Tôi Chưa Từng Biết Yêu

Chương 82: Ngoại truyện: Chuồn chuồn lướt qua (1)



Đi công tác vào trời đông giá rét, vốn chỉ cần quản lý kinh doanh đi là được, nhưng nghĩ đến bên Mỹ, Giang Tục vẫn tự mình ra trận
Lâm Minh Vũ ở Mỹ cũng nhiều năm, vài năm này, Giang Tục gặp anh ba lần, ba lần đều là ba người bạn gái khác nhau. Vốn tưởng lần này trong phòng trọ của cậu ta hẳn lại là một ‘Nữ chủ nhân’ mới, không ngờ, cậu ta lại không quen ai gần một năm rồi
Hai người đàn ông, tùy tiện tìm một quán ăn, quán lẩu trong phố người Hoa, hương vị không thể nói là ngon, nhưng tha hương nơi xứ người, đồ ăn, là niềm an ủi duy nhất khi nhớ về cội nguồn
Trên người Lâm Minh Vũ mặc một cái áo bành tô xám tro, nhìn qua có chút suy sụp
Giang Tục nhíu mày: “Sao không về nước?”
Ăn miếng dạ dày bò, Lâm Minh Vũ oán giận: “Tôi mà về thì mẹ già lại giục kết hôn, phiền chết mất.” Nói xong, anh lại dừng một chút: “Lâm Tây cũng chưa kết hôn, bây giờ hai chúng tôi là tội nhân của gia tộc, kéo chân sau nhà họ Lâm.”
Giang Tục nghe xong lời Lâm Minh Vũ, dừng một chút: “Ừm, tôi biết.” Cô vẫn luôn chờ tên họ Hàn kia
Giang Tục nói xong thì im lặng
Hơi nóng trong nồi lẩu bốc lên, mờ ảo, mọi người cũng không nhìn rõ vẻ mặt nhau. Trong nồi âm thanh nước lẩu sôi sùng sục, âm thanh bát đũa va chạm, tiếng bàn ghế ma sát không dứt. Trong khung cảnh ồn ào, Lâm Minh Vũ im lặng hai giây, hỏi anh: “Giang Tục này, cậu không phải là, thích tôi đó chứ?”
Giang Tục thiếu chút nữa là bị sặc: “…Cậu ăn đến úng đầu hả?”
Lâm Minh Vũ nhìn anh, đặc biệt nghiêm túc nói: “Cậu chạy đến Mỹ, lại quan tâm tình hình hôn nhân của tôi, khiến tôi nghĩ lung tung thôi. Cậu đừng thích tôi, tôi thích phụ nữ.”
“Cút!” Giang Tục thiếu chút muốn hất nồi lẩu vào mặt anh
Từ Mỹ về, Giang Tục bận đến sứt đầu mẻ trán
Thời điểm đến  hôn lễ của Tô Duyệt Văn, Tô Duyệt Văn cũng có chút ý xấu, chọn cô ngốc kia làm thợ trang điềm không nói, còn sắp xếp anh ngồi chung bàn, vốn hai người cũng không nói chuyện với nhau
Gần đây cơ hội gặp mặt cũng không thiếu, nhưng cô vẫn xem anh như thú dữ thiên tai vậy, nhìn thấy anh thì chạy mất dạng, loại tư thái kháng cự này, thật là cứng mềm gì cũng không ăn, đao thương bất nhập
Từ nhỏ đến lớn Giang Tục luôn thuận buồm xuôi gió, duy chỉ có cô là đá tảng tường sắt
Cô ấy không muốn dính dáng gì đến cuộc đời anh, tất cả đều khó khăn
Lại nói, lần đầu gặp mặt cô, là lúc mới vào đại học
Lúc đó Giang Tục cũng mới đến báo danh, mang hành lý vào phòng ngủ, trong phòng đã có hai nam sinh
Một người vẫn luôn soi gương chải đầu, nhìn thấy Giang Tục, giới thiệu xong cũng không ngừng hỏi anh, đẹp trai không, nhìn có thu hút được mấy em gái không. Đương nhiên, người bạn cùng phòng này cũng duy trì cái bản tính này suốt bốn năm. Mê gái, si mê ngực lớn, cách theo đuổi con gái chính là ‘Đến với anh, em sẽ kinh ngạc với đời sau của chúng ta đó.’, hoặc là ‘Anh đặc biệt rất hào phóng với phụ nữ, cả đêm có thể tiêu vài triệu.’
