Tôi Đi Làm Ở Tiệm Nhuộm Da

Chương 3



5.

Cố Trầm Chi đang mặc một chiếc áo choàng tắm, thắt lưng được buộc lỏng lẻo và ngực lộ ra bên ngoài.

Khuôn mặt anh uể oải, anh thờ ơ cầm điếu thuốc trên tay, nhưng không hút thuốc mà chỉ xoay quanh như đang xoay cây bút.

Khi nhìn thấy tôi, anh ấy mỉm cười lịch sự.

"Lần này có phơi nắng một chút, màu lúa mì nhạt là được, chỉ cần ăn ảnh thôi."

Tôi đặt đầu ngón tay lên xương quai xanh của anh và bắt đầu nghiêm túc làm việc.

Cố Trầm Chi cao tận 1m9, thấy tôi hơi mỏi vì vươn tay nên anh ấy hơi cúi đầu.

Hơi thở phả vào đỉnh đầu, cũng làm tóc mái của tôi hơi rối loạn.

Anh ấy hình như là người mẫu nên có những yêu cầu khắt khe về hình thể.

Tỉ lệ chuẩn như một bức chân dung được tạc theo tỉ lệ vàng.

Khi làm việc thì hầu như tôi không chú ý đến những thứ khác. Vì nếu thoa kem không đều thì có thể gây thương tổn, lúc nào tôi cũng phải mở to mắt và chú ý đến từng chi tiết nhỏ.

Cố Trầm Chi đột ngột mỉm cười.

Ngực anh hơi cử động, thiếu chút nữa ngón tay tôi đã lệch ra.

Tôi nghi ngờ ngẩng đầu lên, anh dùng giọng điệu nhã nhặn nhất, pha chút giễu cợt nói với tôi: “Tôi còn tưởng lần này cô sẽ nhắm mắt lại, vừa niệm A Di Đà Phật vừa xoa kem chứ."

Đây là là tâm bệnh của tôi, ở trên chùa 1 tháng, sau khi trở về tôi gặp cảnh tượng gì kỳ lạ cũng phải niệm A Di Đà Phật một hồi.

Tôi lập tức ho khan "Xin lỗi anh Cố, đây là lần đầu tiên tôi đi làm, anh yên tâm, sau này tôi sẽ căng con mắt mình ra để làm việc."

Tôi nói xong, cả tôi và Cố Trầm Chi đều cảm thấy có điểm hơi kỳ lạ.

Cả 2 chúng tôi đều im lặng.

Cố Trầm Chi nghiêng đầu ngậm điếu thuốc trong miệng, anh cắn chặt điếu thuốc, thậm chí khóe mắt còn mang theo ý cười.

Anh ấy trưởng thành hơn tôi, tính tình trầm ổn, cũng không còn giễu cợt tôi nữa.

“Ừ, cứ thong thả, tôi không vội.” Anh thấp giọng trả lời.

6.

Sau Cố Trầm Chi chính là tên bạn trai cũ mà tôi oán hận.

Anh ta bình tĩnh ngồi trên ghế như ngọn núi Thái Sơn, đợi tôi làm xong cho Cố Trầm Chi.

Tôi có chút không được tự nhiên.

Mặc dù tôi và Sở Vưu Lãng đã có một tầng quan hệ, nhưng tôi cũng không có ý định giở trò gì với anh ta.

Khách hàng là khách hàng.

Bạn trai cũ là bạn trai cũ.

Khi cả hai kết hợp với nhau, không khác gì xem video khiêu vũ gợi cảm của một người bạn trên quảng cáo. Rõ ràng phải khen là “Đỉnh quá. 10 điểm.” những vẫn phải cười khà khà.

Tôi im lặng xoa kem, anh ta nhìn tôi u ám.

Vài giây sau, anh ta bình tĩnh nói: "Kỹ thuật rất thành thạo, em cũng học khi xuất gia?"

Mặt tôi đỏ bừng vì xấu hổ, tôi nghiến răng như thể anh ta là người lạ, rồi đưa tay xuống và bắt đầu chà xát.

Tôi không trả lời, và căn phòng im lặng như ch.ết.

Sở Vưu Lãng lại nhàn nhạt nói: "Yên tĩnh quá, em niệm kinh một chút xem nào, không phải người xuất gia đều phải biết chuyện này sao?"

Tôi khó chịu ấn mạnh bàn tay.

Sở Vưu Lãng khoanh tay, bình tĩnh nói: "Em xoa không đều, nếu còn không nghiêm túc thì anh sẽ kiện em."

Tôi tức giận, thậm chí còn có chút tủi thân.

Người trêu hoa ghẹo nguyệt, người khiến tôi không có cảm giác an toàn là Sở Vưu Lãng cơ mà?

Tôi còn chưa trách anh ta câu nào.

Tôi nín thở, cẩn thận xoa đều như đang lau kính, từng cm, từng cm, cuối cùng cũng làm xong.

Sở Vưu Lãng lại càng mất hứng, anh ta âm trầm yên lặng nhìn tôi.

Tôi cố chấp, cứng đầu như vịt ch.ết, vẫn không chịu thừa nhận lý do chia tay của mình là giả.

Tôi mạnh miệng nói: “Vị thí chủ này, làm phiền quay người sang bên kia một chút được không, để bần ni xoa lên cái lưng."

Sở Vưu Lãng vẫn không nhúc nhích.

Không hiểu tại sao, anh ta luôn nhẫn nhịn và tốt bụng đối với tất cả mọi người, nhưng đối với tôi thì hết lần này đến lần khác lộ ra tính xấu.

Tôi im lặng, lớp kem trên tay cũng đã gần khô.

Tôi không nhịn được mà phải dùng hai tay ôm lấy eo anh ta, vặn ngược anh ta lại như vặn van bếp gas.

Sở Vưu Lãng như một cái bình gas bị nổ, anh ta đột nhiên cau mày rồi nắm lấy tay tôi.

"Lương Du Du."

Tôi nhìn lên.

Sở Vưu Lãng chăm chú nhìn tôi, lồng ngực hơi cử động.

Anh ta mở miệng định nói gì, nhưng cuối cùng lại thôi không nói nữa.

Mặt tôi không chút cảm xúc, tôi bóp kem vào lòng bàn tay, rồi vỗ đến “bép” vào trên lưng Sở Vưu Lãng.

"Hừ..." Sở Vưu Lãng nhất thời run lên, sắc mặt càng đen như đáy nồi.

Cái thằng này còn cần nhuộm da làm gì nữa?

Nhưng chẳng bao lâu sau, tôi đã phải hối hận về sự trả thù bốc đồng nho nhỏ của mình.

Sở Vưu Lãng đã đăng ký thẻ thành viên bạch kim cho tiệm nhuộm da, và nói là anh ta sẽ đến 3 lần một tuần.

Tôi tức lắm, nhưng nhìn thấy mặt bà chủ mừng vui như mở hội thì biết từ chối kiểu gì?

Tôi nghiến răng nghiến lợi tỏ vẻ quan tâm: "Khách yêu, một tuần 3 lần, không sợ đen như than củi à?"

Sở Vưu Lãng nhướng mày: "Đại sư làm sao vậy? Chẳng lẽ Phật không độ người đen?"