Tôi Chưa Từng Biết Yêu

Chương 74



Tít tít tít tít
Lúc Lâm Tây tỉnh lại, thứ đầu tiên nhìn thấy, là bình truyền dịch treo trên cao
Mấy chậu cây xanh, rèm cửa sổ xanh nhạt, vật trang trí tường màu be và phần lớn là màu trắng
Nhưng nhìn khắp nơi, ánh mắt giật giật, Lâm Tây cảm giác vô cùng mệt mỏi
Tầm mắt hướng vê chỗ gần nhất, giật mình thấy mẹ cô, cũng không biết đã bao lâu không chăm sóc tóc, nhìn khá lộn xộn, cả người trông có vẻ tiều tụy lại già hơn
Bà ngồi cạnh giường bệnh ngủ gục, TV treo tường trong phòng bệnh, đang chiếu phim truyền hình lúc trước cô có xem trailer
Lại nhìn quảng cáo dưới góc phải TV, slogan cực lớn, viết rõ ‘đặc biệt giảm giá ngày lễ tình nhân 2017 XX’
Là mơ sao?
Một tai nạn xe, lại để cô quay về mười năm
“Mẹ?” Lâm Tây gọi nhỏ
Mẹ Lâm nửa tỉnh nửa mê, bị kêu, cũng có chút mơ hồ, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó là sự vui mừng không khống chế được
“Trời ơi, có phải tôi đang mơ hay không?” Mẹ Lâm nhéo vào đùi bà, lại nhìn Lâm Tây, nước mắt như mưa: “Rốt cuộc con cũng tỉnh, con gái của mẹ...”
....
Đêm Noel 2016 xảy ra tai nạn xe, vẫn luôn hôn mê cho đến bây giờ, vết thương trên đầu đã lành, trên người cũng không có vết thương nào quá lớn, chỉ là vẫn chưa tỉnh lại, làm ba mẹ Lâm đều bị tra tấn như muốn già đi
Lâm Tây tỉnh lại cũng cảm thấy đói, sau đó bác sĩ kiểm tra cũng không có trở ngại gì, chỉ được ăn nhẹ, mẹ Lâm mua cháo cho cô. Mẹ Lâm ở một bên nói năng lộn xộn, cảm xúc kích động gọi điện thoại cho tất cả người trong gia đình. Lâm Tây ôm tô cháo ăn từng ngụm một, vẫn không nói gì
Nói điện thoại xong, mẹ Lâm vẫn còn có chút hưng phấn quá mức
Lâm Tây nhịn không được nhíu mày: “Mẹ, bình tĩnh lại.”
Mẹ Lâm quyến luyến nhìn cô: “Mẹ rất vui, không được sao? Còn tưởng rằng con sẽ không tỉnh lại nữa.” Nói xong nước mắt bà lại bắt đầu chảy: “Không biết mẹ chăm sóc con cả đời, có được lên đài trung ương không, trở thành cái gì mà hình mẫu người mẹ ‘Đẹp nhất’ gì gì đó.”
“Không thành được đâu, con tỉnh lại rồi.”
“Con nhóc chết tiệt kia, con lại uống rượu rồi chạy loạn bên ngoài, để mẹ đánh chết con, miễn cho nửa đời sau liên lụy đến mẹ.”
“He he.”
Mẹ Lâm lau nước mắt, nói đến trận tai nạn này, đến giờ mẹ Lâm đều cảm thấy đã nghe được những việc chưa từng nghe bao giờ, trong lòng vẫn còn sợ: “Thật không biêt sao lại có chuyện quỷ dị như vậy, con đứng trên vạch kẻ lề đường, lại có một chiếc xe máy chạy đến tông con bị thương.” Mẹ Lâm nhíu mày nói: “Quan trọng là chiếc xe này không biết ở đâu ra, trên xe cũng không có người, không ai lái xe, bị xe tải tung trúng, đụng vào người con. Đúng là gặp quỷ mà.”
Tay múc cháo hơi khựng lại
Chỉ là nhớ tới khoảnh khắc cuối cùng kia, cô ôm lấy eo Giang Tục, tựa vào lưng anh, mà anh đang lái chiếc xe máy này
Hình ảnh này, đẹp như cảnh trong phim thần tượng vậy
A, Lâm Tây nghĩ lại đều không thể tin được
Trở về hai mươi tuổi, đến cùng là thật hay giả?
Lái xe máy với bạn trai, đưa cô trở về năm hai mươi tuổi? Sau đó lại cùng bạn trai lái xe máy, lại trở về năm ba mươi tuổi?
