Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 168: Nổi trận lôi đình



Tiêu Ái Nguyệt vốn là một người hoài niệm, cô vẫn nhớ rất rõ những điều tốt đẹp Từ Phóng Tình đã từng làm cho cô. Từ Phóng Tình vòng vo đưa quần áo cho cô, Từ Phóng Tình dạy kinh nghiệm cho cô, Từ Phóng Tình dũng cảm đứng ra đối mặt với mẹ của cô, Từ Phóng Tình từng bước đưa cô ra khỏi thành phố H... nếu không có Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt không biết mình đang ở đâu, cô sẽ luôn là người hèn yếu, cũng có thể lúc này cô vẫn đang là kẻ tầm thường không có chí tiến thủ nuôi mèo giùm người yêu cũ, cũng có thể lúc này cô đang bị Đổng Tiểu Hạ đùa giỡn, hoặc có lẽ cô đã kết hôn rồi cũng nên.

'Vận mệnh' sẽ đưa mỗi người đến một cánh cửa khác nhau, Từ Phóng Tình đã cho cô một tương lai mới. Tiêu Ái Nguyệt chưa từng nghĩ sẽ chia tay, lúc đó phần lớn là vì cô mờ mịt, tuy có thể bước lên phía trước nhưng trong lòng rõ ràng chỉ là một cái hố trống rỗng.

Đêm nay, cuối cùng Từ Phóng Tình cũng thả lỏng, có lẽ quá khứ đẫm máu của cô đã hoàn toàn lộ ra ánh sáng mới làm cô thư giãn. Cô nói đến những chuyện Tiêu Ái Nguyệt chưa từng nghe qua, cô đưa mắt nhìn Tiêu Ái Nguyệt rời đi, tâm tình trống rỗng này phải chăng giống như Tiêu Ái Nguyệt lúc trước?

Tiêu Ái Nguyệt muốn hỏi 'tại sao lại muốn giữ em?' Mấy tiếng trước, Từ Phóng Tình vẫn luôn miệng nói không yêu mình nhưng mấy tiếng sau lại giữ mình lại, là trời sinh phụ nữ giỏi thay đổi sao? Tiêu Ái Nguyệt không làm được chuyện tuyệt tình giống người kia, cô không nỡ làm Từ Phóng Tình phải khổ sở, dù chỉ một giây cũng không thể.

Đợi Từ Phóng Tình ngủ say, Tiêu Ái Nguyệt ngồi trên sofa suy nghĩ đến nhập thần, thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô mở to hai mắt, trên mặt đều là vẻ mờ mịt về tương lai không biết phải làm sao.

Dường như cô lại lâm vào một cái vòng tròn lẩn quẩn, chị muốn em về thì em liền trở về, chị muốn em đi thì em vẫn phải đi, đúng không? Tiêu Ái Nguyệt sợ hãi, cô nhẹ nhàng nằm lên giường rồi dùng hai tay vòng lấy eo của Từ Phóng Tình từ phía sau, sau đó nhỏ giọng thì thầm bên tai, "Tình Tình, chị có đuổi em đi nữa không?"

Từ Phóng Tình đã quá quen ngủ trong vòng tay của cô nên câu hỏi này không nhận được đáp án vào tối nay.

Cuộc hẹn với Tần Thất Tuyệt bị đẩy lên ba giờ chiều khiến tinh thần của Tiêu Ái Nguyệt không tốt lắm. Cô vừa uống cà phê đen trong nhà hàng vừa chờ Tần Thất Tuyệt tới. Cô đã sớm nghe Từ Giang Hoan đồn thổi về Tần Thất Tuyệt, đời có câu 'không có bức tường nào mà gió không qua lọt' huống chi còn là cây to đón gió. Cố sự của Tần Thất Tuyệt quả thực có thể viết thành một quyển sách, một cô gái tốt nghiệp trung học ở một thành phố nhỏ, một thân một mình đến Bắc Kinh làm việc và kết hôn với một người đàn ông lớn hơn mười tuổi, cuối cùng thừa hưởng mớ tài sản kết xù của người kia để lại. Đây là kịch bản phim truyền hình hay chiếu lúc tám giờ tối, Tần Thất Tuyệt là nữ chính đích thực, chỉ cần đôi chân đẹp của cô thôi cũng đủ làm người ta yêu mà không cần nhìn mặt. Tuy Tiêu Ái Nguyệt đã thu liễm không ít nhưng lúc nhìn thấy Tần Thất Tuyệt đứng trước cửa, cô vẫn sửng sốt mấy giây, kìm lòng không được đứng lên nói, "Chào Tần tiểu thư."

