Tôi Chưa Từng Biết Yêu

Chương 81: Kết cục



Ngày mồng một tháng năm nghỉ dài hạn, Lâm Tây không nhận công việc nào, bởi vì Lâm Minh Vũ và Phó Tiểu Phương kết hôn
Lâm Minh Vũ vì để cứu vãn tự tôn, nên vội vàng kết hôn trước Lâm Tây và Giang Tục, Giang Tục và Lâm Tây làm phù rể và phù dâu cho họ
Ban đầu do có rượu tác động nên đăng ký trước ở Mỹ, sau khi quay về nước, thứ đối mặt mới chân chính là thể giới trưởng thành
Kể lại quá trình trong đó có nhiều gian khổ, mệt mỏi khó nói, thời điểm lâm tây trang điểm cho Phó Tiểu Phương, cô khóc đến lem hết lớp trang điểm. Lâm Tây trang điểm cho cô cũng khóc không ngừng, dùng lời nói của mẹ Phó khi thấy cảnh này thì là - -“Mẹ còn nghĩ là con không muốn gả cho Lâm Minh Vũ.”
Hôn lễ chuẩn bị khá vội vàng nhưng hai vợ chồng son bọn họ vẫn rất nghiêm túc chuẩn bị, lấy phong cách thiên nhiên ngọt ngào làm chủ đề, sảnh đường kết hôn được trang trí đều là dây mây xanh và hoa hồng trắng, hòa cùng với đó là tượng của các động vật nhỏ, làm Lâm Tây cảm thấy thật ảo mộng
Sau khi buổi lễ kết hôn, Phó Tiểu Phương trực tiếp đưa hoa cưới cho Lâm Tây, tuy rằng trước đó cũng lờ mờ cảm thấy cô ấy sẽ làm vậy rồi, nhưng khi nó diễn ra, cô vẫn khóc đến nước mắt ròng ròng
Đưa hoa xong, Phó Tiểu Phương vẫn luôn nắm tay Lâm Tây, giọng nghẹn ngào, cô xúc động giới thiệu về phía khách mời: “Lâm Tây, là bạn cùng phòng đại học của tôi, là bạn thân nhất, cũng là phù dâu của tôi, bây giờ cũng đã là em dâu của tôi rồi. Mười mấy năm qua, hai chúng tôi chính là đồng đội heo trong truyền thuyết. Cô ấy bẫy tôi, tôi cũng lừa cô ấy, không ngờ lại chơi lâu đến vậy. Chúng tôi từng thề, đời này nếu không gặp được người mình yêu, sẽ cùng nhau ở vậy.”
Phó Tiểu Phương xúc động ôm lấy Lâm Tây, nước mắt chảy xuống: “Tuy rằng bây giờ chúng ta đều đã gặp được người mình yêu, nhưng cậu phải nhớ kỹ, người mình thương nhất là cậu.”
Chỉ một câu nói, cũng làm Lâm Tây khóc không ngừng
Nhìn bạn thân nhất gả đi, nâng váy cưới, lấy nhẫn cho cô ấy, cuối cùng nhận được hoa cưới của cô ấy
Đây là hình ảnh đời này Lâm Tây cũng không thể nào quên
Các kiểu tình bạn này nọ, theo thời gian sẽ dần dần nhạt đi. Từng là bạn thân như hình với bóng, dù cho trước kia đã thề hẹn đến mức nào, thì sau khi có người yêu, gia đình, cũng sẽ dần trở nên xa lạ. bởi vì đây mới là hiện thực cuộc sống
Thanh Xuân nhiệt huyết dâng trào cũng đã qua, bên cạnh Lâm Tây, cũng lưu lại một mầm rễ như vậy, hiện tại các cô không những không tách ra, mà lại càng quý trọng mối quan hệ này hơn
Trên sân khấu, hai người ôm lấy nhau, khóc không ngừng, ban đầu các khách mời cũng xúc động, sau đó lại có chút không hiểu, cuối cùng hai người đàn ông phải ôm hai người tách ra, việc này mới xem như xong
Lúc về nhà cũng đã khuya, trên người Lâm Tây còn đang mặc váy phù dâu. Ôm hoa cưới, cô khịt khịt mũi, nói với Giang Tục: “Sớm biết vậy chúng ta sẽ không nhường cho bọn họ, chúng ta kết hôn trước, thì hôm nay chính em mới là người đưa hoa cưới rồi.”
Giang Tục nhìn cô, nhíu mày: “Rất quan trọng sao?”
“Đương nhiên.” Cô nói: “Em cũng muốn giống vậy, có một lễ bàn giao xúc động như thế.”