Giang Tục không lời nào để nói
Một người khác tương đối bình thường, nhớ đến cũng không ấn tượng. thời điểm anh vào phòng ngủ, cậu ta đang chuyên chú xem tiểu thuyết Kim Dung, ấn tượng đầu tiên là, anh cũng chỉ như bao nam sinh khác thích xem tiểu thuyết. Sau này tiếp xúc, mới phát hiện cậu ta cũng khá bệnh. Giang Tục chỉ lấy chậu nước, cậu ta lập tức đến hỗ trợ, miệng còn lải nhãi tinh thần ‘Hiệp khách’. Quả thật Giang Tục cũng câm nín. Bạn cùng phòng này là phát tiết tình yêu nước, có chút giống với cách gọi trên mạng sau này là quần thể ‘Năm tự lái’ (Lương khô năm mươi xu). Hở một chút là ‘Chúng ta là giang hồ võ lâm’ ‘Đương đầu vì đại nghĩa’
Sau đó, Lâm Minh Vũ xuất hiện
Giang tục nghĩ, trong một phòng chắc sẽ không tụ hội hết  kỳ hoa, còn sót lại một người này, hẳn sẽ là người bình thường?
Vì thế, lúc Lâm Minh Vũ đến, Giang Tục chủ động chào hỏi anh, biểu đạt thiện ý
Sau rất nhiều năm, Giang Tục có chút hối hận. Sự thật chứng minh, nếu trong phòng ngủ đều là kỳ hoa, thừa lại một người, chắc chắn là người kỳ hoa đáng sợ nhất
Nhưng mà, trên đời này làm gì có thuốc hối hận?
Đương nhiên, Lâm Minh Vũ vừa đến, cũng không biểu hiện anh cũng là người kỳ quái, mấy lễ nghi giao tiếp đều bình thường
Lâm Minh Vũ vừa đến đã muốn dọn dẹp giường. hai người cùng chung một cái giường tầng, hai người con trai cao lớn, khi dọn dẹp dễ bị đụng trúng người, hình ảnh này rất gay, vì thế Giang Tục nhường chỗ cho lâm minh vũ, còn anh thì đến căn tin ăn cơm
Từ căn tin về, trong phòng lại không còn một ai, Giang Tục có chút vui, đang chuẩn bị yên tĩnh đọc sách, phía trên giường của anh, vang lên tiếng giũ giũ chăn
Anh ngẩng đầu, thấy một cô gái mặc áo sơ mi cotton trắng ngắn tay, ngồi trên giường của anh, ôm chăn của anh vào nơi mềm mại kia
Cái màn trắng không biết được kéo lên lúc nào, loáng thoáng hiện ra khuôn mặt trắng nõn của cô gái trẻ tuổi, tóc đuôi ngựa cột cao, cằm hơi nhọn, bị nóng nên trên mặt hiện lên chút ửng đỏ
Một giây này, Giang Tục có chút hoảng hốt
Anh nghĩ, chẳng lẽ thật sự có cô gái ốc sên?
Cô đã trải chăn xong, cũng không ngẩng đầu mà nói một câu: “Lâm Minh Vũ, gối đâu? Sao không để trên giường?”
Giang Tục như theo bản năng, lấy gối trên bàn đưa lên
Cô gái hai ba cái đã bọc gối xong, sau đó mím môi cười. khi cô cười khóe mắt hơi cụp xuống, nhìn qua rất vô tôi. Cô vỗ vỗ tay, nói: “Lâm Minh Vũ, anh là con nít mới lớn hả, chuyện đơn giản vậy cũng làm không xong.”
Nói hết lời, cô mới ngẩng đầu, vừa vặn cùng Giang Tục bốn mắt nhìn nhau
Một đôi mắt to tròn như biết nói, long lanh, nhìn như ánh mắt nai con ngơ ngác vì ngượng ngùng, lần đầu tiên Giang Tục nổi lên hứng thú với con gái
Nhưng cô không ngừng nhắc đên Lâm Minh Vũ, Giang Tục nghĩ, chẳng lẽ là bạn gái Lâm Minh Vũ?
