lại cả buổi, đột nhiên bật dậy, một tay cầm tài liệu, một tay chống đầu, “Vốn cậu định chọn trường nào?” Tôi xoay ghế quay lại nhìn hắn: “Hỏi làm gì?”

Thẩm Trí nói như lẽ đương nhiên: “Thực hiện nguyện vọng thay cậu đó.” Tôi cười: “Tốt vậy sao.” Hắn ra vẻ thở dài, dỗ tôi vui: “Đúng vậy, nhưng chỉ tốt với mỗi cậu thôi.”

“Thẩm Trí.”

“Hả?”

“Muốn hôn cậu, được không?”

“Ừm.”

__

Cuối cùng Thẩm Trí vẫn ở lại trong tỉnh, dĩ nhiên là tôi cũng không nói cho hắn biết vốn dĩ tôi muốn vào trường nào.

Tôi tìm một công việc gần nhà, ngày thường sẽ liên lạc với Thẩm Trí qua điện thoại, mỗi tháng sẽ đến trường hắn một chuyến.

Trước đó đã xảy ra một chuyện xui xẻo, tôi phát hiện vận may của tôi kém quá thể.

Vốn tôi đã mua vé xe định tiễn Thẩm Trí đến trường, nhưng trước ngày đi Hàm hàm hoảng hốt chạy đến bảo tôi Nam Nam bị đau bụng, đau đến nỗi lăn lộn đầy đất.

Tôi đành phải vội vã đưa nhóc đến bệnh viện, bị trễ chuyến xe sáng, sợ làm lỡ giờ làm thủ tục nhập học của Thẩm Trí, cũng lo cho bệnh của Nam Nam, cuối cùng tôi chọn ở lại.

Lần đầu tiên gặp lại Thẩm Trí là vào một buổi cuối tuần tháng 9, Thẩm Trí vừa học quân sự xong, tôi sắp xếp mọi việc đâu vào đấy, dặn dò hai đứa nhỏ ở nhà chú ý an toàn, sau đó lòng đầy chờ mong mà xuất phát.

Hai đứa nhỏ bịn rịn tiễn tôi ra đến cửa, thấp thỏm hỏi: “Anh hai sẽ trở về chứ?” Tôi cúi người sờ đầu chúng, “Đương nhiên rồi, chỉ là anh có việc phải ra ngoài, chủ nhật sẽ về.”

“Chắc chắn phải về nhé…”

“Ừ.”

Tôi ngồi trên xe, dọc trên đường đi đều nghĩ đến Thẩm Trí, rõ ràng ngày nào cũng liên lạc, nhưng tôi vẫn rất nhớ hắn.

Có trời mới biết trong đầu tôi mỗi ngày đều tràn ngập những suy nghĩ xấu xa, chỉ có khi nghĩ đến hắn mới có thể bình thường trở lại, tôi tự nói với lòng, chưa đến nỗi hỏng bét như vậy, mọi chuyện sẽ dần tốt lên, vẫn còn Thẩm Trí đang đợi tôi.

Tôi rất muốn ôm lấy hắn, hôn hắn, nghe tiếng hít thở và nhịp tim đập của hắn gần kề bên tai.

Tôi không nói cho Thẩm Trí biết thời gian tôi đến, sau khi đến nơi, dựa vào biển chỉ dẫn trên đường đi về phía kí túc xá của hắn.

Lúc tôi đứng lại xem biển chỉ đường, tình cờ nhìn thấy một cậu bạn đẹp trai dáng đẹp đang đứng cạnh lối ra tòa nhà.

Nơi đó rất kín đáo, cậu trai nọ vai đeo ba lô dựa vào tường, có vẻ đang đợi người nào.

Tôi ẩn ẩn cảm thấy rất quen, đang định lại gần xem thì một cô gái từ bên trong bước ra, dáng người nhỏ nhắn, cô nhẹ nhàng nhảy đến trước mặt cậu trai, khẽ ngẩng đầu, ngọt ngào cười với cậu.

Không biết cậu trai nói gì đó, mới vừa nghiêng người, cô gái liền nhón chân hôn lên má cậu.

Tiếp đó hai người nói với nhau vài câu, chậm rảo bước về phía tôi.

Dần dần, tôi cũng nhìn rõ, đó là Thẩm Trí.

Chúng tôi cách một quãng nhìn thấy nhau, Thẩm Trí sững sờ tại chỗ không nhúc nhích, tiếp đó hắn mới có phản ứng, không màn đến cô gái đang hỏi han, vẻ mặt phức tạp bước về phía tôi.

Kì học quân sự không làm hắn đen đi, khi không mặc đồng phục trông hắn đẹp trai hơn hẳn, hắn không phải gay, không giống như tôi, thích con gái là chuyện rất bình thường.

Cô gái này rất xinh đẹp, hình như còn đẹp hơn cả mấy bạn nữ trong trường bọn tôi trước kia.

Tôi dằn lại sự nóng nảy và không yên trong lòng, ngay giữa sân trường người đến người đi, ngay trước mặt cô gái nọ, kéo cổ áo Thẩm Trí hôn lên hắn.

Tôi biết có người đang nhìn, có người quay chụp, Thẩm Trí vừa nhập học, hắn phải ở đây tận bốn năm, hắn sẽ quen biết rất nhiều người, sẽ có rất nhiều người thích hắn, tôi làm như vậy, sẽ khiến hắn bị người ta dị nghị… Không nên như thế, tôi đã nói tôi sẽ tốt với hắn mà…

Trong sự giằn xé, tôi lui về sau, Thẩm Trí lại nghiêng người hôn tôi.

Đây là lần đầu tiên hắn chủ động hôn tôi.

Thời gian chầm chậm trôi qua, não tôi trong phút chốc như chết máy.

Cho đến khi Thẩm Trí kéo tôi đến trước mặt cô gái kia.

Giới thiệu: “Đây là bạn trai tôi.” Cô gái vừa rồi còn sững sờ giờ đây đã nhanh chóng hiểu được tình hình, xấu hổ luôn miệng giải thích: “Ôi, xin lỗi nhiều, tôi không biết cậu ấy có bạn trai, tôi còn nghĩ cậu ấy nói đùa cơ… Thật sự rất xin lỗi, xin lỗi.”

Là một sự hiểu lầm.

Lửa nóng lên đầu bị tạt một gáo nước lạnh, ý nghĩ ti tiện của tôi qua hành động của Thẩm Trí càng thêm xấu xí đến cùng cực.

Tôi đứng dưới bóng cây trường họ, đối diện với một Thẩm Trí ngay thẳng, xấu hổ đến mức không nâng nổi đầu.

“Xin lỗi.”

“Tôi không giận.”

“…”

“Thật đó, nếu cậu không vui phải nói cho tôi biết.”

Hai chúng tôi cùng ra ngoài ăn cơm, tìm khách sạn ở lại một đêm.

Tôi với hắn cùng nằm trên một chiếc giường, như những gì tôi tưởng tượng, tôi ôm hắn từ phía sau, nhưng chẳng hiểu tại sao, lòng tôi lại khó chịu vô cùng.