Logic này đúng không nhỉ? Cô bị tai nạn xe, đến tinh thần cũng điên theo rồi sao?
“Mẹ.” Ánh mắt Lâm Tây rơi vào tấm chăn trắng, giọng khe khẽ: “Trong thời gian con ở bệnh viện, có người đến thăm con không?” Cô hơi dừng rồi lại nói: “Ý con là nam.”
Mẹ Lâm say sưa nhìn đứa con gái tưởng đã mất nhưng tìm lại được, sửa chăn lại cho cô, trả lời: “Đúng là có, có một cậu trai, mỗi ngày đều đến thăm con, vận động xoa bóp cho con. Con nhóc chết tiệt kia, sao nhiều năm vậy rồi cũng không kết hôn, đứa nhỏ này, vừa nhìn đã biết thích con rồi.”
“Mỗi ngày đều đến sao?” Tim Lâm Tây bắt đầu đập mạnh: “Người đó có phải gọi là Giang...”
Lâm Tây còn chưa nói xong, cửa phòng bệnh đã được đẩy ra
“Chào dì.” Người đến lễ phép chào một tiếng
Mẹ Lâm vội lau khô khóe mẳt ướt át, kích động nói với Lâm Tây: “Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến ngay mà, Tây Tử, chính là Tiểu Hàn, mỗi ngày đều đến thăm con.” Nói xong, lại quay đầu ra phía cửa: “Tiểu Hàn, Tây Tử tỉnh rồi.”
Ngẩng đầu nhìn thấy Hàn Sâm, Lâm Tây cảm thấy có chút hoảng hốt
Không thể không thừa nhận, cô có cảm giác thất vọng
Nhìn Hàn Sâm có vẻ mệt mỏi, áo khoác đen trên người không biết vương chút bụi từ đâu, trên tay mang theo cơm cho mẹ Lâm, thấy Lâm Tây tỉnh lại, cả người ngơ ngác, hộp giữ nhiệt trên tay thiếu chút là rơi trên đất
“Cậu tỉnh rồi sao?” Giọng nói mang theo chút khàn khàn
...
Vừa tỉnh lại, thân thể còn hơi cứng, sức lực cũng chưa hồi phục lại. Theo lời mẹ Lâm, Hàn Sâm lấy xe lăn đẩy Lâm Tây ra ngoài phơi nắng
Cảnh sắc trong khu nội trú của bệnh viện cũng không tệ, có một bãi cỏ cho mọi người thư giãn và hít thở không khí
Tháng hai năm 2017, trời đã bắt đầu ấm lại, không giống với năm 2007
Ánh mặt trời sau giữa trưa chiếu lên gương mặt có phần tái nhợt của Lâm Tây, như thể đánh thức các mạch máu dưới da, làm cô thêm phần khỏe mạnh hơn nhiều
Hôn mê gần hai tháng, người đã gầy hơn rất nhiều, bụng cũng không thấy nữa, cánh tay ốm như thời tiểu học vậy
Lâm Tây cười tự giễu: “Xem ra ăn uống điều độ cũng không thể giảm béo, chỉ có nhịn ăn  thôi.”
Hàn Sâm đỡ cô ngồi lên ghế đá, đắp thảm lông lên đùi cô, hai người ngồi song song nhau, phơi nắng ấm
Lâm Tây ngẩng đầu, yên lặng đánh giá anh
Giống như đã xa cách thật lâu, nhìn anh còn cảm thấy khá xa lạ
Giống như nhìn thấy bệnh nhân bị tâm thần phân liệt vậy, rõ ràng mấy hôm trước vẫn còn thấy anh là tên nhóc to lớn nóng nảy, lúc này lại như thay đổi tính tình, im lặng, quy củ ngồi cạnh cô. Hoàn toàn khác xa thời sinh viên, bây giờ anh chín chắn và điềm tĩnh hơn rất nhiều, không còn ầm ầm ĩ ĩ như trước nữa, động một chút là đánh nhau
“Cậu tan làm rồi sao?’ Lâm Tây hỏi
“Nghỉ trưa nên ghé qua.”
“Vất vả cho cậu rồi.” Lâm Tây có chút áy náy
Hàn Sâm nhìn cô, trong mắt cũng là toát lên vẻ mất đi lại may mắn có lại: “Cậu tỉnh lại, là tin tức tốt nhất rồi.”
