Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 167: Tôi cũng vậy



Mẹ Tiêu cũng bị dọa, bà gào hét chạy đến cửa đối diện gọi bác sỹ thú y Cam Ninh Ninh. Chút vấn đề nhỏ của Tiêu Ái Nguyệt bị sự khẩn trương của Từ Phóng Tình biến thành sự kiện cưa chân. Mạnh Niệm Sanh ngồi trong nhà một lúc mới ngẩng đầu nhìn Từ Phóng Tình, "Tôi muốn nói chút chuyện với chị."

Từ Phóng Tình ra vẻ rất không thoải mái, thậm chí có chút bài xích, "Hôm nay tôi không muốn nói chuyện."

Tiêu Ái Nguyệt nghe không hiểu đối thoại liền nghi hoặc hỏi Mạnh Niệm Sanh, "Hai người nói chuyện gì vậy?"

Mạnh Niệm Sanh lắc đầu, ngắn gọn nói, "Một chút việc riêng thôi."

Đỗ Y Sơ vẫn chưa đi, cô đang chờ Đông Văn Giang tới đón, có nhiều người ở đây khiến cô hoàn toàn cảm thấy xa lạ, đứng không được, ngồi cũng không xong, đành phải hỏi Từ Phóng Tình, "Chút nữa chị có đi chung không?"

Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.

Tất cả mọi người đều đang chờ đáp án, mẹ Tiêu cũng ngừng thở đợi câu trả lời tiếp theo của Từ Phóng Tình. 

Từ Phóng Tình không yên lặng quá lâu, mấy giây sau liền nhả ra một chữ, "Đi."

Nên đi vẫn phải đi, Tiêu Ái Nguyệt rất khó nói rõ tâm tình của bản thân. Cô nhắm mắt lại, khí lạnh không biết từ đâu xuất hiện càn quét toàn thân nhưng biểu hiện của Mạnh Niệm Sanh lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, đột nhiên mở miệng nói, "Chị không thể đối xử với tôi như vậy."

Đối xử với ai? Chuyện gì đã xảy ra? Tiêu Ái Nguyệt mở to mắt, mê mang nhìn về phía Mạnh Niệm Sanh. Cam Ninh Ninh cũng rất kinh ngạc, khó hiểu hỏi ra nghi vấn trong lòng của mọi người, "Mạnh Niệm Sanh, chị Tình Tình làm gì cậu?"

Từ Phóng Tình không biểu cảm cảnh cáo, "Mạnh tiểu thư, nói chuyện cần phải cân nhắc."

Giữa hai người này có chuyện mờ ám! Không biết Tiêu Ái Nguyệt nghĩ gì mà lại quay đầu nói với mẹ Tiêu đang cầm khăn nóng, "Mẹ, con không sao đâu, mẹ đưa Đỗ tiểu thư xuống lầu trước đi, Ninh Ninh cũng đi cùng đi."

Từ Phóng Tình biết người kia muốn hỏi gì, ánh mắt lấp lóe muốn trốn tránh, "Tôi cũng xuống lầu."

"Con ở lại đây." Mẹ Tiêu đè bờ vai của Từ Phóng Tình lại, nghiêm túc nói, "Con có thể đi, dì sẽ để con đi, nhưng trước khi đi thì nói rõ ràng mọi chuyện với Tiểu Nguyệt cái đã, lát nữa dì sẽ tiễn con."

Cảm xúc của Mạnh Niệm Sanh có chút sụp đổ, Cam Ninh Ninh lo âu nhìn cô, "Cậu không sao chứ?"

Mạnh Niệm Sanh xoa tóc lắc đầu, "Cậu xuống dưới trước đi, lát nữa tôi sẽ giải thích với cậu sau."

Hôm nay, Từ Phóng Tình đã không vâng lời mẹ Tiêu một lần rồi nên lần này cô không còn dám lỗ mãng nữa, ngoan ngoãn ở lại.

Sau khi ba người Đỗ Y Sơ vừa rời đi, Từ Phóng Tình lên tiếng trước, "Mạnh tiểu thư, cô nên hệ thống lại lời nói của mình thật kỹ trước khi nói."