Vẻ đẹp của Tần Thất Tuyệt làm người ta ngắm nhìn không chớp mắt. Cô tiếp nhận những ánh mắt hâm mộ khác nhau trong nhà hàng rồi tự nhiên hào phóng ngồi xuống vị trí đối diện Tiêu Ái Nguyệt. Nụ cười của cô không hề có vẻ yêu diễm mà giống như chị gái xinh đẹp ở nhà bên, rất dịu dàng và hòa ái, "Tiêu tiểu thư, mời ngồi."

Tiêu Ái Nguyệt cảm giác bản thân có chút thất thố, sau khi ngồi xuống liền cầm cốc cà phê lên khẽ thưởng thức một ngụm nhỏ, cực lực muốn che giấu xấu hổ vừa rồi, "Không biết Tần tiểu thư tìm tôi có chuyện gì?"

"Muốn nhờ Tiêu tiểu thư giúp một việc."

"Ồ?" Tiêu Ái Nguyệt có chút ngoài ý muốn, "Tôi có thể giúp chị cái gì sao?"

Lần này Tần Thất Tuyệt đến là có chuẩn bị. Tiêu Ái Nguyệt hàn huyên vài câu liền phát hiện người phụ nữ này rất thích vòng vo nhưng không phải kiểu vòng vo mà người ta chán ghét. Đầu tiên, người kia sẽ hàn huyên vài nội dung mà bạn cảm thấy hứng thú, lúc bản thân bạn đang tràn đầy phấn khởi thì lại chuyển đến chủ đề họ muốn nói một cách vô cùng bài bản, không gây phản cảm và bài xích, đây chính là thủ đoạn của đối phương.

Nguyên nhân khiến cô tìm đến Tiêu Ái Nguyệt rất đơn giản, Tiêu Ái Nguyệt hiện đang giúp nhà họ Từ nên cô đã làm quen không ít khách hàng cũ. Hồi đầu tháng, cô có giới thiệu một công ty thương mại cho Trần Vãn Thăng và nhanh chóng giúp họ lấy được một khoản đầu tư từ Trần Vãn Thăng, Tiêu Ái Nguyệt cũng không rõ cho lắm. Tần Thất Tuyệt đến đây với vai trò như Trần Vãn Thăng và yêu cầu Tiêu Ái Nguyệt giới thiệu công ty Niên Phong.

Công ty Niên Phong kinh doanh không tốt, nghe Từ Giang Hoan nói bên đó đã trễ tiền hàng mấy tháng, chuyện này đối với công ty như củ khoai nóng bỏng tay tràn ngập nguy hiểm, nhưng Tần Thất Tuyệt lại tỏ ra vô cùng hứng thú. Tiêu Ái Nguyệt đã nắm chắc được chút chuyện nên mới nói bản thân cần vài ngày cân nhắc và yêu cầu Tần Thất Tuyệt kiên nhẫn chờ tin.

Tin Tần Thất Tuyệt chờ chưa kịp đến thì tin của Trần Vãn Thăng đã tới nơi. Tiêu Ái Nguyệt vừa ăn trưa xong lại phải ăn cơm với chị ta. Trần Vãn Thăng đang ở trong nhà cho cá vàng ăn, không ngờ Mạnh Niệm Sanh cũng ở đây, trong lòng của Tiêu Ái Nguyệt có chút thấp thỏm, cô đang nghĩ phải giải quyết chuyện tối qua như thế nào liền nghe được tiếng bước chân, Trần Vãn Thăng quay đầu chỉ vào thức ăn trên bàn, "Chờ cô đến thì đồ ăn đã nguội lạnh mất rồi, còn ăn cái gì nữa?"

Tiêu Ái Nguyệt vội vàng chạy đến, nửa giây cũng không dám chậm trễ, có lẽ tâm tình của người phụ nữ kia không được tốt, cô chỉ có thể cười làm lành, "Là lỗi của tôi, hay để tôi nấu thêm vài món? Chị Thăng ngồi đời một chút đi, để tôi đi nấu hai món ăn nóng."

Cơn giận của Trần Vãn Thăng vẫn chưa tiêu tan, cô đi đến bên cạnh bàn rồi cầm lấy một đĩa tôm luộc ném thẳng vào người Mạnh Niệm Sanh. Tiêu Ái Nguyệt đứng cách Mạnh Niệm Sanh một khoảng xa nên không kịp đỡ, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái đĩa kia bay vèo vào bụng của Mạnh Niệm Sanh rồi rơi lẻng xẻng xuống mặt đất. Mạnh Niệm Sanh đứng tại chỗ không nhúc nhích, giống như không hề đau đớn. Tiêu Ái Nguyệt vừa định đi qua thì Trần Vãn Thăng đã giận dữ trừng mắt mắng, "Hai người các cô bị Từ Phóng Tình đùa giỡn thành như vậy, còn không biết xấu hổ tới gặp tôi?"