Lâm Tây cúi đầu nhìn mấy ngón tay gầy gò như da bọc xương, lo lắng nắm chặt lại
“Nghe tin cậu bị tai nạn, mình thật cũng không thể ngờ.” Vẻ mặt anh mang theo vài phần tang thương: “Có nghi hoặc, nhưng mình nghĩ, cậu tỉnh lại, mình nhất định phải hỏi.”
Lâm Tây ngẩng đầu: “Hỏi gì?”
Hàn Sâm cười: “Tối hôm kỷ niệm thành lập trường, có phải cậu đã thổ lộ với mình không?”
“...”  _DIENDANLEQUYDON_
Nhớ lại tình cảnh ngày đó, thậm chí Lâm Tây cảm thấy có hơi xấu hổ
Liếc nhìn Hàn Sâm, suy đi nghĩ lại, Lâm Tây vẫn gật đầu: Đúng vậy
Có được đáp án khẳng định, rốt cuộc khóe miệng Hàn Sâm cũng gợi lên nụ cười
“Mình còn tưởng lúc đó mình say nên mơ hồ sinh ra ảo giác.” Hàn Sâm gãi gãi đầu, có chút ảo não: “Thật là điên mà, sao hôm đó mình lại muốn uống rượu chứ!”
“Hàn Sâm...”
“Cho mình năm phút, được không?” Dường như Hàn Sâm lấy dũng khí, ngắt lời Lâm Tây
Lâm Tây nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn im lặng
“Có lẽ cậu không nhớ.” Nói xong, hai mắt anh lộ ra vẻ xúc động: “Ngày đầu đến báo danh ở trường, chúng ta chỉ thoáng gặp. Lúc đó cậu báo danh trước mình, bút trước bàn báo danh bị người ta cầm hết, cậu điền thông tin xong, lại đưa bút cậu cho mình.”
“Lúc đó cũng không cảm thấy gì, mình không có hứng thú với các cô gái nhẹ nhàng ít nói.” Hàn Sâm cười cười: “Lúc năm hai, lớp thể dục, chúng ta cùng chọn môn bóng rổ. Đều là nhiều lớp gộp lại, cậu cả ngày theo mình xưng huynh gọi đệ, sau đó nhịn không được bắt đầu chú ý cậu, lúc đó cậu còn vẽ lên trái bóng của mình, làm mình chùi đến mệt.”.
Hàn Sâm nhắc đến, Lâm Tây mới nhớ đến chuyện này
Lúc đó cô thường xuyên thừa dịp người khác không chú ý, ngay lúc Hàn Sâm đang trên sân bóng mà vẽ hình trái tim, viết ‘Cố lên’
Ai lại không có một thời trẻ trâu chứ?
Nói tới đây, Hàn Sâm hơi im lặng, lại nhịn không được có chút kích động: “Vốn muốn thổ lộ với cậu, kết quả mẹ nó...” Chửi bậy xong, như ý thức được mình nói sai, lại yên lặng trở lại: “Kết quả cậu thích Giang Tục, theo đuổi đến mức oanh oanh liệt liệt. Mình cũng không thể theo đuổi được.”
“Cho nên... Năm đó cậu, cho rằng mình thích Giang Tục?” Nghe đến đây, Lâm Tây không nhịn được xen vào hỏi một câu
Hàn Sâm kinh ngạc quay đầu lại: “Chẳng lẽ cậu không thích Giang Tục?”
Nhắc đến cái tên ‘Giang Tục’, tim cô lại cảm thấy ấm áp,cô sửng sốt hai giây, lại trả lời rất chắc chắn: “Mình thích Giang Tục”
Hàn Sâm hiện rõ chút thất vọng: “Đúng vậy, lúc đó cậu thích Giang Tục.” Hàn Sâm nhìn xa xăm, hơi dừng rồi nói: “Đã nhiều năm như vậy, chúng ta đều không kết hôn, có lẽ là trời cao an bày. Tuy rằng không biết cậu thích mình lúc nào, nhưng cậu thích mình, trong lòng mình rất vui.”
Hàn Sâm quay đầu lại, nghiêm túc mà trịnh trọng nói với Lâm Tây: “Làm bạn gái mình đi, mười năm rồi, mình không muốn chậm trễ nữa.”
“...”
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào gương mặt góc cạnh của Hàn Sâm, chân mày rậm, gương mặt sắc bén, tất cả đều không thay đổi. Khóe mắt đuôi mày lại có sự dịu dàng xa lạ, sớm đã không còn dáng vẻ quen thuộc nữa rồi
Lâm Tây hơi nhắm mắt, khi suy nghĩ vấn đề này, trong đầu trong lòng cô đều là gương mặt của người kia
Lâm Tây mím môi trả lời: “Hàn Sâm, mình không biết phải giải thích với cậu thế nào, nhưng hiện tại mình đã không còn thích cậu nữa rồi. Mình yêu người khác.”
