Tôi Chưa Từng Biết Yêu

Chương 83: Lướt qua chuồn chuồn (2)



Muốn nói về người con gái say rượu nhiều nhất mà Giang Tục nhin thấy, người đó chắc chắn là Lâm Tây
Quen biết cô hơn mười năm. Cô cho anh thấy dáng vẻ say đắm lòng người, hay dáng vẻ cổ quái nào đều có
Rõ ràng là người nhẹ nhàng ít nói lại nhu thuận, cũng không phải kiểu con gái thích uống rượu say xỉn, nhưng vừa hay là những lúc say xỉn, còn vừa khéo luôn đụng phải Giang Tục
Sau khi hai người kết hôn, Giang Tục lập tức cấm cô uống rượu, Lâm Tây đối với việc này rất bất mãn, sau đó anh lập tức liệt kê mấy trò hề sau khi cô say rượu cho cô nghe
Lâm Tây nói, điều làm cô khiếp sợ, không phải là mấy việc xảy ra trong lúc say trong mười mấy năm này bị anh nhìn thấy, mà là việc anh khắc sâu trong trí nhớ mấy chuyện như thế mà cô đây lại không có một chút ký ức nào về mấy chuyện đó
Đối với chuyện này, Giang Tục chỉ cười cười
Dù sao, chuyện cô không nhớ được, còn nhiều lắm
Sau hôn lễ của Tô Duyệt Văn không bao lâu, đại học C gửi cho anh thiệp mời
Sau lễ kỷ niệm thành lập trường, các bạn cùng lớp vẫn còn muốn gặp mặt, tìm Giang Tục ‘Ăn ké’, Giang Tục cười cười gật đầu
Hôm đó có rất nhiều người, bao gồm cả cô nàng thích cái tên đàn ông họ Hàn kia
Rượu uống được một nửa, tên họ Hàn đó trốn đi, lúc Giang Tục đến, tên họ Hàn này và Lâm Tây không có ở đây, điều này làm anh có chút lo lắng
Chờ lúc anh tìm thấy cô gần khu vực toilet nam, cô đang hồi hộp tập luyện trong góc
Cô mặc áo bông trắng, phía dưới mặc váy lụa trắng nhiều tầng, trang điểm thật sự rất kỳ quái, nhìn dáng vẻ như đi biểu diễn kịch thiếu nhi vậy. Chỉ có đôi chân kia, vừa thẳng vừa nhỏ, đã nhiều năm như vậy cũng không có thay đổi gì
Cô dựa vào tường, tiếng nói không to, còn có chút hồi hộp, giọng nói hơi ngập ngừng: “Này, cậu có thích Messi không? Hay là, cậu có thích tôi không?”
Khóe miệng Giang Tục ngoắc lên
Có lẽ cảm thấy kiểu này không tốt, cô đi tới đi lui, lại thay đổi kiểu khác, như một tên lưu manh đẩy người ta vào tường, nói: “Mẹ tôi nuôn một con cún, cậu có muốn mang về nhà nuôi thử không? Chính là giống cẩu độc thân ba mươi năm đó.”
Thiếu chút nữa là anh cười ra tiếng rồi
Trong khách sạn đều là nhân viên của Giang Tục, thấy ông chủ nhà mình, chút thì có người cúi đầu chào, chút lại có người lên tiếng chào hỏi, Giang Tục đứng ở trong góc, vị trí không tốt lắm, dễ bị người khác đi ngang nhìn dò xét, đành phải vân vê tây trang, đi ra ngoài trước một lát
Khoảng mấy phút sau, anh lại quay đầu nhìn lại, lại không thấy bóng dáng Lâm Tây đâu
Vội vã quay lại, cô đã ngồi ở sofa trong xó uống rượu rồi
Giang tục nghĩ, phản ứng này, hẳn là bị từ chối rồi, đương nhiên, kết quả này cũng trong dự liệu của anh
Tuy là Lâm Tây buồn bực uể oải, nhưng anh cũng thở phào nhẹ nhõm
Nghĩ lại vừa tốt nghiệp không bao lâu, cũng từng thấy cô vì tên họ Hàn đó uống say đến không biết gì. Bây giờ cô cũng uống đến say mèm, cũng vì cùng một người
Giang Tục quan sát cẩn thận, nghiêm túc nghiền ngẫm, vẫn không dám khen tặng cái gout này của anh
Lâm Tây cứ uống như vậy. Cuối cùng thành công quật ngã chính mình
