Tôi Chưa Từng Biết Yêu

Chương 75



Hoàn thành xong buổi phỏng vấn, đoàn người đi về phía thang máy. Mọi người khách sáo tạm biệt nhau, tình hình xem như cũng thân thiện
Lúc mọi người đang đi đến, cả người Lâm Tây còn có chút mơ hồ, nhất thời không phản ứng kịp, đứng bất động bên thang máy, vẫn không nhúc nhích
Cô đứng ngay chỗ nút bấm thang máy, người khác muốn bấm nút phải lướt qua cô
“Ngại quá, có thể phiền cô nhích qua một chút không?”
Lúc một cô gái trẻ nói ra lời này, Lâm Tây mới biết chỗ cô đứng vướng víu bao nhiêu
Như bị lửa thiêu trúng mông mà vội nhảy sang một bên nhường vị trí: “Ngại quá, ngại quá.” Lâm Tây liên tục nói hai câu xin lỗi
Mọi người cũng không quá quan tâm chuyện này, công việc đã hoàn thành, bước vào hai thang máy
Tất Cả mọi người đã rời đi, rốt cuộc nơi này lại lần nữa trở lại bầu không khí làm viêc như bình thường, yên tĩnh đến đáng sợ
Tiễn khách xong, thư ký Zoe luôn đi theo Giang Tục, mới cười hề hề phất phất tay với Lâm Tây: “Chị Lâm, chị tới rồi sao? Có việc tìm Gianng tổng hả?”
Toàn bộ nhân viên khách sạn đều biết Giang Tục và Lâm Tây là bạn học khá thân thiết, đối với việc lâm tây đến cũng không có gì bất ngờ
“Giang tổng chút nữa nhớ kiểm tra lại, tôi có cuộc hẹn.” Nhắc nhở Giang Tục xong, cũng chào hỏi lâm tây xong. Cô cúi chào, đi làm việc: “Vậy hai người từ từ nói chuyện, tôi đi trước.”
Giang Tục không nhìn cô ấy, chỉ hơi gật đầu, tầm mắt vẫn dừng bên chỗ Lâm Tây. Zoe đi rồi, trên hành lang cũng chỉ còn lại hai người
Hai người đứng cách nhau không xa không gần, Lâm Tây đứng yên, anh cũng không động
Kỳ thực Lâm Tây có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng trước mặt anh cô không biết nên bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ có thể ngại ngùng vẫy vẫy tay với anh
“Hi, Giang Tục.”
Giang Tục nhìn cô, mấp máy môi, không nói gì
Lúc Lâm Tây đang lo lắng có nên đi hay không, đột nhiên Giang Tục bước đến
Mu bàn tay trắng nõn, bởi vì gầy đi, gân xanh cũng nổi lên, trông càng có lực và thon dài hơn. Anh ấn nút thang máy, cửa mở ra, không đợi Lâm Tây phản ứng, đã dẫn cô vào trong
“Sao lại chạy khỏi bệnh viện?” Giang Tục nhìn phía trước không chớp mắt: “Bác trai bác gái có biết em ra ngoài không?”
Ngực như có một đóm lửa muốn đốt cháy ra bên ngoài
Nhưng Lâm Tây vẫn nhịn xuống
Giang Tục trước mắt này, có phải là Giang Tục mà cô yêu không, Lâm Tây nhìn không ra, cũng không đoán được
Suy nghĩ vài giây, Lâm Tây mới dè dặt cẩn thận trả lời: “Có một giấc mơ dài, mơ thấy anh, cho nên vừa tỉnh lại thì nghĩ muốn đến gặp anh.”
“Ừm.” Phản ứng của Giang Tục không nhiệt tình như Lâm Tây nghĩ
Điều này làm cho cô càng thất vọng
Cô ngẩng đầu liếc nhìn Giang Tục, thấy trên trán anh có vết thương đang lành, bị tóc mái che lại. Cô vẫn không từ bỏ, lại hỏi một câu: “Nghe nói lúc đó cậu cũng bị tai nạn xe, phải không?”
