Tôi Đi Làm Ở Tiệm Nhuộm Da

Chương 2



3.

Ngày chia tay, Viên Niệm rơm rớm nước mắt "Tôi sẽ đến thăm cậu."

Tôi cũng rưng rưng "Tôi cũng sẽ trở lại đây mà."

Viên Niệm tựa vào khung cửa.

Lão hòa thượng vuốt ve cái đầu tròn của cậu ta.

Cậu ta 18 tuổi, vóc dáng cao tầm 1m87.

Tôi bước đi từng bước.

Nếu không phải vì trong chùa không có Wifi, chắc chắn tôi sẽ ở lại lâu hơn rồi.

Sau khi quay lại thế tục, tôi thu thập tin tức càng thêm nhanh chóng.

Mấy đứa bạn biết tôi vừa xuống núi về, vội vàng kể đủ loại chuyện bát quái cho tôi nghe.

Tin Sở Vưu Lãng độc thân đã lan truyền khắp nơi.

Lại có nữ sinh theo đuổi Sở Vưu Lãng rồi.

Đối phương là một em gái bạch phú mỹ tiêu chuẩn, đồng thời cũng là một blogger làm đẹp với 100.000 người hâm mộ.

(bạch phú mỹ: hiểu đơn giản là các cô gái ngoại hình xinh đẹp, có kinh tế,...)

Tôi thở dài và nhắn trong nhóm WeChat: "A Di Đà Phật."

Đám bạn của tôi đều im lặng, sau đó kinh hãi thốt lên: "Douma, Lương Du Du, cậu xuất gia thật đấy à?"

Tôi thâm trầm nói: "Tớ đã nhìn thấu tình ái hồng trần, bây giờ chỉ muốn kiếm tiền thôi."

Có người cười đáp: "Vừa vặn, tiệm nhuộm da của dì tớ đang thiếu người, Du Du, có muốn qua giúp không?"

Tôi hơi khó xử.

Tôi chỉ vừa mới thanh lọc tâm hồn, một thân nhang khói, chẳng lẽ vừa mới xuống núi lại phải nhìn những thân thể sống động thơm ngát kia sao?

Tôi hỏi "Được bao nhiêu tiền?"

Bạn tôi đáp: “Làm bán thời gian, ít nhất ba ngày một tuần, năm nghìn một tháng”.

"Được! Tớ làm ngay!"

4.

Vào ngày thứ 7 của kỳ thực tập tại tiệm nhuộm da, tôi tình cờ gặp bạn trai cũ.

Tôi cau mày, suýt chút nữa đã dẫm phải bà chủ tiệm xinh đẹp gợi cảm phía sau.

Bà chủ tiệm kinh ngạc “Hả?” một tiếng rồi nghiêng đầu thò người ra, vừa nhìn thấy gương mặt Sở Vưu Lãng thì lại “Hả?” thêm cái nữa.

Sở Vưu Lãng vốn là soái ca, lại thích tập thể hình nên cơ bụng săn chắc, anh ta mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu trắng bình thường.

Bà chủ vỗ vai tôi vẻ hiểu biết: “Đi đi, người trẻ tuổi.”

Tôi im lặng không lên tiếng, miễn cưỡng cúi đầu đi tới trước mặt Sở Vưu Lãng: "Quý khách xin mời vào bên trong ạ."

Vẻ mặt Sở Vưu Lãng không có gì ngạc nhiên, rõ ràng anh ta biết tôi đang làm việc ở chỗ này.

Chỉ là anh ta ngày thường rất lịch sự nho nhã, nhưng hôm nay lại có chút đáng sợ.

Không hiểu sao tôi lại hốt hoảng, chỉ âm thầm cổ vũ bản thân.

Ngay khi tôi đang cắm cúi đưa Sở Vưu Lãng đi xoa kem, chuông cửa bên ngoài đột ngột vang lên.

“Chị Lý, mấy ngày trước tôi đã hẹn chị là hôm nay tới, bây giờ Du Du có rảnh không?” Một giọng nam trầm ấm vang lên.

Khi Sở Vưu Lãng nghe được 2 chữ "Du Du" này, vẻ mặt lập tức biến đổi.

Mà tôi căn bản cũng không chú ý, tôi vội vàng xoay người rồi cảm động đến rơi nước mắt "Rảnh lắm, cực kỳ rảnh!"

"Bà chủ, anh Cố đây là khách quen, hôm nay đã hẹn trước lại còn chỉ đích danh cháu làm, hay là để cháu bôi kem cho anh ấy. Vị khách mới này đành phiền dì vậy." Tôi vui vẻ nói với bà chủ tiệm.

Phía sau, một ánh mắt lạnh lùng xuyên thấu cả một kẻ trời sinh đã đần độn như tôi.

Tôi nghi ngờ quay lại.

Bạn trai cũ mím chặt môi nhìn tôi.

Nhìn cái gì mà nhìn?

Tự nhiên lại mím môi như thế, nếu khô miệng thì uống thêm nước ấm là được rồi.

Tôi quay lại, Cố Trầm Chi đã quen thuộc bước vào căn phòng nhỏ.

Sở Vưu Lãng từ phía sau nhẹ nhàng nói với bà chủ: "Không cần, tôi có rất nhiều thời gian."

Từng chữ từng câu đều rất lạnh lùng "Tôi có thể từ - từ - đợi."

Tôi mắt điếc tai ngơ, cầm lấy lọ kem rồi cẩn thận bôi lên lòng bàn tay, sau khi kem được làm ấm thì tôi bước vào căn phòng nhỏ.