Lúc say cô không nói lung tung, cũng không náo loạn, uống say thì ngủ, rất ngoan
Trong phòng, mọi người đã uống đến buông thả, quang cảnh ái muội, không ai chú ý đến người trong góc, tất cả mọi người đều quay lại chơi trò chơi
Sau khi Giang Tục vào, làm bộ lơ đãng ngồi vào bên cạnh cô, cô nghiêng người co quắp trên sofa mềm mại, dưới lớp trang điểm, làm nổi bật những đường nét vốn xinh đẹp, tràn đầy thanh khiết
Không phải Lâm Tây không đẹp, mà là cô luôn không chú trọng
Như trường hợp bây giờ, nên mặc chút gì đó có mùi vị phụ nữ, như là váy đen, quần đỏ, áo khoác dạ hay mấy thứ tương tự cho phù hợp đột tuổi. Giống như mấy cô ABCD hôm nay vẫn luôn vô ý hữu ý đi qua lại quyến rũ anh, đây mới là dáng vẻ người bình thường. Mà Lâm Tây thì, mặc một cái váy kỳ quái, còn dùng áo bông bọc mình lại đến kính đáo nghiêm túc, còn chưa nói trên áo bông còn có một vết bẩn, tuy đã lấy nước rửa, nhưng vẫn còn hiện rõ dấu vết, dáng vẻ này có thể dập tắt hoàn toàn hứng thú của người khác rồi
Cô uống nhiều, ngủ một giấc ngon lành
Giang Tục ngồi bên cạnh cô, vẫn duy trì một khoảng cách. Giống như một con chó nhỏ trong tiềm thức tìm được nơi ấm áp, cô cũng theo bản năng ủi ủi đến bên cạnh Giang Tục. Ủi đến một nửa, lại không dựa hẳn qua, chỉ nghiêng đầu dựa vào bên cạnh sofa kề vai anh
Khoảng cách gần đến vậy, thậm chí anh có thể ngửi được mùi kỳ lạ trên người cô. Mùi nước hoa mùi, rượu hòa chung vào thành một mùi kỳ quái
Giang Tục nhíu mày, nhưng lại luyến tiếc đẩy cô ra
Điều hòa trong phòng ấm áp, cô có chút nóng, mơ mơ màng màng, cởi khóa áo bông bị bẩn xuống, cái váy lụa trắng của cô không phải chân váy rời, mà là một bộ váy cúp ngực liền thân, lúc này lại đột nhiên hiển sơn lộ thủy (lộ ra ngoài), đúng là cảnh đẹp làm người ta không thể dời mắt được. Phía trên váy bao trọn lấy bộ ngực trắng, lên xuống theo hơi thở của cô, cô hơi nghiêng người, một khe rãnh sâu hun hút xuất hiện trước mặt anh, làm tai anh cũng đỏ lên
Lại nhắc lại, Giang Tục là người đứng đắn, cho nên anh không nhìn chằm chằm vào nó, mà là nâng tay kéo khóa kéo áo bông lên
Khóa kéo kéo lên đến chỗ cao ngất kia thì bị kẹt, anh hơi dùng chút lực, đầu ngón tay chạm phải nơi mềm mại. Cái loại xúc cảm này khác hoàn toàn với khi tự kéo khóa quần áo cho mình, điều này không khỏi làm thân thể anh cứng đờ, một cỗ nhiệt khí đi thẳng đến bụng dưới
Kéo khóa xong, Giang Tục cúi đầu, mới giật mình phát hiện, khoảng cách của hai người lại gần đến thế
Anh cúi đầu, dường như muốn hôn lên môi cô
Khoảng cách gần như vậy, thậm chí anh có thể nhìn rõ viền môi nhàn nhạt của cô, còn có một chút sắc son sáng bóng
No đủ mà vểnh cao, cảm giác ướt át căng mọng, làm khí nóng trong người anh ngày càng mãnh liệt
Anh có chút mê mẫn, ngay lúc trí não không thể khống chế được hành động, thì cô tỉnh lại, anh bị làm cho phát hoảng
Cô mở to đôi mắt lờ đờ do say, dùng chất giọng mềm yếu hỏi anh: “Sao cậu lại trốn đến đây? Chơi thua rồi hả?”
Giang Tục hơi sửng sốt
Cô cười, đôi môi đỏ mọng kiều diễm như trái anh đào mới được hái xuống từ trên cây, cô hỏi: “Có phải bọn họ cũng muốn cậu hôn cô gái cậu thích không?”