Có lẽ bởi vì chuyện hôm qua, Tiêu Ái Nguyệt không biết Mạnh Niệm Sanh đã nói gì với chị ta bèn thử dò xét, "Chị Thăng, tôi không hiểu?"

"Một người ở đối diện, một người ở chung nhà, hai người các cô... ngay cả chuyện cô ta có cổ phần của Maesta... chuyện lớn như vậy cũng không biết?" Trần Vãn Thăng tức giận nhìn Mạnh Niệm Sanh chằm chặp nhưng đối phương vẫn luôn cúi đầu, căn bản không hề đáp trả lời trách cứ của cô, oán khí không có chỗ phát tiết nên cô lập tức chuyển mục tiêu sang người khác, "Tiêu Ái Nguyệt, bây giờ cô và cô ta có chuyện gì xảy ra? Lão Khang muốn mạng của cô, cô trốn đến nơi khác thì yên thân rồi, trời yên biển lặng lại trở về, người sợ chết như cô đi theo tôi cũng đừng nuôi dị tâm."

Toàn thân Tiêu Ái Nguyệt nổi lên một lớp da gà, trong lỗ tai cô ầm ầm rung động giống như chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, "Tôi trốn đến nơi khác?"

Trần Vãn Thăng nhìn thấy sắc mặt người kia biến hóa, cười lạnh nói, "Đã làm rồi còn sợ bị người ta nói sao? Cô cho rằng Lão Khang là người dễ đối phó như vậy sao? Nếu không phải cô sợ hãi thì đột nhiên chạy tới nơi cứt chim cũng không có ở Bắc Kinh làm gì? Muốn đánh người cũng phải xem cô có đủ tư cách không, nếu không phải Lão Khang niệm tình cũ, cô nghĩ cô có thể trở về sao? Người yêu cũ của cô xuất tiền xuất lực giúp cô miễn tội suýt chút ngay cả mạng cũng không còn, người yêu cũ của cô chỉ dùng một tháng để giải quyết xong hết thảy nhưng cô lại trốn ở bên ngoài đến hơn hai tháng. Cô tiếc rẻ mạng sống, sau khi trở về tìm tôi hợp tác, tôi còn tưởng Tiêu Ái Nguyệt thật sự có bản lĩnh, thì ra vẫn là hạng người vô dụng."

Thì ra chẳng có ai diễn kịch lành nghề hơn Từ Phóng Tình, hai mắt Tiêu Ái Nguyệt có chút mơ hồ, cô quay mặt nhìn qua Mạnh Niệm Sanh, ngây ngốc hỏi, "Rốt cuộc em đã làm gì?"

Mạnh Niệm Sanh giống như con rối đứng yên một bên không chịu mở miệng giải thích bất cứ lời nào.

Trần Vãn Thăng nổi giận đùng đùng ngồi xuống ghế, "Đều là bình hoa nhìn thì ngon mà không dùng được, chúng ta kết thúc chuyện hợp tác lần này, sau này tôi không muốn nhìn thấy cô nữa. Tiêu Ái Nguyệt, lập tức biến khỏi mắt tôi, cô về thông báo cho bà chủ Từ cử người khác tới nói chuyện với tôi."

Tiêu Ái Nguyệt ôm tâm sự nặng nề tường thuật nguyên văn lời nói của Trần Vãn Thăng cho Từ Giang Hoan nghe nhưng đối phương rất càn rỡ trong điện thoại, còn ra vẻ không biết trời cao đất rộng, "Chị quan tâm đến chị ta làm gì? Việc làm ăn đã bàn xong hết rồi, ai mà không thích kiếm tiền chứ? Đừng để ý tới chị ta, chẳng lẽ chỉ vì một mình chị ta mà chuyện làm ăn bị hủy bỏ hết? Tôi thực sự không tin."

Nghé con mới đẻ không sợ cọp, Tiêu Ái Nguyệt cúp điện thoại, sau đó lái xe trở về chung cư tìm Từ Phóng Tình nói chút chuyện cô vẫn luôn thắc mắc.

Lúc đầu, cô không hề nghĩ có thể nhìn thấy Từ Phóng Tình ở chung cư, người này giữa ban ngày không đến công ty mà lại ở nhà quét dọn vệ sinh. Lúc Tiêu Ái Nguyệt đẩy cửa đi vào liền trông thấy Từ Phóng Tình đang lau chùi cửa sổ làm cô bị hù doạ đến mức rớt luôn cặp công văn, "Tình Tình, không phải chứ, chị lau cửa kính làm gì? Không phải có dì giúp việc rồi sao? A, để em, để em."