“Ừm.” Giang Tục nghĩ nghĩ còn nói: “Nếu không chúng ta sinh con trước họ đi?”
Lâm Tây không nói gì: “Quý ngài à, đứa nhỏ thì có nghi thức bàn giao gì?”
“Có thể đưa tã em bé cho cậu ấy.”
“… Phắn.”
Sau khi chuẩn bị một trận, bởi vì ngại phiền phức, vốn tính là du lịch kết hôn. Kết quả bị mẹ Lâm kiên quyết phản đối. mẹ Lâm nói: “Mẹ già của con mất nhiều tiền đi cưới như vậy, mà con lại không cho mẹ thu hồi vốn!”
Lâm Tây ngẫm lại, ba mẹ cô chỉ có một đứa con gái, cuối cùng cũng đành thỏa hiệp, lại mệt sống mệt chết tiếp tục chuẩn bị
Vốn bên Giang Tục đã có chuyên gia sắp xếp hết, nhưng Lâm Tây có chút để ý tiểu tiết, cố gắng muốn làm cho mộng ảo một chút, cho nên không gì không đủ, đều muốn đích thân tham gia vào
Bận rộn đến mức dì cả của cô trong ba tháng này cũng lộn xộn theo, một lần còn nghi ngờ mình bị vô sinh
Hôn lễ cũng đã chuẩn bị xong, Lâm Tây và Giang Tục bắt đầu phát thiệp mời, đến thiệp mời cũng dụng tâm mà thiết kế. Khách mời cần một loại mực đặc thù in trên thiệp mời thì thời gian và địa điểm mới hiện ra
Lâm Tây rất tâm đắc với thiết kế này, nhưng lại bị Giang Tục dội một gáo nước lạnh: “Loại tiệc phải mất tiền này, người ta nhận được thiệp mời, phỏng chừng là đâm lao phải theo lao, trực tiếp khỏi tới luôn.”
Lâm Tây trừng anh: “Câm miệng.”
Có rất nhiều thiệp cưới được gửi đi, bên chỗ ba mẹ cũng gửi rất nhiều, cũng có nhiều bạn bè quan trọng, Giang Tục và Lâm Tây phải cùng nhau tự mình đi đưa
Ví dụ như Hàn Sâm
Kỳ thực Lâm Tây cũng không thể hiểu, tại sao Hàn Sâm lại thành bạn bè ‘Quan trọng’ của cô, nhưng lo lắng với cái tính cách tiểu nhân đắc chí của Giang Tục, cuối cùng vẫn quyết định phối hợp với anh
Hàn Sâm biết Giang Tục tới đưa thiệp mời, diễu võ dương oai, tự nhiên cũng không khách khí với anh, cũng đã nhiều năm rồi hàn sâm không mắng người, lấy mấy lời thô tục học được cả đời ra mắng giang tục. Còn Giang Tục thì sao, từ đầu đến cuối chỉ cười bí hiểm, ôm Lâm Tây, bày ra tư thái của người chiến thắng
Tính cách của Hàn Sâm vẫn còn tốt lắm, điểm này Lâm Tây đã biết từ lâu. Biết Lâm Tây không thích anh, cũng từ bỏ một cách phóng khoáng, còn chúc phúc cho họ
Đưa thiệp mời xong, Hàn Sâm còn mời Giang Tục và Lâm Tây ăn cơm, Lâm Tây có chút ngại ngùng, nhưng da mặt Giang Tục cũng rất dày
Vốn tưởng rằng sẽ có tiệc lớn, không ngờ, Hàn Sâm chỉ huy hai người Lâm Tây và Giang Tục về đaị học C, món ăn mỹ vị, quý hiếm thì không có chỉ có món ăn ở căn tin đại học C
Hàn Sâm lấy thẻ sinh viên ra quẹt cho Lâm Tây, Lâm Tây cũng bất ngờ: “Thẻ của cậu còn quét được luôn hả?”
Hàn Sâm ngại ngùng gãi gãi đầu: “Bạn gái.”
“Bạn gái?!” Lâm Tây phải mất hai giây mới tiêu hóa được tin tức này: “Cậu lại có thể quen sinh viên?”
Lâm Tây nhìn Hàn Sâm từ trên xuống dưới, cuối cùng trêu chọc: “Cách nhau mười tuổi đúng không?”
Hàn Sâm liếc nhìn Giang Tục, hừ lạnh hai tiếng: “Chín tuổi, cô cấy còn một học kỳ nữa là tốt nghiệp.”
Thấy vẻ mặt Hàn Sâm và Giang Tục không có biến hóa gì, Lâm Tây lập tức quay đầu, bắt lấy cổ áo Giang Tục: “Có phải anh cũng biết đúng không?”
