Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi

Chương 104: Chuyến Đi Hai Người



Thời gian hai ngày trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến ngày hẹn của Tá Nguyệt với Elrey, ba ngày không gặp đối với những cặp đôi mới yêu chẳng khác gì cách nhau ba năm, mặc dù có chút thấp thỏm vì những điều sắp xảy ra nhưng phần nhiều vẫn là vui vẻ khi được gặp Elrey.

Hơn nữa đây cũng là cơ hội để cậu thăm dò xem độ ăn mòn của nhện đối với cơ thể của Elrey.

Nhìn tổng thể mà nói, nếu lời Eli nói về bản chất của thế giới này là đúng thì ngoại trừ Tá Nguyệt, Cican và Eli thì Elrey cũng được xem như là có được tỉnh táo trong một đám dị năng giả bị khống chế.

Ít nhất trong vô thức, anh đã tự động khiến bản thân mình không cho phép nhện xâm nhập vào sâu hơn.

Tuy nhiên đó chỉ là biện pháp tạm thời.

Chín giờ sáng, Tá Nguyệt mặc áo hoodie in hình chú thỏ trắng đang cầm củ cà rốt vui vẻ nhảy nhót, đôi mắt tròn vo ánh lên tia sáng thèm thuồng nhìn khu vườn đầy ắp cà rốt trước mặt, phía dưới là quần jean đen tôn lên đôi chân thon dài của cậu cùng với đôi giày thể thao cổ cao vừa năng động lại tinh nghịch khác xa kiểu cách giản dị thường ngày, lại thêm viên ngọc đỏ xinh đẹp bên tai càng khiến nhan sắc của thiếu niên tăng đến level max!

Đây là Acacia chọn cho cậu, y giành nguyên đêm thúc giục cửa hàng gói ghém hàng rồi lại đến giục anh giao hàng nhanh nhanh cái chân lên, gọi đến mức người ta vừa đi vừa khóc, đến được cửa thì anh giao hàng đã xơ xác tiêu điều trông thảm thương hết sức…

Sau đó y còn học theo trên mạng tạo đủ loại kiểu tóc cho Tá Nguyệt, đầu cậu bị y cào đến mức có ảo giác đầu mình sắp hỏi đến nơi luôn rồi, cũng may chân tóc cậu mạnh chứ bằng không Địa Trung Hải sẽ đến bên cậu trong một đêm mất.

Cuối cùng Acacia không làm ra được kiểu gì ăn ý hết, thế là Tá Nguyệt để lại kiểu tóc như cũ đi gặp Elrey.

Tá Nguyệt đứng đợi trước cửa, từ xa đã nhìn thấy chiếc phi hành khí đen bóng sang trọng lướt gió đến gần, lần nào nó rẽ vào khu nhà cậu cũng đều khiến người dân xung quanh nhìn chằm chằm muốn nổ con mắt.

Người đàn ông ngồi bên trong nhìn thấy Tá Nguyệt đứng đợi mình thì liền tăng nhanh tốc độ, trong giây lát đã đến trước mặt Tá Nguyệt, phi hành khí chậm rãi hạ xuống, cửa tự động mở ra, người đàn ông cao lớn chậm rãi bước xuống mang theo một thân quý khí sang trọng, mặc dù hôm nay anh mặc thường phục thế nhưng mà vẫn như cũ không thể che giấu được khí chất của anh.

Tá Nguyệt theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhìn Elrey ngày một tiến lại gần mình, Tá Nguyệt hít sâu một hơi tính lên tiếng chào hỏi anh, thế nhưng mà môi vừa hé một chút thì người đàn ông không hẹn mà cúi xuống tặng cho cậu một nụ hôn.

Cánh tay mạnh mẽ ôm siết lấy vòng eo của thiếu niên, tay khác đặt sau gáy cậu ấn đầu thiếu niên thật chặt vào môi mình, mạnh mẽ chiếm hữu không chừa đường lui.

Tá Nguyệt bị bất ngờ, còn chưa kịp phản ứng lại thì lưỡi đã bị một thứ mềm mại khác cuống lấy, xoắn lại vào nhau, nuốt trọn toàn bộ hơi thở của thiếu niên.

Trong nháy mắt hai chân Tá Nguyệt xụi lơ bắt đầu run rẩy, đôi mắt khép hờ tràn ngập ánh nước mê ly và say đắm, cậu chủ động dâng môi lưỡi mình lên cho anh, hai tay quàng qua lưng người đàn ông, hoàn toàn mở rộng bản thân không chút phòng bị để chứng tỏ niềm tin tưởng cùng với sự quyến luyến của mình cho anh.

Nhận được sự chào đón nhiệt tình của thiếu niên, khóe môi Elrey nhếch lên một độ cong vui vẻ, tiếp tục làm sâu thêm nụ hôn.

Trời đất như muốn đảo lộn hết cả lên, hai người hôn không thèm kiêng nể ai, cũng may tiểu khu này ban ngày khá vắng vẻ bởi vì đa phần đều đi làm, bằng không để người khác nhìn thấy Thượng Tướng tinh cầu đang ôm hôn khắn khít với thiếu niên chủ tiệm hoa thì kiểu gì sáng mai cũng lên bảng tin toàn quốc mất.