Từ Phóng Tình thấy người kia chạy tới cũng không khách khí ném khăn lau trong tay cho cô, "Bên trái lau xong rồi, giờ em lau bên phải cho sạch sẽ là được."

Trên sóng mũi cao của cô rịn ra một lớp mồ hôi thật mỏng, tay áo vén lên rất cao để lộ ra hai cánh tay trắng nõn xinh đẹp. Tiêu Ái Nguyệt thấy cô đi đến góc phòng xách túi rác liền vội vàng chạy tới đè bả vai, "Tình Tình, chị đừng vội, để em làm cho, chị ngồi đi, có em ở đây, chị nghỉ ngơi được rồi."

Trên tay Tiêu Ái Nguyệt cầm khăn lau khiến cho nước bẩn làm ướt vai áo của Từ Phóng Tình, cô không kiên nhẫn đẩy Tiêu Ái Nguyệt ra rồi tức giận nói, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi là người tàn tật tứ chi không dùng được sao? Em có thể làm xong chuyện trong tay rồi hẵng cùng tôi nói chuyện được không? Tránh qua một bên đi, đừng quấy rầy tôi."

Mặc dù không phải người tàn tật nhưng Từ nữ sĩ quả thật giống như tứ chi đều không dùng được? Tiêu Ái Nguyệt nói thầm trong lòng, cũng không dám trực tiếp phỉ nhổ ra ngoài. Hai người ở trong phòng nhỏ ai bận việc nấy, thừa dịp Từ Phóng Tình không chú ý, Tiêu Ái Nguyệt nhanh chóng lau lại cửa kính vốn đã được lau qua một lần, sự không tin tưởng cơ bản này rất nhanh đã bị Từ Phóng Tình phát hiện, "Tiêu Ái Nguyệt, em muốn chết sao?"

Lau chùi cửa kính hết nửa ngày, bực tức trong lòng Tiêu Ái Nguyệt đã dần loãng bớt, cô rút một tờ giấy đi đến trước mặt Từ Phóng Tình rồi cẩn thận từng li từng tí lau sạch mồ hôi trên trán đối phương, "Tình Tình, hôm nay chị không đi làm sao?"

Sao Từ Phóng Tình có thể không biết người kia đang nói sang chuyện khác, cô hừ lạnh nói, "Chẳng lẽ tôi không thể nghỉ ngơi một hai ngày?"

"Có thể, có thể." Tiêu Ái Nguyệt cười hì hì gật đầu, "Nghỉ ngơi bao nhiêu ngày cũng được, giữa ban ngày nhìn thấy chị thật là tốt."

???? Lời nói này có khác nào ám chỉ chỉ có thể gặp cô vào buổi tối, chẳng hiểu sao Từ Phóng Tình lại liên hệ đến nghề nghiệp đặc thù nào đó, cô đưa tay đánh một cái tàn bạo, "Tôi là nữ quỷ sao? Tiêu Ái Nguyệt, em nói chuyện càng ngày càng không biết suy nghĩ."

Tiêu Ái Nguyệt vò đầu cười cười, "Nói chuyện với chị đâu cần dùng đầu óc, động não mệt lắm."

Trong phòng cũng không bẩn lắm, trước đó dì giúp việc đã quét dọn qua một lần rồi. Từ Phóng Tình không thích người khác để tại vết tích trong nhà, sau khi dọn phòng xong mới chịu đi tắm rửa, lúc tắm rửa ra thì Tiêu Ái Nguyệt đã lắp ráp xong màn hình máy tính, tay đang cầm bàn chải nhỏ quét bụi bàn phím, ngửi được mùi thơm sữa tắm liền quay đầu nhìn Từ Phóng Tình, "Lúc trước em còn quỳ lên nó nữa."

Từ Phóng Tình cũng bị người kia dẫn dắt suy nghĩ quay về quá khứ, cô nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, "Quét lâu như vậy, chẳng lẽ em còn muốn quỳ?"

Nụ cười trên mặt Tiêu Ái Nguyệt cứng đờ, "Chẳng muốn chút nào."

Hai người cùng ăn cơm, Từ Phóng Tình ăn còn ít hơn so với trước kia, Tiêu Ái Nguyệt muốn lái xe ra nhà hàng của chị ấy ăn cơm nhưng chị ấy chỉ nhíu mày rồi chậm chạp lên tiếng, "Tôi bán nó rồi."