Giang Tục bình tĩnh ngồi xuống, tùy ý ‘Ừm’ một tiếng, cũng không nói thêm gì
Lâm Tây nổi tính nhiều chuyện, đang định tiếp tục hỏi, đột nhiên chỗ trống đối diện có một cô gái trẻ đầy sức sống ngồi xuống. tóc đuôi ngựa, áo denim, không trang điểm, nhưng da căng mịn đầy sức sống, thuộc loại sinh đẹp làm người ra không thể dời mắt. vừa ngồi xuống đã ôm lấy cánh tay Hàn Sâm, dáng vẻ thiếu nữ lâm vào tình yêu
Miệng Lâm Tây kinh ngạc há thành chữ ‘O’, cuối cùng nhịn không được cảm thán: “Mẹ ơi, Hàn Sâm, bạn gái quen với cậu thật lãng phí mà!”
Cô gái được khen, cười đến ánh mắt cũng cong lên như trăng khuyết: “Cảm ơn mợ.”
“Mợ?” Lâm Tây còn tưởng cô nghe lầm
Giang Tục đang ngồi cạnh cô, vẫn không nói gì từ nãy giờ, lúc này mới bình tĩnh ngẩng đầu, giới thiệu một chút: “Đây là cháu gái bên ngoại của anh.”
Lâm Tây: “… Cháu ngoại gái của anh và Hàn Sâm?”
Giang Tục mỉm cười
Vẻ mặt của Hàn Sâm cũng khó chịu: “Ông đây cũng đoán được lúc trước hắn ta giới thiệu cô nhóc này cho tôi, chính là lòng mang ý xấu.”
Cô cháu gái nghe Hàn Sâm nói vậy, miệng dẩu lên: “Chú Hàn, chú hối hận rồi hả?”
Hàn Sâm trừng mắt liếc Giang Tục, cuối cùng nén giận, yêu thương mà trả lời: “Không hối hận.”
Dỗ cô gái nhỏ mặt mày hớn hở
Sau khi ăn xong, đi ngang qua sân bóng rổ, Hàn Sâm tìm cậu nam sinh có tiếng trên sân bóng, mượn quả bóng, đặc biệt bắt lấy Giang Tục bên cạnh, khiêu khích: “Chơi một trận.”
Bạn gái nhỏ của hàn sâm lập tức vung tay lên cổ vũ bạn trai: “Chú Hàn tuyệt nhất!” nói xong, hôn Hàn Sâm một cái, chính là kiểu tình tứ của người trẻ bây giờ
“Tiếp năng lượng cho chú Hàn!” Giọng cô giá gái nhỏ ngọt ngào
Hàn Sâm được bạn gái cổ vũ, tình thần càng thêm phấn chấn, đứng ngay bảng rổ, đập đập bóng, chờ Giang Tục trả lời
Lại nhìn Giang Tục bên này, liếc nhìn Hàn Sâm một cái, thái độ vẫn là không nhanh không chậm
Anh ôm chầm lấy Lâm Tây, cũng không quản cô có nguyện ý hay không, trực tiếp cho cô một nụ hôn sâu
Chờ nét mặt già nua của Lâm Tây đỏ lên muốn đánh anh, anh mới cười tủm tỉm: “Anh cũng muốn tiếp năng lượng.”
Lâm tây PHI anh: “Già mà không đứng đắn.”
Hai cô gái ngồi ngoài đường biên sân, rất giống hình ảnh bình thường trong vườn trường đại học, khẩn trương nhìn tình hình trận đấu trong sân
Hàn Sâm mặc đồ khá thoải mái, rất thoải mái hoạt động, đập đập bóng, xem như làm nóng người, lại nhìn Giang Tục, quần tây áo sơ mi giày da, hoàn toàn là dáng vẻ thương nhân
Cháu gái Giang Tục nhìn trang phục của anh thế này, biết là Hàn Sâm sẽ thắng, nhảy lên cổ vũ: “Chú Hàn! Đánh bại cậu của em, để cậu thấy thành quả luyện tập mấy năm nay của chú!”
Lâm Tây ngẫm lại, hình như mấy năm gần đây không thấy Giang Tục chơi bóng, lúc này lại mặc thành vậy, sợ là sẽ thua, vội cổ vũ chồng nhà mình: “Chơi với cháu rể ngoại của mình, thì tình thân là trên hết.”
Hàn Sâm nghe xong lời này, ngẫm lại địa vị của bản thân, vẻ mặt như chó chết
Giang Tục quay đầu nhìn vợ nhà mình, không nói lời nào, chỉ kéo cravat trên cổ
Sóng nước trong mắt anh không chút gợn sóng đã nhiều năm, nay như quay lại thời thanh xuân nhiệt huyết năm đó
Hàn Sâm cười: “Mấy năm này tôi có luyện tập.”