Nếu đổi lại là trước kia, Tiêu Ái Nguyệt tuyệt đối sẽ không hiểu sự uy hiếp trong lời nói này, nhưng chị ấy lại hết lần này đến lần khác đều nói như vậy với Mạnh Niệm Sanh, Tiêu Ái Nguyệt có ngốc cũng hiểu trong đó có thâm ý. Cô nhìn về phía Mạnh Niệm Sanh rồi trực tiếp hỏi thằng, "Hai người đang giấu tôi chuyện gì?"

Gần đây Mạnh Niệm Sanh đúng là đã chịu rất nhiều đả kích, cô ngồi xuống sofa đối diện Tiêu Ái Nguyệt, sắc mặt tiều tụy, "Tôi đã phạm phải sai lầm trong quá khứ, lương tâm áy náy mới lựa chọn nói rõ chân tướng cho chị biết. Từ tiểu thư, nếu chị dọn đi, tôi biết ăn nói thế nào? Đỗ tiểu thư là con gái của Đông nữ sĩ, cô ấy đến Thượng Hải để tiếp nhận vị trí của chị, tôi cũng không hề báo tin cho đổng sự Trần biết, bây giờ chị chuẩn bị rút lui là muốn ngưng hợp tác với tôi sao?"

Tiêu Ái Nguyệt càng nghe càng hồ đồ, "Hai người hợp tác cái gì?"

Từ Phóng Tình khó hiểu liếc cô một cái, "Tiêu Ái Nguyệt, em không cần biết nhiều như vậy."

"Hay là nói ra hết đi." Tiêu Ái Nguyệt cảm giác mình là người ngoài cuộc, cái gì cũng không biết nên bị người ta đùa giỡn hệt như con khỉ, "Từ Phóng Tình, rốt cuộc chị đã làm gì?"

"Trước kia tôi cũng không biết nhưng tôi đã điều tra được một số chuyện, Từ tiểu thư phải giúp tôi xác nhận một số chi tiết chứ?" Mặt Mạnh Niệm Sanh lộ vẻ đắng chát, cô lắc đầu, ảo não thở dài, "Tôi quá ngu ngốc nên vẫn luôn cho rằng chị là người bị hại, thậm chí tôi còn không tiếc mạo hiểm đắc tội với Trần Vãn Thăng và nói rõ hết chân tướng cho chị biết. Sau khi tôi biết Đông Tĩnh Tĩnh và chị là bạn, chuẩn xác mà nói thì hai người là đối tác, mấy năm trước, chị từ nước ngoài trở về tìm gặp Đông Văn Giang để làm quen với cô của anh ta là Đông Tĩnh Tĩnh. Chị đã phí hết tâm cơ để bản thân bị điều đến thành phố H, thậm chí không tiếc giả vờ bị trầm cảm. Con gái của Khang Thụy Lệ trở thành ván cầu giúp chị thành công nhận được sự đồng tình của Khang Thụy Lệ, để bà ta điều chị đến thành phố H. Tuy nhiên, tất cả hành động của chị ở Thượng Hải vẫn chưa dừng lại ở đó, chị bỏ một số tiền lớn đầu tư vào công ty vận chuyển của nhà họ Khang, trong vòng mấy năm đã moi được không dưới một tỷ. Ai cũng nghĩ chị là người bị hại nhưng sự thật đâu phải thế, chị chỉ ném ra đạn khói để đánh lạc hướng tầm nhìn của Khang Thụy Lệ, bây giờ chị đã thành công nên lại bắt đầu cất bước lần nữa ở Hồng Kông. Đỗ tiểu thư tới đây để giúp chị kết thúc công việc thôi, còn có tôi nữa, chỉ cần hôm nay chị rời đi, ngày mai sẽ là giờ chết của tôi. Nếu tôi đoán không sai thì Quý Văn Việt cũng là trợ thủ của chị, đúng không?"