"Bán? Nhưng mấy ngày trước em mới nhìn thấy chị đến đó mà." Lúc ở bên cạnh cô, Tiêu Ái Nguyệt quả thật không dùng đầu óc liền nói ra chuyện bản thân nhìn lén trong quá khứ, miệng xuýt xoa một chút, vô tội giải thích, "Ai nha, không phải em cố ý chờ chị ở đó đâu, em chỉ ngẫu nhiên đi qua nên ngừng một chút thôi, chị là bà chủ ở đó nên em cũng cảm thấy rất thân thiết."

Vì một người mà yêu cả thành phố, Từ Phóng Tình trầm mặc một hồi rồi bỗng nhiên vươn tay khoác lên bàn tay phải đang nắm chặt tay lái của Tiêu Ái Nguyệt khiến đối phương khẽ run rẩy, sau đó hít một hơi thật sâu lên tiếng nói đùa, "Chị quyến rũ em như thế, cẩn thận sẽ xảy ra tai nạn xe cộ mất."

"Tiêu Ái Nguyệt." Từ Phóng Tình không rụt tay về, ngón tay cái ấm áp xoay một vòng trên mu bàn tay của Tiêu Ái Nguyệt như một trò đùa tràn ngập dụ hoặc, "Tôi bỏ việc rồi."

"Bỏ việc?" Tiêu Ái Nguyệt nhớ đến lời hôm qua Mạnh Niệm Sanh đã nói, xong lại nghĩ tới biểu hiện của Từ Phóng Tình hôm nay, "Không sao, bỏ việc thì bỏ việc, không thích thì không làm."

"Ý tôi là tất cả mọi việc."

"Vậy cũng chẳng sao."

Ngón tay Từ Phóng Tình dừng lại một chút, "Em không hỏi lý do sao?"

"Chị muốn nói tự nhiên sẽ nói." Đèn xanh còn lại sáu giây, Tiêu Ái Nguyệt giẫm lên chân ga nhanh chóng chạy về hướng đối diện, "Nếu không muốn nói, em cũng không miễn cưỡng chị."

Từ Phóng Tình như có điều suy nghĩ nhìn người nọ, "Kỳ thật là em muốn biết."

"Phải." Tiêu Ái Nguyệt thừa nhận.

"Bởi vì tôi cảm thấy mệt mỏi." Từ Phóng Tình thu tay về, cô ôm lấy cánh tay rồi quay mặt qua một bên nhìn dòng người ngoài cửa sổ, "Em muốn biết thì cứ hỏi tôi, tôi sẽ nói cho em biết. Tiêu Ái Nguyệt, cứ làm những gì em muốn, đừng nên quá chiều theo tôi."

"Được rồi." Tiêu Ái Nguyệt hỏi, "Vậy em hỏi chị, chị muốn bỏ việc từ lúc nào?"

Từ Phóng Tình trầm mặc một hồi, nửa ngày cũng không mở miệng. Tiêu Ái Nguyệt lén lút quan sát biểu cảm trên mặt, sau đó thử dò xét nói, "Nếu chị không muốn nói..."

"Từ khoảnh khắc đầu tiên ở bên cạnh em." Từ Phóng Tình quay sang, lông mày xinh đẹp nhăn lại thành một nắm như thể rất ảo não với đáp án của mình, "Không cho phép đắc ý, không được cười tôi. Tiêu Ái Nguyệt, lúc này tôi vô cùng chán ghét em."

"Ha ha ha." Tiêu Ái Nguyệt nghe người kia nói như vậy lại cười phá ra, thấy sắc mặt của 'ai đó' thay đổi, cô tươi cười giải thích, "Em không cười chị, em chỉ cảm thấy chị thật đáng yêu, sao chị lại cảm thấy nói sự thật ra sẽ bị người ta chê cười? Em cũng đâu phải người xa lạ, chị nói hay làm bất cứ điều gì, em đều luôn ủng hộ, nhưng Tình Tình... em vẫn còn vấn đề muốn hỏi chị."

Ánh mắt của Từ Phóng Tình dao động, cô hừ nhẹ một tiếng, "Không được phép hỏi tôi thích em từ lúc nào."

"Ừm?" Tiêu Ái Nguyệt bừng tỉnh gật đầu, "Cám ơn chị đã nhắc nhở, em quên mất còn câu này muốn hỏi."

Từ Phóng Tình lại đưa tay dán sát vào eo đối phương với một cường độ khác khiến Tiêu Ái Nguyệt hét thảm vài tiếng, "Từ Phóng Tình, chị đừng có mưu sát người yêu."