Cuối cùng lần này anh cũng nghiêng đầu nhìn lại, hạ tầm mắt xuống
“Vốn muốn cứu em, nhưng vẫn không kịp.” Anh chỉ chỉ lên trán mình: “Cũng như em, hôn mê rất lâu. Tuần trước mới tỉnh lại.”
Nghe đáp án như vậy, tim Lâm Tây lại bắt đầu đập rộn
Cô sắp xếp từ ngữ, thử hỏi anh: “Vậy lúc cậu hôn mê, có mơ thấy việc gì tương đối đặc biệt không ?:
Trên mặt Giang Tục vẫn không có biến hóa gì đặc biệt, chỉ thản nhiên nhìn cô: “Ví dụ?”
Không chờ Lâm Tây trả lời, thang máy đã đến tầng B2, cửa thang máy mở ra
“Ra ngoài trước đã.” Giang Tục nói
Lâm Tây xấu hổ liếc nhìn anh: “Muốn đi đâu?”
“Bệnh viện.”
“...”
Ba mươi tuổi, à không, Giang Tục hai mươi chín tuổi rưỡi. Thành thục điềm tĩnh, sự nghiệp thành công, giống như lời Phó Tiểu Phương nói lúc trước, là người đàn ông hoàng kim độc thân, những người phỏng vấn anh, đều phải chụp một tấm hình đăng lên vòng bạn bè, khoe khoang một chút
Mà Lâm Tây, cũng có chút nổi tiếng trong giới, dựa vào tay nghề kiếm cơm, công việc có được đều nhờ người giới thiệu. Nếu không có quan hệ bạn học, kỳ thực hai người cũng không ngang hàng trong cái vòng luẩn quẩn này
Trước kia Lâm Tây không suy nghĩ đến mấy vấn đề này, cô không thích người này, mà anh như là vương tử của UAE vậy, cũng không có quan hệ gì với cô, nhưng bây giờ thì khác, cô đứng bên cạnh, cũng không thể tự tại như năm hai mươi tuổi
Anh tốt như vậy, nếu mọi chuyện thật sự chỉ là giấc mộng của một mình cô, thì cô phải làm thế nào đây?
Ngồi trong xe anh, Lâm Tây tự cài dây an toàn
Xe rời khỏi bãi đỗ, những tòa cao tầng san sát nhau, một rừng tòa nhà bê tông cốt thép, bên ngoài cửa số, là phong cảnh thân quen nhưng lại xa lạ
Cô cũng không có cảnh giác với Giang Tục, anh muốn đến nơi nào, cô cũng không chú ý
Giang Tục lái xe đưa cô đến bệnh viện tư nhân xa hoa yên tĩnh
Không gian bệnh viện khá thoải mái, rộng như vườn trường đại học C vậy, khoảng không gian xanh cũng vượt xa các bệnh viện khác. Một đường đi đến, là hàng dài cây cối cao xanh. Hai tháng, đã vào lập xuân, dưới ánh mặt trời, các chồi non đang đâm lên từ những cành cây héo, mang theo nhiều sức sống
Xuyên qua vườn cây, vào tòa nhà có tính riêng tư tuyệt đối
Ba mặt đều là các cây cổ thụ, cửa cũng có bảo vệ canh trực
Lâm Tây nhớ tới lời Zoe, cho là anh đến tái khám, lập tức thành thật đi theo vào
“Thân thể cậu không có gì đáng ngại chứ?” Lâm Tây hỏi
“Không có việc gì.” Giang Tục nói: “Mệt mỏi quá, sẽ có hơi đau đầu.”
“Vậy anh còn liêu mạng làm việc như vậy hả?”