Hôn thật lâu thật lâu, hôn mãi cũng không đủ thế nhưng vẫn phải dừng lại để tiếp tục kế hoạch hôm nay của hai người, Elrey là người lấy lại tỉnh táo trước, anh tách mình khỏi bờ môi ngọt ngào kia, một tiếng ‘chụt’ rõ ràng vang lên khi họ tách ra khỏi nhau, Tá Nguyệt còn chưa đã thèm mơ màng đuổi theo cánh môi của người đàn ông, bờ môi đỏ hồng bóng loáng ánh nước như miếng bánh thơm ngọt dụ hoặc Elrey, anh kiềm lòng không nổi hôn một cái thật mạnh lên môi thiếu niên, sau đó vỗ mông cậu:

“Tỉnh lại nào, bảo bối”

Tá Nguyệt bị hôn đến lâng lâng, đầu óc bay thẳng lên chín tầng mây rồi lại bị âm thanh từ giọng nói của người đàn ông kéo lại về thực tại, cậu giật mình nhận ra hai chân mình thế mà đã vòng qua hông người đàn ông từ khi nào chẳng hay, cậu đỏ mặt thả người xuống, khúm núm cúi đầu không dám nhìn anh…

Mẹ kiếp lần trước ở Verlassen cũng thế, Tá Nguyệt chủ động vòng chân qua hông Elrey cứ như thể cậu thèm thuồng lắm, lần này thế mà cũng không ngoại lệ…

Ngại chết ông đây rồi!

Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười trầm thấp, Elrey có vẻ rất vui, anh nâng khuôn mặt đỏ bừng vì ngại ngùng của thiếu niên lên rồi dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cậu, ngón tay thon dài lướt qua viên ngọc đỏ hồng bên tai Tá Nguyệt, trong đôi mắt xám bạc ánh lên vẻ kinh diễm thưởng thức: “Đẹp lắm, rất hợp với em”

Tá Nguyệt lại càng ngượng ngùng hơn, hai tay xoắn lại vào nhau như muốn đang chúng thành cái nơ bướm.

“Đi thôi nào, ba ngày tiếp theo ta dẫn em đi chơi” Elrey vuốt mái tóc mềm của Tá Nguyệt.

Thiếu niên nhanh chóng bị hai từ ‘đi chơi’ thu hút, cậu ngẩng đôi mắt vẫn còn chút mê ly lên nhìn anh: “Chơi ở đâu thế?”

Elrey mỉm cười chói mắt: “Tinh cầu thú nhân.”

Tá Nguyệt ngẩng đầu nhìn hành tinh to lớn bị bao phủ bởi một màu sắc đỏ nhạt trên bầu trời, trong lòng nhanh chóng dâng lên cảm giác hứng khởi vì sắp được đi chơi xa.

Hai người đi lên phi hành khí nhanh chóng bắt đầu hành trình chỉ có riêng mình nhau, hoàn toàn không để ý đến cánh cửa tiệm hoa chậm rãi bị mở ra từ bên trong, một đứa bé tóc trắng mũm mĩm mặt đồ ngủ mang khẩu trang âm trầm đi ra nhìn theo hướng phi hành khí rời đi, trong miệng lẩm bẩm câu từ bực mình: “Hai tên chết tiệt, hết chỗ hôn nhau hay gì mà đứng trước đường trước xá mà hôn thế, thèm lắm thì cũng phải lên phi hành khí rồi hành sự chứ, mẹ nó tính phát cơm chó cho ông đây hay gì? Bạn bè thế đó, ăn rồi chỉ biết thồn cơm chó cho mình thôi, hứ!”

Trí năng trên tay Acacia rung lên, y mở ra xem, ngay lập tức giá trị phẫn nộ lại bốc cao, khỏi nhìn cũng biết người nhắn là ai…

Tuy nhiên lần này thái độ của Acacia không còn ghét cay ghét đắng như cũ nữa, ký ức của y đồng bộ với Tá Nguyệt và Tá Nguyệt cũng đồng bộ với y, chỉ cần hai người muốn liền có thể chia sẻ ký ức cho nhau, cho dù chưa nhớ lại toàn bộ thế nhưng Acacia ít nhiều cũng đã từng được gặp Silay trong phòng thí nghiệm, có lẽ Silay không nhớ y vì hắn đã bị nhện ký sinh, nhưng Acacia thì vẫn nhớ rõ khuôn mặt dịu dàng đẹp trai của tên khổ d â m kia khi lần đầu nhìn thấy y, không có ghét bỏ cũng không có sợ hãi…

Thuần túy như nhìn một tạo vật xinh đẹp được tạo ra trên đời…

Acacia nhìn dòng chữ hiện lên trên trí năng, phía cuối còng còn có hình trái tim phát sáng lấp lánh trông sến xẩm không chịu được:

Người lạ: Tối nay chúng ta đi ăn cơm nhé?

Acacia không trả lời mà là thoát màn hình tin nhắn, y mở danh bạ ra lưu số của người lạ vào trí năng với cái tên: Tên khốn khổ d â m.

Sau đó y hài lòng quay lại mục tin nhắn, trả lời ‘Tên Khốn Khổ D â m’: Được.