“Hả?”
“Nếu không tôi cho cậu hôn một cái? Dù sao hai chúng ta đều không có người trong lòng.” Nói xong, cô cười không ngừng, trong mắt còn mang vài phần bi thương
Một giây này, anh nhìn thấy trong mắt cô, là hình dáng của người đàn ông khác
Rốt cuộc, điều này cũng làm cho anh tỉnh táo lại
Anh chỉ trả lời hai chữ: “Không cần.”
Từng trận tiếng ồn, có người mượn rượu mà thổ lộ, có người mượn rượu mà giở trò lưu manh, cũng có người mượn rượu mà gào khóc
Chỉ có Giang Tục, nhìn từ đầu đến cuối, lặng lặng nhấm nháp cảm giác vô lực như khi đánh vào vải bông
Lần trước anh có cảm giác thất bại, còn có thể dùng rượu làm tê liệt bản thân
Đó đã là bao nhiêu năm rồi? Có vẻ là mười năm rồi nhỉ?
Lúc đó vừa kết thúc học kỳ năm nhất, vì chuẩn bị giải thi đấu bóng rổ giữa các trường, toàn bộ thành viên đội bóng được sắp xếp ở lại sân huấn luyện riêng để tập huấn
Lần tập huấn đó là nửa bán trú, mỗi ngày sau tám giờ tối được ra ngoài đến mười một giờ, thời gian còn lại đều được quản lý nghiêm ngặt, đảm bảo thời gian tập luyện và nghỉ ngơi đầy đủ
Khi đó không có nhiều mạng xã hội hay kênh giải trí nào, điện thoại thông minh cũng chưa hoàn toàn thông dụng, toàn bộ đời sống sinh viên đều dựa vào BBS hay mấy thứ linh tinh khác. Trong đội bóng đại học C có vài soái ca, cũng xem như có tiếng trong thành phố. Cho nên lần tập huấn này, trở thành mục tiêu mà các nữ sinh muốn ‘đánh lén’
Sau bữa cơm chiều, mọi người đều nhàn rỗi, nghe thấy Lâm Minh Vũ cầm điện thoại cục gạch ồn ào: “… Em cho là ông đây sẽ mắc mưu hả? Em chính là muốn đến đánh lén bọn anh đúng không? Không được, lần này ai em cũng không thể dẫn đến, anh không thể làm phản đồ!”
Lâm Minh Vũ cúp điện thoại không bao lâu, di động của Giang Tục đã vang lên
Trên màn hình trắng, hiện lên ký tự đen
Giang Tục chỉ lưu tên cô có một chữ - - ‘Tây’
Ra khỏi phòng ngủ ồn ào, đi đến hành lang, tới phía trước cửa sổ, Giang Tục mới nhận điện thoại
Có vẻ không nghĩ Giang Tục sẽ nghe máy, đầu dây bên kia, giọng Lâm Tây tràn ngập kinh hỉ: “Ôi, Giang Tục, cậu bắt máy hả?”
Cửa sổ mở ra, khí trời oi bức thổi vào người anh, hơi nóng bức
“Ừm.” Giọng anh vẫn thanh lãnh như trước, nghe không có vẻ gì là kích động
“Giang Tục… Trong đó… Bây giờ các cậu ở đâu?”
Giang Tục nhép môi: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
“Ha ha ha ha ha…” Lâm Tây giả vờ cười to để che giấu tâm tư: “Không phải là mình quan tâm đến đội bóng của trường chúng ta thôi sao?”
“Ừm, cảm ơn đã quan tâm.”
Đề tài lập tức kết thúc
Lâm Tây đầu bên kia ‘Éc’ một tiếng, vẫn không từ bỏ: “Vậy cậu tiết lộ một chút, các cậu ở chỗ nào thôi…”
“Hỏi làm gì?”
“Vừa lúc tuần sau bọn tôi mới về nhà, tiện đường đến thăm các cậu!”
“Thăm tôi?”
Anh cố ý bỏ từ ‘Các’ ra
Lâm Tây hơi sửng sốt, cũng tự nhiên nói theo: “Đúng vậy, đương nhiên là thăm cậu! Tay bóng cự phách đep trai tài giỏi nhất vũ trụ Rukawa Kaeda tái thế, Giang Tục - Giang đội trưởng!”