“Hôn mê hơn một tháng, đã chậm trễ nhiều việc rồi.” Giang Tục nhẹ nhàng mở miệng: “Không thể bỏ mặc vị trí của mình, sẽ gây phiền phức cho người khác.”
“Anh liều mạng thật đấy.”
Trên hành lang dài, ngoài bọn họ cũng không có ai khác. Lâm Tây cúi đầu, nhìn hai đôi chân bước cùng một hướng, đáy lòng không nhịn được mà mềm mại hơn
“Nghe mẹ em nói, tuần trước anh có đến thăm em?”
Giang Tục vẫn nhìn về trước, cử chỉ lịch sự, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ: “Ừm.”
“Vì sao đến thăm em?”
Anh cười thản nhiên: “Thăm em, không cần phải có lý do.”
Câu trả lời này khiến Lâm Tây thấy bế tắc, hơi suy nghĩ, quyết định không quanh co, thay đổi cách hỏi
“Giang Tục, anh có tin con người sẽ trùng sinh không?”
“Hả?”
Lâm Tây thấy anh vẫn không mắng cô bị điên, vội nói: “Anh có tin không? Em có một giấc mơ rất chân thật, mơ thấy em được trùng sinh, anh biết không? Kỳ thật anh đặc biệt đặc biệt yêu em, vì theo đuổi em mà nghĩ ra rất nhiều kịch bản, vì để đuổi ‘Tình địch’ mà không từ thủ đoạn, cuối cùng em cũng không còn cách nào, theo anh luôn.” Nói xong, như sợ Giang Tục vẫn không tin, cô lại thêm một chi tiết quan trọng: “Còn có, đêm đầu anh mới có năm phút...”
Nghe đến đây, Giang Tục hơi nhíu mày lại
Lâm Tây muốn tiếp tục nói hết câu, một người đàn ông mặc áo bác sĩ từ phòng khám cuối hành lang bước ra ngoài nhìn: “Giang Tục, mình nghe thấy giọng rất quen, quả nhiên là cậu.”
Đề tài của hai người vì có người xuất hiện mà dừng lại. Vào phòng của bác sĩ nam kia, đèn đuốc sáng ngời, trong mũi đều là mùi thuốc sát trùng, Lâm Tây có hơi không quen
“Gọi điện thoại cho cậu không biết bao nhiêu cuộc để hẹn tái khám, hết nói nổi cậu mà.”
Giang Tục đẩy Lâm Tây vào ghế trước bàn bác sĩ, nói: “Kiểm tra.”
Bác sĩ trẻ vừa lấy bút ra, còn chưa ghi chữ nào, đã sửng sốt: “Kiểm tra cho cô ấy?”
Giang Tục gật đầu, đúng vậy
Vốn Lâm Tây muốn đến tìm Giang Tục, muốn biết có phải anh cũng trùng sinh hay không, hoặc là nói, nếu là một giấc mơ, có phải bọn họ có chung một giấc mơ hay không. Kết quả, không lấy được đáp án, còn bị Giang Tục đưa đi khám bệnh
Lâm Tây đối với mấy dụng cụ khám bệnh này, đều có chút bỡ ngỡ, nhưng người đã bị dẫn vào, nơi nào còn cho cô phản kháng
Trong phòng khám ngoại trừ bác sĩ chỉnh máy, cũng không có ai khác
Khám xong, cửa khép khép mở mở
Một lát sau, có một y tá đến gọi lâm tây, cô mới ngu ngu ngơ ngơ đứng lên
Lại về phòng khám bên kia, cửa khép hờ, Lâm Tây cũng chưa bước vào, thì nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người đàn ông bên trong
Bác sĩ trẻ bấm bấm đầu bút, hỏi: “Bệnh nhân lúc trước cậu nói muốn chuyển đến chỗ mình, là cô ấy?”_DIENDANLEQUYDON_
“Ừm.” Giang Tục hơi ngừng rồi nói: “Vẫn luôn hôn mê, tôi sợ không tỉnh lại.”