(Faye: Để mình giải thích đoạn này, những chương trước là Tình Tình hiểu lầm Tiêu chuyện cuộn băng, tưởng Tiêu có cuộn băng rồi, sau đó lại hợp tác với Trần Vãn Thăng lừa cô đến gặp KTL (đoạn TVT nói có 3 món chứng cớ đưa cho Tình Tình là cuộn băng, camera ghi hình Tiêu từng cầm, và Tiêu từng là thuộc hạ của TVT). Nhưng sau ngày Tình Tình bị lừa đến gặp KTL, MNS thấy có lỗi nên đã nói hết chân tướng, cả bao gồm việc TVT bảo lắp camera theo dõi nhà TT, nên TT từ đầu đã biết và diễn kịch cho TVT xem thôi, nên lúc TAN trở về mới không giận gì hết đó. Còn nhất định chuyển sang nhà khác chắc vì muốn làm hòa với TAN nhanh nhanh thôi.)

"Đổi lại tôi hỏi cô, nếu tôi đoán không sai thì mấy 'chân tướng' phiến diện này là do Jojo nói cho cô nghe đúng không?" So với Tiêu Ái Nguyệt trố mắt líu lưỡi, Từ Phóng Tình lại vô cùng bình tĩnh, "Mạnh tiểu thư, tôi không cần phải giải thích cuộc sống của mình với cô. Cô đã làm gì, trong lòng phải tự biết rõ, cuộc sống của cô cũng vậy, tôi sẽ không can thiệp. Cô muốn bắt đầu lại từ đầu nhưng trên đường lại nhẫn tâm xé toạc vết thương của người khác, đó là một việc làm rất không có phẩm đức, làm bạn với sài lang, sớm muộn gì cũng sẽ bị chính nó thôn phệ. Tôi chỉ là muốn bắt đầu lại cuộc sống của mình thêm lần nữa, tôi khác với cô, tôi không làm tổn thương người vô tội."

"Vô tội?" Mạnh Niệm Sanh cười nhạo, "Chẳng lẽ chị ấy không vô tội sao?" Tay cô chỉ về hướng Tiêu Ái Nguyệt, khinh thường hỏi, "Quý Văn Việt không phải người vô tội sao? Từ Phóng Tình, chị quá ích kỷ."

"Quý Văn Việt không phải là người của tôi." Từ Phóng Tình chỉ chấp nhận nửa câu trước, bất động thanh sắc nói, "Cô đánh giá tôi quá cao rồi."

Con người một khi bị dồn vào đường cùng sẽ không có năng lực suy nghĩ. Mạnh Niệm Sanh không tin bất cứ lời nào nữa, cô chỉ nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Chị có biết tất cả những chuyện này không?"

Làm sao Tiêu Ái Nguyệt biết được, cô chỉ biết Từ Phóng Tình đã từng gặp bác sĩ tâm lý nhưng chị ấy lại nói mình không có bệnh. Cô biết Từ Phóng Tình có tiền, cô cũng biết Đông Văn Giang có một người cô, lần trước tham gia tiệc cưới của Đổng Tiểu Hạ, gã có nhắc đến và cũng ít nhiều ám chỉ cô của gã và Từ Phóng Tình có quan hệ hợp tác, nhưng khi đó làm sao Tiêu Ái Nguyệt có thế nghĩ được nhiều như vậy?

Từ Phóng Tình thông minh cỡ nào chứ? Trong khi Mạnh Niệm Sanh bị sài lang hổ báo ăn sạch sành sanh, chị ấy lại thành thạo điêu luyện chơi đùa trong hang ổ của bọn chúng, chị ấy khinh thường việc phải van cầu người khác, khinh thường làm bạn với bất kỳ 'con nhà giàu' nào khác. Thượng Đế của cô chính là chị ấy, chị ấy đã nói với Tiêu Ái Nguyệt 'tôi là Thượng Đế của em', đến bây giờ khi hồi tưởng lại sự tự tin và ngạo khí ấy vẫn giống như một giấc mộng.

Ẩn nhẫn, tàn khốc và lạnh lùng, đây mới thật sự là Từ Phóng Tình. Câu Tiễn (*) phải 'nằm gai nếm mật' mới có thể đạt được mọi thứ, còn Từ Phóng Tình thì sao? Nếm cái gì? Đạt được cái gì?