Lâm Tây hơi dừng rồi lại nói: “Thật xin lỗi, minh đã yêu Giang Tục rồi.”
*******  _DIENDANLEQUYDON_
Hàn Sâm đi rồi, mẹ Lâm có chút không vui
Bà là người nhạy bén, lúc Hàn Sâm về, vẻ mặt thất vọng, đại khái cũng đoán được Lâm Tây đã làm chuyện tàn nhẫn gì
“Ba con và Lâm Minh Vũ sắp đến rồi, con đừng ngủ trưa.”
“Dạ.” Lâm Tây thuận miệng hỏi một câu: “Lâm Minh Vũ về nước rồi ạ?”
“Con bị như vậy, nó còn dám không về.”
“Vậy...” Lâm Tây nghĩ đến anh và Phó Tiểu Phương, nhịn không được lại hỏi tiếp: “Bây giờ anh ấy có bạn gái không?”
“Con còn quan tâm người khác được hả? Tự quan tâm chính mình trước đi?” Mẹ Lâm ngồi bên giường bệnh gọt trái cây, vừa gọt vừa lải nhải: “Tiểu Hàn có chỗ nào không tốt? Con không thích sao? Tuổi còn trẻ mà đã là quản lý doanh nghiệp nước ngoài rồi, nhà và xe đều đã mua, ba mẹ mẹ cũng đã gặp rồi, đều là người dễ ở chung. Trong thời gian con còn hôn mê, mỗi ngày thằng bé đều đến thăm con. Con đã ba mươi sắp ba mốt rồi, còn muốn chọn thế nào?”
Lâm Tây cầm điều khiển bấm TV xem, đối với chuyện này cũng không hứng thú, chỉ làm dáng vẻ bất động thanh sắc hỏi mẹ Lâm: “Ngoài Hàn Sâm ra, cũng không có bạn nam nào khác đến thăm con sao?”
Lâm Tây đưa tay lấy trái táo đã gọt xong, nhưng mẹ Lâm đã bỏ vào trong miệng bà. Vừa nhai vừa nói: “À, còn có, người cùng bị tai nạn giống như con, nhưng cậu ta không nằm bệnh viện này, hẳn là trong nhà cậu ta rất giàu? Có thể là ở bệnh viện của người có tiền.”
“Cũng hơn một tuần rồi, hôm qua còn đến thăm con, nhưng con chưa tỉnh lại.” Mẹ Lâm nuốt miêng táo, nghiêm túc nhớ lại cái tên: “Tên là gì ấy nhỉ? Vừa muốn nói lại nghĩ không ra.”
“Giang Tục.”
“Đúng đúng đúng! Chính là tên này.”
....
Không đợi ba cô và Lâm Minh Vũ đến, cũng không nghe lời khuyên của mẹ Lâm, thừa dịp bà đi toilet, lập tức bỏ trốn
Xin thứ lỗi cho lần tùy hứng này của cô, chỉ là cô rất muốn nhìn thấy anh, nhìn xem bây giờ anh có tốt không
Trong bệnh viện không có quần áo của Lâm Tây, đồ đang mặc trên người, là cô tùy tiện mua trong cửa hàng bên đường. Đồ rộng thùng thình, chưa nói chi tới đẹp mắt
Khách sạn của Giang Tục cô rất hay đến, quen đường quen lối
Quản lý sảnh khách sạn cũng biết Lâm Tây, vừa thấy cô đến đã chào đón nhiệt tình: “Chị Lâm, gần đây cũng không gặp chị, gầy quá đó.”
Lâm Tây không có thời gian tán gẫu cùng cô, chỉ vội vàng hỏi: “Giang tổng đâu rồi?”
Quản lý sảnh vốn chuẩn bị dẫn lâm tây đi tìm Giang Tục, kết quả vừa vặn có khách quý vào, cô phải đi đón tiếp. Trước khi đi thì bấm thang máy cho cô:  “Nếu không chị lên văn phòng Giang tổng chờ đi, tôi còn có việc bận.”
“...”      _DIENDANLEQUYDON_
Văn phòng của Giang Tục ở tầng trên cùng
Lâm Tây vẫn luôn biết, nhưng lúc trước từ đầu đã không thích Giang Tục, không nói vào phòng làm việc của anh, vừa nhìn thấy anh thì cô đã trốn rồi
Trời cao an bày thật sự là kỳ diệu
Rõ ràng là không thích Giang Tục, sao lại đế cô trùng sinh một lần, rồi yên Giang Tục? Sau khi cô đã yêu anh, thì lại tống cô trở về thực tại?