Bác sĩ nam cười cười: “A, trên đời này còn có người làm cậu sợ sao?”
Giang Tục bị cười nhạo, âm trầm gọi tên vị bác sĩ kia: “Phí Nam Trục.”
“Được rồi được rồi, nể tình lúc trước khi còn ở trường cậu vẫn luôn giúp chúng tôi sửa chữa máy móc, tôi sẽ kiểm tra kỹ, cam đoan sẽ trả lại cho cậu một cô gái khỏe mạnh.” Vị bác sĩ lại nói: “Đừng ngây ngốc ở đây nữa, đi đón cô ấy về đây, còn đang nằm trong phòng khám đó.”
Giang Tục đứng lên
“Cô gái tên Lâm Tây đó, là bạn gái cậu hả?”
Lâm Tây nghe câu này, lưng cũng cứng lại
Hồi lâu, Giang Tục thản nhiên trả lời: “Là người tôi yêu.”
Đó là giọng nói nhẹ nhàng, đầy vẻ tự mãn mà Lâm Tây rất quen thuộc
Vị bác sĩ kia nhịn không được mà đáp lại chữ: “Cút.”
Sự thấp thỏm trong lòng Lâm Tây rơi xuống, lại bay lên, mồ hôi nhớp nháp trong lòng bàn tay, làm Lâm Tây hốt hoảng
Tiếng bước chân ngày càng gần, Lâm Tây vội lui về sau, nhưng đã không kịp, Giang Tục đã mở cửa ra
Hai người cứ như vậy đứng lặng nhìn nhau trước cửa
Mặt Giang Tục thoáng xuất hiện biểu cảm gian kế bị bại lộ, nhưng trấn định lại rất nhanh, lập tức dời đề tài: “Sao em lại tự đi về?”
“Bởi vì em muốn đánh anh!”
Lúc này đây trong mắt anh toát lên sự khôn khéo và đầy mưu kế, rõ ràng là tên lắm mưu nhiều kế mà cô vô cùng quen thuộc
Vậy sự im lặng và hành động lúc trước của anh là có ý gì?
Một đường lo lắng, đề phòng, nghi ngờ và mất mát
Đến giờ phút này, Lâm Tây mới biết cô đây là bị đùa giỡn rồi
Cô không nhịn được tức giận: “Giang Tục, chúng ta nói chuyện.”
... _DIENDANLEQUYDON_
Lối thoát hiểm vắng lặng, các vách tường đều được làm bằng thiết bị phòng cháy, không giống như mấy lối thoát ở các tòa nhà khác. Cầu thang màu xi măng, tay vịn màu đỏ, không giống với các bệnh viện cao cấp khác, như một viện giưỡng lão vậy
Lói thoát hiểm không có gió, còn có chút bụi, nhưng Lâm Tây cũng không rảnh lo mấy việc này
Trước mắt là Giang Tục vẫn thản nhiên đứng yên lặng không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, chỉ im lặng, cúi đầu nhìn Lâm Tây
Lâm Tây càng nghĩ càng giận, đi qua đi lại
Giang Tục sợ cô bị chóng mặt, giữ vai cô lại không cho di chuyển
“Buông ra.” Lâm Tây ngẩng đầu, hung dữ nhìn anh: “Có ý gì? Anh có biết em sợ hãi bao nhiêu không?”
Giang Tục nhìn cô thật sâu, sau một lúc, mới gằn từng chữ trả lời: “Sẽ không sợ hãi hơn anh.”
“Anh sợ cái gì?”
“Sợ em vẫn không tỉnh lại, sợ em sẽ không nhớ ra anh.”
“...” Lâm Tây cắn chặt môi: “Suy nghĩ đầu tiên khi em tỉnh lại là phải đi tìm anh, sao anh còn giả vờ làm vẻ không nhớ gì hết?”