Ba người chia nhau ngồi ở ba nơi hẻo lánh riêng biệt trong phòng khách, Từ Phóng Tình sâu kín nhìn thoáng qua Tiêu Ái Nguyệt đang cúi đầu, sau đó xoay người trở về phòng lấy hành lý.

Lúc Từ Phóng Tình đi ra đã không còn thấy Tiêu Ái Nguyệt đâu nữa, Mạnh Niệm Sanh vẫn còn yên lặng ngồi trên sofa, bộ dáng mệt mỏi rất suy yếu.

Từ Phóng Tình xách hành lý đi ra ngoài và để lại chìa khóa trong nhà. Tiêu Ái Nguyệt đang đứng đợi cô ở thang máy cách đó không xa, dưới chân đã đổi một đôi giày thể thao, biểu lộ bình thường, không có gì khác lạ, "Em đưa chị đi, mẹ mới gọi điện thoại nói Đỗ tiểu thư đã đi trước rồi."

Cũng không biết nên nói thêm điều gì, Tiêu Ái Nguyệt leo lên chiếc Mercedes của Từ Phóng Tình lái mười mấy phút mới đột nhiên nở nụ cười, vừa cười vừa bịt kín miệng, "Chị biết không? Trước kia ở thành phố H, mọi người đặc biệt thích nói đùa về chị, nói chị không có tình người, nói chị không lấy được chồng, còn nói chị sẽ cô độc sống hết quãng đời còn lại. Trước kia, em không tin."

"Bây giờ, em đã tin?"

"Ha ha ha." Tiêu Ái Nguyệt cười, "Bán tín bán nghi thôi, chị ưu tú như vậy, ai mới có thể hợp với chị đây? Trước kia, chị vẫn hay nói 'không thích hợp cũng chẳng sao', bây giờ chị có còn cảm thấy như vậy không? Đối tượng yêu đương vẫn phải môn đăng hộ đối, em cảm thấy người xưa nói rất có lý nha, làm người nhất định phải biết rõ vị trí của mình ở đâu, ví dụ như em chẳng hạn. Từ Phóng Tình, người trước mắt chị rất đáng yêu và đặc biệt tốt nhưng lại không có tiền, lúc làm việc luôn hùng hục như hổ, cơ mà cô ấy lại vô cùng yêu một người, yêu đến mức quên đi bản thân, yêu đến mức đánh mất mọi thứ, cô ấy vẫn đang lạc vào giai đoạn mê mang, chẳng biết phải cố gắng bao nhiêu mới có thể khiến người kia một lòng một dạ dựa vào mình, nhưng hôm nay, cô ấy đột nhiên phát hiện người cô ấy yêu sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn không bao giờ dựa vào cô ấy, thật là đáng buồn..."

"Tiêu Ái Nguyệt, em đừng nói nữa." Nghe ra giọng nói khác thường của đối phương, Từ Phóng Tình nhẹ giọng thì thầm, "Nói ra còn ý nghĩa gì sao?"

"Chị vẫn phải nghe tiếp." Tiêu Ái Nguyệt không quan tâm, cố chấp nói hết lời, "Nhưng nếu suy nghĩ theo một góc độ khác, yêu hận tình cừu gì đó cũng không sánh bằng một câu hứa hẹn dễ nghe. Con người của em rất nông cạn, chị đối xử tốt với em thì em sẽ lập tức tốt lại với chị. Bây giờ cẩn thận nhớ lại mới phát hiện chị đối xử với em thật sự rất tốt, tốt đến khó tả. Mặc dù chị không thích nói lời dỗ ngon dỗ ngọt, haiz, em cũng không biết em muốn nói gì nữa, bây giờ em hơi rối, em bị chuyện xưa của chị làm cho rối loạn, chị nói gì đi, nói gì cũng được."