Anh cũng cười: “Qua cuộc đấu này, tôi muốn nói với cậu, luyện tập, không có tác dụng.”
……….
Mười lăm phút trôi qua, ba trận bóng, Giang Tục mang giày da đều thắng 3:0
Trận đấu kịch liệt, hai người chơi đến cả thân mồ hôi đầy đầu
Trận đấu kết thúc, Hàn Sâm nằm trên sân, khóe miệng gợi lên ý cười, cũng mang theo vài phần thoải mái
Cuối cùng anh cười lớn một câu:
“Ông đây thua!”

***********
Từ đại học C về nhà, lâm tây cười hỏi Giang Tục: “Sao chưa từng gặp cháu ngoại của anh vậy?”
Vẻ mặt Giang Tục tự tại: “Con bé học đại học, một học kỳ mới về nhà một lần, còn chưa có cơ hội gặp.” Nói xong lại bồi thêm một câu: “Anh phụ đạo đề cấp bốn cho con bé hai ngày, cho nên có xem qua đề mấy năm nay.”
Lâm Tây bừng tỉnh: “Trách không được thời điểm anh phụ đạo cho em, đều giải được đề. Nhưng trí nhớ của anh cũng tốt quá rồi đó, lại có thể nhớ được hết.”
Giang Tục nhún vai, dáng vẻ hờ hững không thèm để ý mấy cái này
“Giang Tục, anh nói xem, trùng sinh, là mộng hay là thật đây?”
Giang Tục mím môi suy nghĩ: “Cái này còn quan trọng sao?”
Lâm Tây ngẫm lại, cũng nở nụ cười, quả thật, đã không còn quan trọng rồi
Nghĩ đến mọi chuyện diễn ra ở đại học C, trong thân thể như có một cỗ nhiệt huyết sẽ phun trào
Đây là tâm trạng sau khi đi làm Lâm Tây ít khi có được
Đối với đại học C, có rất nhiều hoài niệm, cũng có nhiều bất đắc dĩ
Đã từng có nhiều năm quan trọng như vậy trong cuộc đời, nhớ đến đều là cảm giác ngọt ngào. Nếu được lựa chọn, thật sự cô hy vọng bản thân vĩnh viễn ở tuổi hai mươi
“Tuổi hai mươi thật tốt, chuyện làm sai có thể được tha thứ, ngây thơ cũng là một kiểu đáng yêu, không cần quy tắc, tùy ý làm điều mình thích.”
Nói đến, Lâm Tây lại tràn đầy hoài niệm
Giang Tục cười hỏi cô: “Nếu lại cho em thêm một cơ hội, em muốn được trùng sinh không?”
“Ha ha, em muốn có một cuộc tình oanh liệt chấn động.” Lâm Tây nghĩ nghĩ, lại thêm một câu: “Cùng Ngô Ngạn Tổ.” Nói xong, lại hỏi Giang Tục: “Vậy còn anh, có muốn trùng sinh không?”
Ánh mắt anh đầy thâm tình, giọng nói dịu dàng như muốn nhấn chìm người khác
“Anh không muốn làm lại lần nữa.” Anh nhìn chằm chằm lâm tây thật lâu, nhấn mạnh từng chữ: “Anh đã có thứ tốt nhất rồi.”
Vốn chỉ là đặt giả thuyết, lại bị Giang Tục làm rối loạn
Hốc mắt cô đỏ ửng: “Giang Tục, anh chơi xấu…”

Kỳ thực trên thế giới này không có ai thật sự có thể trùng sinh
Trùng sinh, là vì bản thân người đó yếu đuối bỏ lỡ nhiều việc, không cam lòng mà sinh ra ảo tưởng
Trên thực tế, trong tình yêu, cái gì đã bỏ lỡ thì không thể quay lại, cái gì đã mất thì không thể tìm lại
Cho nên, chúng ta càng phải quý trọng người bên cạnh
Yêu là phải mạnh dạn bày tỏ, hiểu lầm thì phải sớm nói rõ với nhau
Bởi vì, đây là người các bạn yêu, các bạn có thể sẵn sàng bỏ lỡ anh ấy/cô ấy sao?
- Hoàn chính văn -
Tác giả có lời muốn nói: Đồ đạo: Giống như đi thỉnh kinh ở Tây Thiên vậy, vừa khéo 81 chương thì kết thúc, chín chín tám mốt khó khăn ha ha ha
Giang Tục: Cho nên tôi là sư phụ?
Lâm Tây: Em là ai?
Giang Tục: Bát Giới?
Lâm tây: …