Khóe miệng anh gợi lên nụ cười thản nhiên: “Được.”
“… Tôi không nghe lầm chứ…” Lâm Tây có được địa chỉ, vẫn không thể tin được: “Cậu sẽ không phải đưa cho tôi cái địa chỉ linh tinh nào đó, cố ý đùa giỡn tôi đó chứ… Tôi thật sự là đi thăm các cậu đó…”
“Ừm.”
Tối hôm đó cô đã tới
Thời gian rất khéo, vừa đến tám giờ tự do, cô đã đến, còn mang theo hai cô gái, Giang Tục chỉ biết được một người trong đó là bạn cùng phòng của cô, còn người kia anh không quen
Giang Tục, Lâm Minh Vũ và hai nam sinh nữa cùng đi ăn khuya
Gần trung tâm tập huấn có một khu dân cư, có vài ba hộ, dựng lên mấy tấm bạt đỏ, đặt bốn cái bàn, một cái lò nướng, bình gas, thành một quán ăn khuya
Hôm đó quán khá đông khách, bọn họ được xếp ngồi bên con đường nhỏ, ông chủ xếp cho bọn họ hai cái bàn gấp
Ông chủ còn hào phóng chuyển một két bia đến, 24 chai, nam sinh kia vừa thấy bia đã sáng mắt lên, lấy răng khui bia, uống như nước lã, mọi người rất nhanh đã hòa vào không khí trong quán
Khi mọi người đã có chút hơi men, Giang Tục mới lạnh lùng lườm Lâm Tây ngồi đối diện, nói trào phúng: “Xem ra không phải đến thăm tôi.”
Lâm Tây cười hì hì: “Là đến thăm cậu, nhưng tôi chưa nói là đến một mình mà? Tôi thấy có người là nghiêm túc đến thăm đó.”
Nói xong, cô đẩy đẩy vai cô gái đang thẹn thùng bên cạnh, nói như có ngụ ý: “Đúng không?”
Một chút sau mọi người như đã thân quen rồi
Sau khi mọi người uống đến ngã trái ngã phải, Lâm Tây kêu anh vào trong ngõ nhỏ của khu dân cư
Đó là khu ký túc kiểu cũ của những năm 70, 80, xây đã lâu rồi, ngõ nhỏ chật hẹp, đá lót đường cũng bong tróc, dẫm lên còn hơi ghồ ghề
Trong ngõ không có đèn, chỉ có ánh trăng chiếu vào
Giang Tục khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng. Mà cô gái muốn tỏ tình kia vẫn luôn cúi đầu, không biết là đang nhìn ngón tay hay là nhìn mũi chân cô
Lời bày tỏ cũng giống một khuôn, lúc nói chuyện cũng hồi hộp giống những người khác, thậm chí có một số lời còn hơi dong dài
Giang Tục thừa nhận, anh có chút không yên lòng
Tầm mắt của anh vẫn dừng lại trên người ‘Bảo vệ’ đầu ngõ kia
Nơi cô đứng có cái đèn đường, gần bóng đèn có con muỗi vờn quanh, vung cánh bay lượn trong nguồn sáng
Trên người cô mặc một cái áo thun trắng, phối với một cái quần bò ngắn, tỏa sáng như cái nguồn sáng kia vậy
Lúc đầu cô đứng không nhúc nhích, sau đó có vẻ như bị muỗi đốt, không đứng yên được nữa
Đá lát còn muốn to hơn  nền gạch, cô đi qua lại hai bước, giống như phát hiện ra lục địa mới vậy, chơi đùa với chúng
Một hòn đá nhỏ bị ném ra
Một chân cong một chân thẳng, sau khi nhảy lò cò ba cái thì hai chân lại nhảy chụm lại, sau đó quay lại, cứ nhảy như thế…
Đó là quy luật của ‘Nhảy lò cò’
Lúc hai chân cô nhảy vào ô cuối, cô lại xoay người, theo quy luật đó mà nhảy về lại
Cô xoay người nhặt lại cục đá đã ném lúc ban đầu
Ánh trăng dịu dàng, chiếu rọi xuống, chiếc áo thun mỏng manh trở nên hơi trong suốt, bao quanh thân hình xinh đẹp của thiếu nữ ngây ngô
Bộ ngực căng tròn, cùng thắt lưng không một tỳ vết
Cô gái trước mặt Giang Tục, cuối cùng cũng nói xong lời bày tỏ của cô
Giọng cô hơi dừng lại, chân thành nói một câu: “Giang Tục, mình thích cậu, mình muốn làm người yêu của cậu.”