"Tôi không quen dựa vào người khác." Trong xe rất yên tĩnh, chẳng nghe được gì ngoại trừ tiếng hít thở bình ổn của hai người. Giọng nó của Từ Phóng Tình nhẹ nhàng như cơn gió lướt qua tai làm người ta đặc biệt dễ chịu, "Balzac nói 'trẻ em vừa mở mắt nhìn thấy thế giới liền cười', lúc tôi học tiểu học, trong phòng học có treo câu danh ngôn này, chính Khang Thụy Lệ đã dạy tôi biết chữ. Quá trình làm giàu của bà ta rất phức tạp, cái chết của ba tôi là do bà ta đắc tội với người khác gây nên. Bà ta không chịu nói nguyên nhân cho tôi biết vì sợ tôi sẽ hận bà ta, nhưng tôi hận bà ta cũng không phải chỉ một ngày hai ngày. Tiêu Ái Nguyệt, tôi không phải là người tốt lành gì nhưng tôi cũng chưa từng làm qua chuyện xấu, em nói xem, loại người như tôi sau này chết đi sẽ lên thiên đường hay xuống địa ngục?" Không chờ đối phương trả lời, cô trầm thấp cười một tiếng như tự giễu, "Kỳ thật lời của Mạnh tiểu thư nói dù ít hay nhiều gì cũng đều đúng. Tiêu Ái Nguyệt, kinh nghiệm của tôi không cho phép tôi dựa dẫm vào bất cứ ai. Tôi thừa nhận tôi không phải là một người bạn gái đủ tiêu chuẩn, thời gian em rời đi, tôi vẫn luôn suy nghĩ vì sao ngay cả việc yêu đương nhỏ như vậy mà tôi cũng không làm được. Tôi đã tự cho mình rất nhiều thời gian, Tiêu Ái Nguyệt, trên mạng dạy tôi cách phân biệt đâu là tình yêu thực sự nhưng không có ai dạy tôi làm sao để yêu em. Tôi cũng là người rất bình thường nhưng tôi lại không hy vọng em cảm thấy tôi bình thường, cũng sẽ có chuyện làm tôi sợ hãi, tôi cũng sẽ cảm thấy cô quạnh, cũng sẽ không quen ở một mình."

"Đồ ngốc." Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy đôi mắt cay nồng bèn mở cửa sổ ra, cô không nguyện ý thừa nhận bản thân sắp rơi lệ, sau khi mở cửa sổ xe liền đưa tay dụi mắt, "Được rồi, em biết rồi."

Đây là một màn đối thoại đơn giản, không có bất kỳ sự che giấu nào. Xe ngừng dưới chung cư trước kia Từ Phóng Tình đã từng ở qua, Tiêu Ái Nguyệt đẩy cửa xe rồi dò nửa chân bước ra ngoài, người còn chưa ra hẳn thì cánh tay đã bị người bên trong bắt lấy. Cô quay đầu lại nhìn người phụ nữ muốn nói rồi lại thôi, Từ Phóng Tình khẽ mấp máy bờ môi, phát ra hai chữ, "Đừng đi."

Đáy lòng Tiêu Ái Nguyệt run rẩy, cô ngầm khuyên bản thân không nên bị thuyết phục bởi lời nói này. Cô nhe răng cười một tiếng, "Nếu không quay lại, mẹ em sẽ lo lắng, em chỉ thấy nhớ chị thôi, đưa chị về bình an là đủ rồi."

Đóng lại cửa xe khiến toàn bộ thân xe đều chấn động. Tiêu Ái Nguyệt quay lưng từng bước đi lên phía trước, đèn đường chiếu rọi ra một cái bóng thật dài theo sát sau lưng làm cho bước chân trở nên nặng nề, song mỗi một bước đều rất kiên quyết. Đã cách mười mấy mét nhưng trên xe không có bất cứ động tĩnh gì, Tiêu Ái Nguyệt dừng lại, cô không tự chủ quay đầu đối mặt với đôi mắt xinh đẹp lấp lánh của Từ Phóng Tình. Chị ấy vẫn luôn dùng ánh mắt mê ly khó bề phân biệt này để tiễn Tiêu Ái Nguyệt, trong đó còn mang theo vẻ cô đơn. 