Cô thấy anh nhìn chằm chằm mình, ánh mắt có chút né tránh, vuốt vuốt tóc rơi bên tai, cô lắp bắp giới thiệu: “Tôi… Tôi là em gái của Lâm Minh Vũ…”
Giang Tục nghe là em gái Lâm Minh Vũ, lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm
Sau đó lịch sự trả lời: “Tôi là bạn cùng phòng của Lâm Minh Vũ, tên là Giang Tục.”
Cô xấu hổ từ trên giường leo xuống, cánh tay mảnh khảnh nắm lấy thanh cầu thang trên giường, một đôi chân dài thẳng, cứ thế không đề phòng xuất hiện trong tầm mắt Giang Tục
Bản chất Giang Tục là người đứng đắn, vội dời tầm mắt, chỉ là khóe mắt vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy cô
Chân cô dẫm lên cầu thang sắt, đầu gối cong lên, khung xương nhỏ bé hoàn toàn bất đồng với nam giới
Chờ cô cẩn thận leo xuống, cuối cùng chân lưu loát mang dép của cô, Giang Tục mới quay đầu lại
phía trên đôi dép cô mang có một đóa hướng dương, ngón chân cô cũng giống như nụ hoa vậy, vừa động, lại nhẹ nhàng đáng yêu
Có vẻ là ngại ngùng khi ở chung phòng với một nam sinh lạ, cô dè dặt cẩn thận hỏi anh: “Lâm Minh Vũ đâu?”
“Hình như đi lấy nước rồi.”
Cô đứng trước anh, trên người có mùi hoa lài nhàn nhạt, có lẽ là hương dầu gội hoặc sữa tắm, nhưng, thật tươi mát và dễ chịu
Cô cũng chỉ cao đến cằm anh, anh hơi dời mắt qua, có thể nhìn thấy đỉnh đầu cô, đường phân chia tóc mái rất gọn, lộ ra chút da đầu trắng nõn, góc nhìn này, cũng thật kỳ quái
“À.” Cô hơi dừng một chút, lại nhẹ nhàng nói: “Này… Phiền cậu nói với anh ấy, giường tôi đã trải xong rồi, tôi về trước.”
Anh cười nhẹ, cuối cùng nói một câu: “Cậu trải là giường của tôi.”
Cô hơi sửng sốt, vẻ mặt hơi xấu hổ, làm Giang Tục nổi lên ác ý khi tội ác đã thành công
Cô ngẩng đầu, lung túng hỏi anh: “Ngại quá… Này, nếu không, tôi để lại nguyên trạng cho cậu nha?”
Nói xong, cô lại cảm thấy không đúng, vẻ mặt rối rắm
Giang Tục nói tiếp: “Không cần, tôi cũng sắp đi ngủ rồi.”
Cô thở phào nhẹ nhỏm: “Vậy là được rồi, tôi về đây!”
Giang Tục hỏi cô: “Không ngồi chút sao?”
“Không cần không cần!”
Nói xong, xoay người muốn đi
Cô quay người lại, Giang Tục mới chú ý đến, váy của cô cũng không dài, có vẻ là lúc dọn dẹp giường bị vén lên, lúc này, váy bị kẹt ở phần eo trở xuống, đùi bị lộ ra ngoài, do chất liệu váy cứng, lúc này in ra hình tam giác
Quần lót cứ vậy lộ ra ngoài
Chất liệu cotton, có hình một chú heo con màu hồng, ở giữa còn có cái đuôi nhỏ
Giang Tục tự giác phi lễ chớ nhìn, nhưng để mặc cô cứ vậy đi ra ngoài, cũng rất không ổn. Do dự một chút, nói một tiếng: “Em gái Lâm Minh Vũ?”
Cô bị hoảng, quay mạnh người lại, váy cô cũng vì thế lại trượt xuống, che đi cái mông heo nhỏ vểnh cao
Cô quay đầu nhìn anh, trong mắt không chút phòng bị, im lặng hai giây sau đó hỏi anh: “Có việc gì sao?”
Anh thấy chiếc váy đã đc kéo xuống, chỉ còn đôi chân thẳng gầy, cuối cùng cười cười, vẫy vẫy tay:
“Không có việc gì?”