Giang Tục mấp máy môi, trả lời rất bình tĩnh: “Ngại quá, tôi không muốn yêu đương.”

Trở lại bàn ăn khuya, không khí có chút quỷ dị
Hai nam sinh và Lâm Minh Vũ đang uống bia cùng Phó Tiểu Phương, bốn người uống đến hăng hái. Cô gái tỏ tình thất bại, vừa về bàn đã uống bia điên cuồng, uống còn hăng hơn mấy cậu nam sinh kia
Vành mắt Lâm Tây hơi đỏ, ôm bình rượu, giống như người tỏ tình thất bại là cô vậy
Uống đến cuối, ai cũng say
Giang Tục nhìn đồng hồ, chuẩn bị bắt taxi đưa các cô về trường
Hai nam sinh, mỗi người đỡ một người, đi về phía đường lớn bắt xe, lâm tây là em gái lâm minh vũ, nhưng giờ phút này bản thân Lâm Minh Vũ cũng say như chó, vì thế Giang Tục đỡ cô
Tay anh vừa kéo cánh tay gầy trắng nõn của cô, cả người cô như dựa hết vào người anh
Khối mềm mại bên phải dính sát vào bên trái Giang Tục, theo bản năng cơ thể anh cứng lại
Vốn Lâm Tây không cần uống, nhưng cô là người nghía khí, bạn của mình thất tình, cô cũng uống theo
Lúc này trong mắt cô đầy tơ máu, say đến có chút mơ hồ, nói chuyện câu trước đá câu sau
Anh đỡ cô đến bên kia, cô xem Giang Tục thành chăn bông, cả người treo nghiêng trên người anh
Giang Tục không thể không ôm lấy cô
Cô mặc ít, ôm lấy cánh tay, thì bàn tay lại đụng phải ngực cô, ôm lấy eo thì áo thun cũng đi theo, lại đụng vào thắt lưng bên trong, ôm lấy chân, thì cô lại đang mặc quần đùi
Quả thực, không biết để tay ở đâu…
Cuối cùng, anh trực tiếp ôm ngang lấy eo cô, khiêng cô trên vai
Tay và đầu cô đều rũ xuống đất, tư thế này làm cô không thoải mái
Cô mơ mơ màng màng ừm một tiếng: “Ọe… em muốn nôn, Lâm Minh Vũ, mau thả em xuống…”
Giang Tục đặt cô trên đất, cả người cô mềm nhũn dựa vào anh, nhưng cũng không nôn ra
Giang Tục nhìn bốn người đã đi xa, thúc giục cô: “Không nôn hả? Không nôn thì về trường nhanh.”
Lâm Tây dựa vào cánh tay anh, dùng giọng đầy cảm khái nói: “Lâm Minh Vũ, em thật khổ mà…”
Giang Tục im lặng hai giây, hỏi cô: “Vì sao?”
“Mấy người muốn tỏ tình với Giang Tục đều đến tìm em, để em làm cầu nối, em mệt muốn chết.” Cô hoang mang ôm cánh tay anh: “Sao mọi người đều thích Giang Tục hết vậy? Cậu ta có cái gì tốt? Chỉ được cái mặt trắng.”
Giang Tục giật giật chân mày, hỏi lại cô: “Sao cậu không thích Giang Tục?”
Lâm Tây bĩu môi ghét bỏ: “Em cảm thấy cậu ta quá đáng ghét, mê hoặc nữ sinh khắp nơi không có trách nhiệm.”
“Tôi…”
Giang Tục đang muốn nói, đột nhiên Lâm Tây ngồi xổm xuống, nôn thốc một trận…
Không có vẻ mặt ghét bỏ, anh cũng ngồi xuống theo, vỗ nhẹ từng cái lên lưng cô
Anh hơi thở dài một tiếng, giọng có hơi bất đắc dĩ, thì thào hỏi cô: “Làm sao cậu biết, tôi không có trách nhiệm?”
Tác giả có lời muốn nói: Đồ đạo: Một số thuộc tính của nam thần là cấm dục, cao lãnh, phúc hắc, bla bla bla, cô thấy Giang Tục kia có thuộc tính nào rõ nhất?
Lâm Tây sau suy suy nghĩ hồi lâu: Thuộc tính Teddy
Giang Tục: …