Đó chỉ trải nghiệm của một mình cô, hay là cuộc gặp gỡ thần kỳ của hai người?
Cái gì cô cũng không biết, thì đã chạy đến đây rồi
Đứng trong thang máy, bốn phía đều màu vàng, nhìn rất tráng lệ, lại rất xa hoa, vách tường phản chiếu hình dáng cô, gầy yếu, tái nhợt, còn có một thân quần áo đơn giản, trông rất khó coi
Xúc động mà chạy đến đây, giờ có chút hối hận, ít nhất hẳn là nên trang điểm trước
Thang máy tới, Lâm Tây ngẩng đầu, vừa vặn thấy một đám người đi đến
Có người cầm máy ảnh, có người mang thẻ phóng viên, cũng có lãnh đạo đang chậm rãi thong thả bước đi
Giang Tục đứng trong trung tâm đám đông, một thân tây trang màu xám, tóc ngắn ngủn, như một thương nhân cẩn thận tỉ mỉ. Gương mặt vẫn như năm đó, lại thêm vài phần thành thục lịch lãm
Trước kia cô ghét nhất chính là dáng vẻ lịch sự lại bại hoại này của Giang Tục, bây giờ nhìn lại, thật sự là nhìn thế nào cũng thấy đẹp
Có lẽ, đây chính là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi nhỉ?
Vốn Giang Tục còn đang nói chuyện với nguời bên cạnh vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lâm Tây, đều tiên là sửng sốt, song lại lập tức nhíu mày
Trong mắt hoàn toàn không có sự lo lắng khi hai mươi tuổi, điều này làm cho sự nhiệt huyết của Lâm Tây bị lạnh xuống một nửa
Phóng viên đến khách sạn kiểm tra và đưa tin, trước khi đi muốn chụp mấy tấm hình, nhất là vài ký giả nữ trẻ tuổi, thấy Giang Tục thì hưng phấn vô cùng, kiên trì muốn chụp ảnh chung với anh
Giang Tục không nói gì, cũng không từ chối, đứng đó như một miếng gỗ, mọi người đều lấy di động ra
Nghĩ đến khi còn hai mươi tuổi, những chuyện trãi qua cùng với anh, Lâm Tây vẫn không tin được, những điều đó chỉ có một mình cô nằm mộng
Nếu Giang Tục không yêu cô thì sao cô lại có trải nghiệm như vậy?
Trong đầu chợt lóe lên những lời nói cô đùa với Giang Tục
“‘Không  phải là trong phim truyền hình nam nữ chính đều có ký hiệu chung để nhận biết nhau sao? Nếu quả có một ngày chúng ta bị bắt chia tách ra, thì lấy tư thế này để nhận nhau đi.’”
Lâm Tây đi cà nhắc, phất phất tay với Giang Tục, anh quay đầu lại
Lâm Tây khẩn trương nuốt nước bọt, hai tay đang muốn làm tư thế ‘Bắn tim’, mấy ký giả nữ xinh đẹp đều đã cầm di động đi đến bên Giang Tục
Tới gần, nở nụ cười, sau đó ngọt ngào làm tư thế ‘bắn tim’, chụp xong tấm ảnh
Những người phía sau, lại đi lên đứng cạnh Giang Tục chụp hình, mười người thì hết năm người giơ hai ngón tay làm chữ ‘V’, năm người thì làm tư thế ‘Bắn tim’ rồi
Nhiều đến vậy sao
Lâm Tây vô lực liếc nhìn Giang Tục, sớm biết vậy lúc trước hẳn nên cùng Giang Tục suy nghĩ cái ký hiệu khác khó hơn để nhận biết nhau là được rồi
Ví dụ như vòng tay ra sau đầu rồi ngoáy mũi chẳng hạn (-_-||||)
Khóc ~ ~ ~ ~
Tác giả có lời muốn nói: Lâm Tây: Giang năm phút đâu rồi?
Đồ đạo: Trước để cậu ta đi mài thương rồi
Lâm Tây: Gì?
Đồ đạo: Mọi người đang chờ mong rửa sạch sỉ nhục ‘Tàu tốc hành Phương Đông’ xa hoa trước kia
Giang Tục: Tôi còn cần phải mài sao?
Lâm Tây: Không cần mài hả?