Vào ban đêm, phòng ngủ có cuộc nói chuyện đầu tiên
Một phòng ngủ hội tụ đầy kỳ hoa, ở chung cũng khá hài hòa. Ban đầu Giang Tục cũng không nói chuyện, chỉ có khi Lâm Minh Vũ nhắc đến em gái cậu ta, anh mới nói bóng gió với cậu ta một chút, cuối cùng thuận lợi biết tên cô
Họ ‘Lâm’, tên ‘Tây’. Nghe nói, bởi vì lúc sinh cô là lúc mặt trời lặn về hướng tây, cho nên lấy tên ‘Tây’
Khi đó Giang Tục cũng không biết, tên này, tương lai sẽ cũng nằm trong một cái hộ khẩu với anh, lấy thân phận là vợ, cùng anh cả đời
Thật lâu thật lâu sau này, hai người nằm trên giường nói chuyện, Lâm Tây hỏi anh: “Sao anh lại thích em?”
Giang Tục cười trả lời: “Có lẽ là vừa gặp đã yêu?”
Lâm Tây không tin: “Với gương mặt này của em, vừa gặp đã yêu thì có chút khó tin à nha?”
Giang Tục ôm cô, cười hì hì nói: “Có vẻ là vì, vừa mới gặp mặt em đã lấy sắc dụ dỗ anh.”
Vừa lộ đùi lại lộ quần lót
Anh cũng chỉ là thằng nhóc mới hai mươi tuổi đầu, sao có thể kiềm chế được?
Đương nhiên, cô sẽ không nói chuyện này với cô, làm cô đắc ý
Lâm Tây trợn mắt nhìn anh, vẻ mặt khó tin: “Sao có thể? Em vẫn luôn mặt đồ khá bảo thủ mà!”
Lực chú ý của Giang Tục đã đi đến nơi khác, một bàn tay nóng rực tiến vào chăn, từ đầu gối hướng lên trên, cuối cùng sờ soạng trên đùi cô: “Lần đầu tiên em gặp anh, đã bò lên giường của anh rồi, không phải sắc dụ thì là gì?”
Vừa nhắc đến chuyện này, Lâm Tây cũng nhắc đến sự việc xảy ra lúc đó. Vôi giải thích: “Không giống, lúc đó là em nhầm giường. Vốn em muốn trải giường cho Lâm Minh Vũ.”
“Ừm.” Ngón tay anh lười nhác đẩy cái nút áo vướng víu. Bình thản nói: “Cho nên ý trời đã định, em là vợ anh.”
Lâm Tây PHI anh: “Hứ, nào có nhiều ý trời như vậy? Hai chúng ta có thể ở bên nhau, tất cả đều là anh lì lợm dây dưa, em không thể không đồng ý.”
Lâm Tây bắt lấy tay Giang Tục, hất ra, làm anh không thể không đối diện với cô
Cô hỏi anh: “Vậy lần đầu gặp em, anh có ấn tượng gì?”
Giang Tục không trả lời, chỉ hỏi cô: “Em thì sao?”
Cô ngẩng đầu suy nghĩ, trả lời nghiêm túc: “Rất cao, trắng, bộ dạng cũng được, ít nói, còn có… Phúc hắc? Biết em bị lộ hàng còn không chịu nhắc.” Nói xong, cô cầm lấy tay anh, bức bách anh trả lời: “Em nói xong rồi, tới lượt anh, nói mau, ấn tượng đầu tiên với em là gì?”
Giang Tục: “Hmm… đùi thật trắng, còn có, mấy ngón chân cũng thật đáng yêu?”
Lâm Tây: “… Đến cuối cùng là anh nhìn đi đâu vậy…”
Tác giả có lời muốn nói: Đồ đạo: Sao tôi cảm thấy tôi viết lần đầu gặp mặt thành một loại sắc tình thế này
Lâm Tây: Người có kinh nghiệm ghê nhỉ?
Giang Tục: Lúc đó tôi còn có một ấn tượng nữa
Đồ đạo: Cái gì?
Giang Tục: Cảm thấy đôi chân này vòng lên lưng tôi, thì rất hợp
Đồ đạo: Độc giả của chúng ta có rất nhiều người là vị thành niên… … … …