“Muốn thấy em vì anh mà khẩn trương.” Khóe môi anh nhếch lên nụ cười tiếc nuối: “Vốn nghĩ còn muốn giả vờ nữa, thì em sẽ vì mê hoặc anh, mà ngã vào lòng anh.”
“...Anh cút đi.” Lâm Tây càng nghe càng không chịu nổi, cuối cùng cũng lười cãi với anh: “Em đi về, ba mẹ và Lâm Minh Vũ đều đang chờ em ở bệnh viện! Em thật đúng là điên mới đến tìm anh!”
Thấy Lâm Tây muốn đi, Giang Tục chuẩn xác nắm lấy tay cô, còn xoay người một cái, đè cô trên tường
Tay anh chống bên tai cô, buộc cô nhìn thẳng vào anh
“Anh hỏi em, anh là ai?”
Lâm Tây trừng mắt với anh, hung tợn trả lời: “Tên khốn kiép.”
Nói xong, đánh lên tay anh, anh như cún vậy, bị đánh cũng không nhúc nhích
Anh cười hỏi: “Sợ anh không nhớ ra em sao?”
“Em mới không sợ.” Lâm Tây vẫn rất mạnh miệng: “Tốt nhất là anh không nhớ ra em! Em sẽ xem nó như giấc mơ. Dù sao cũng mới năm phút, nhớ cũng không tốt!”
Giang Tục hơi híp mắt lại, ánh mắt thâm trầm: “Anh thấy trong đầu em vẫn còn tụ máu, chỉ nhớ được mấy chuyện không đâu.”
“Đều là mấy chuyện không đâu, thì liên quan gì đến anh.”
Anh cũng không vội nói lại cô, bàn tay anh đưa xuống dưới, đến bên eo cô, sau đó kéo về phía anh
“Gầy rồi.” Anh nói
“Vô nghĩa, hôn mê mấy tháng, có thể không gầy sao?” Thái độ của cô vẫn không tốt như cũ
Anh ngửi ngửi trên cổ cô: “Hương bị vẫn giống trước.”
Tai cô đỏ lên: “Thần kinh.”
Giọng anh khàn khàn mang theo vài phần vui sướng: “Lúc nhìn thấy em, cảm thấy như đang mơ vậy.”
“Ngưng, em thấy anh đều là mất hứng.”
“Anh diễn tốt.”
Giang Tục mím môi cười
“Trước khi vào bài hát bài tập mắt là mấy câu gì đó nhỉ?”
“Sao đột nhiên hỏi cái này?” Lâm Tây nhíu mày, trả lời thứ đã nhớ như in trong đầu: “Vì cách mạng, bảo vệ mắt, đề phòng cận thị, bài tập mắt, bắt đầu?”
“Câu sau đó.”
Lâm Tây nhíu nhíu mày: “Nhắm mắt?”
“Ừm.” Giọng anh dịu dàng mà mê hoặc: “Nhắm mắt lại.”
Nói xong, Giang Tục cúi đầu, lúc Lâm Tây còn chưa kịp phản ứng, hôn lên môi cô
Cánh tay mạnh mẽ ôm bên eo cô, như một gông cùm, làm cô không thể động đậy
Sau lưng là vách tường lạnh lẽo, phía trước là người đàn ông như lửa, Lâm Tây cảm giác như mình bị đặt vào hai tầng băng lửa vậy
Đầu óc choáng váng, ký ức cũng rối loạn
Cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt lại
Ai bảo anh lắm trò làm gì...
Tác giả có lời muốn nói: Đồ đạo: Đột Nhiên tôi cảm thấy, tiếp túc giả vờ, để Lâm Tây vì muốn mê hoặc Giang Tục, mà vắt óc suy nghĩ, cũng rất thú vị
Giang Tục: Diễn lâu như vậy, ban đầu đã cảm thấy truyện này vốn không vô bổ rồi
Lâm Tây:... Cút