Dưới ánh đèn lờ mờ, Tiêu Ái Nguyệt nhìn mặt người kia chăm chú, trái tim như bay ra khỏi thân thể, trong lòng chỉ ngập tràn ánh mắt dịu dàng của đối phương.

Lý trí có thể mất đi nhưng tình yêu sẽ mãi ẩn tàng, vĩnh viễn không bao giờ biến mất.

Bầu trời tối đen không thấy được một vì sao nào, Tiêu Ái Nguyệt dùng hai bàn tay tạo thành một cái loa phóng thanh hướng về phía đối phương la lớn, "Từ Phóng Tình."

(*) Câu Tiễn: "Nằm gai nếm mật": Đời Xuân Thu (722-479 trước D.L.), hai nước Ngô và Việt đánh nhau. Sau trận đại bại tại Cối Kê, vua Việt là Câu Tiễn phải mình trần sang lạy vua Ngô là Phù Sai xin hàng. Ngô vương bắt vợ chồng Câu Tiễn phải sang Ngô làm con tin, có quan Tướng Quốc là Phạm Lãi theo hầu. Cả ba đều bị giam trong ngục đá. Hằng ngày vợ chồng Câu Tiễn và Phạm Lãi phải cắt cỏ, hốt phân ngựa, gánh nước rửa dọn chuồng ngựa, kiếm củi nấu cơm... Suốt thời gian ba năm, chúa tôi sống một cách vô cùng vất vả cực nhọc, những vẫn bền chí đợi thời. Một hôm vua Ngô đau, Câu Tiễn nghe theo lời của Phạm Lãi là chịu nếm phân của vua Ngô để được vua Ngô tin kẻ hàng giữ dạ trung thành. Nhờ đó mà cả ba được phóng thích về nước. Được trở về cố quốc, nhớ đến nỗi thất bại nhục nhã và bị giam cầm làm nô lệ, Câu Tiễn vô cùng căm uất, lòng canh cánh mưu toan báo thù.

Tướng quốc Phạm Lãi nói: - Chúa công chớ lúc nào quên cái nhục ở ngục đá thì mới có cơ báo thù được nước Ngô.

Câu Tiễn đáp: - Xin vâng lời dạy bảo! Bấy giờ giao quốc chính cho Văn Chủng, giao quân chính cho Phạm Lãi, nhà vua tôn hiền đãi sĩ, kính người già, thương kẻ nghèo, đối xử trăm họ như anh em nên được mọi người mến phục. Đến mùa làm ruộng, Câu Tiễn cũng vác cày đi cày. Vương phi Câu Tiễn cũng chăm việc dệt cửi. Cùng đám dân chia sự lao khổ, ăn mặc rất tiết kiệm. Muốn gấp báo thù, Câu Tiễn cố sức chăm chỉ làm việc suốt ngày đêm. Khi nào buồn ngủ thì lấy cỏ lục (rau răm) xoa vào mắt cho cay làm mắt phải mở. Chân lạnh muốn co thì dầm nước lạnh. Mùa đông lạnh thì ôm giá. Mùa hè nóng nực thì ngồi bên lửa. Bỏ cả giường nệm, lấy gai lấy củi lót nằm. Quả mật luôn luôn treo ở chỗ ngồi, chỗ nằm, thỉnh thoảng lại nếm một ít như để nhắc lại nỗi tủi nhục, khổ đau. Đêm nào cũng sùi sụt khóc. Khóc chán lại thở dài. Hai chữ "Cối Kê" lúc nào cũng lẩm nhẩm ở miệng. Theo 7 kế phá Ngô của Văn Chủng, mới thi hành được 3 thì nước Việt hưng thịnh, nước Ngô suy. Cuối cùng nước Việt báo được thù, thôn tính nước Ngô, và vua Ngô tự tử. Trong bài "Văn tế trận vong tướng sĩ" của Nguyễn Văn Thành đời vua Gia Long, có câu: "Nằm gai nếm mật chung nỗi ân ưu; mở suối bắc cầu riêng phần lao khổ". "Nằm gai nếm mật" có nghĩa chịu những việc lao khổ để trả thù cho kỳ được là do điển tích trên.