Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 215: Làm sao có thể?!!!



Lâm Hàm bị đè ép đến không thể phản kháng, chỉ có thể vô lực vùng vẫy ở dưới thân Mẫn Huyền. Ngay lúc cậu còn đang hoang mang không biết làm thế nào, dư quang ánh mắt vừa đảo liền phát hiện ra lọ dược lần trước cậu đưa cho quân y đang đặt ở trên bàn.

Bên trong dược kia có chứa một ít thuốc an thần, tuy không thể làm người ta trực tiếp ngất đi, nhưng mà vẫn hơn là cứ để mặc cho Mẫn Huyền làm loạn như thế này.

Lâm Hàm cố sức vươn tay, đem lọ dược kéo về phía mình. Ngay lúc này, Mẫn Huyền giống như được 'khai sáng', đột ngột đưa tay kéo xuống quần lót của cậu, sau đó trực tiếp đem ngón tay chọc vào nơi nhạy cảm của Lâm Hàm.

Thân thể một trận run rẫy, Lâm Hàm hai mắt ẩm ướt siết chặt lấy lọ dược trong tay. Nắp lọ vừa mở, cậu đã nhanh chóng đem dược nhét vào trong miệng Mẫn Huyền.

Dược vừa vào miệng liền tan, Mẫn Huyền đang trong cơn k.í.c.h tình cũng không quá để ý tới. Lúc này hạ thân trướng đau, cậu ta theo bản năng mà giải khai khóa quần.

Khóa quần vừa kéo, gậy t.h.ị.t nhỏ nhắn màu hồng phấn liền lộ ra, tuy đang ở trạng thái c.ư.ơ.n.g c.ứ.n.g nhưng so với Alpha thực thụ thì còn kém xa lắm. Trên đỉnh q.u.y đầu rỉ ra một ít d.ị.c.h trong suốt, phủ một tầng bóng loáng lên phân thân nhỏ nhỏ hồng hồng.

Nhưng mà, so với phân thân trướng đau, h.ậ.u h.u.y.ệ.t phía sau càng làm cậu ta khó chịu hơn. Nơi đó liên tục r.ỉ ra d.â.m d.ị.c.h, vừa ngứa ngáy vừa trống rỗng không thôi.

Mẫn Huyền xác thực là một Omega, cho dù đè người khác ở dưới thân vẫn không thể phủ bỏ giới tính cùng bản năng thực sự của mình.

Lúc này, bàn tay đang mò mẫm nơi h.u.y.ệ.t k.h.ẩ.u của Lâm Hàm chạm trúng 'tiểu Hàm Hàm' đang ở trạng thái bán c.ư.ơ.n.g của Lâm Hàm, Mẫn Huyền liền đột ngột thay đổi chiến thuật.

Đem quần áo chính mình đều lột sạch, chỉ chừa lại một cái áo mỏng vừa đủ bao trọng lấy cặp m.ô.n.g tròn trịa mịn màng. Mẫn Huyền đem Lâm Hàm lật ngửa lại, sau đó ngồi ở trên bụng cậu.

Lúc này rồi mà còn không hiểu Mẫn Huyền đang định làm cái gì, Lâm Hàm liền chính là một kẻ đại ngốc.

"Mẫn Huyền, mau tỉnh lại đi. Chúng ta không thể đâu, mau xuống khỏi người tôi!!!!". Lâm Hàm hét lớn, cố sức lật người bò dậy, chỉ là Mẫn Huyền không hiểu vì sao sức lực lúc này lại thực lớn. Cậu ta hai tay kìm chặt lấy Lâm Hàm, hai chân cũng khóa ngang eo cậu.

Mẫn Huyền vòng tay ra sau, mò mẫm lấy 'tiểu Hàm Hàm' mà vuốt ve. Hai má cậu ta đỏ bừng, hai mắt mơ màng mông lung, hơi thở cũng nóng lến dọa người. Kì phát tình của Omega ảnh hưởng lẫn nhau, cho nên khi nãy Lâm Hàm phát tình, Mẫn Huyền ở ngay bên cạnh cũng bị ảnh hưởng theo.

Omega cũng có Pheromone, cũng có thể đánh dấu bạn đời Alpha của riêng mình. Chỉ là, Mẫn Huyền là Omega, Lâm Hàm cũng là Omega. Tuy khi nãy Lâm Hàm bị cắn, nhưng nó không được tính là ấn kí. Cùng lắm chỉ bị lưu lại một ít mùi hương của Mẫn Huyền, vài ngày sau sẽ tự động tan biến mà thôi.

Nhưng bị một Omega cắn cũng không phải hoàn toàn không xảy ra chuyện gì, tình cảnh của Lâm Hàm chính là một ví dụ điển hình. Tuyến thể chính là điểm yếu của tất cả Omega và nó rất nhạy bén với tin tức tố. Bị cắn vào như vậy, tuy không thể đánh dấu, nhưng cũng đã đủ đến khiến toàn thân cậu vô lực rồi.

Lâm Hàm trên trán toát mồ hôi hột, cậu thực sự...thực sự không thể 'đâm' người khác đâu mà.

Mặc cho Lâm Hàm nghĩ cái gì, phản kháng ra sao, Mẫn Huyền lúc này chỉ biết, thân dưới của chính mình đang kêu gào đòi được thỏa mãn. Tay vuốt ve phân thân của Lâm Hàm, cảm thấy nó đã đủ c.ứ.n.g rồi, cậu ta liền đem m.ô.n.g mình nhổm dậy, nhắm ngay q.u.y đầu đỏ hồng kia mà chậm rãi ngồi xuống.

Chỉ là, lúc này trước mắt đột ngột tối sầm, thuốc ban nãy Lâm Hàm nhét vào vừa hay phát huy tác dụng, đem cậu cứu thoát khỏi hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Mẫn Huyền ngã sấp trên người Lâm Hàm, 'tiểu Hàm Hàm' bé nhỏ trượt ngang qua h.u.y.ệ.t k.h.ẩ.u của Mẫn Huyền, bình an thoát khỏi nạn kiếp.

Lâm Hàm nuốt xuống một ngụm nước bọt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.

Rốt cục cũng thoát rồi, chỉ là, kì phát tình của cậu thì phải làm thế nào đây?!!!.

'Cốc cốc'

"Hàm Hàm à, em có trong đó không?!".

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cùng thanh âm của Lâm Vĩnh Kỳ, làm Lâm Hàm không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Nếu bây giờ gọi hắn vào, để hắn nhìn thấy tình cảnh hỗn độn của cậu với Mẫn Huyền lúc này, hắn sẽ nghĩ cái gì đây? Nhưng mà nếu hắn không vào, vậy thì ai giúp cậu?!. Chẳng lẽ nhịn rồi nhịn, nhịn đến hỏng, chờ đến sáng mai mẹ Lâm đến thu dọn tàn cục giúp cậu à?!.

"Em...em ở trong này...". Lâm Hàm càng nghĩ càng loạn, sau khi phân tích thiệt hơn một lúc mới ngập ngừng lên tiếng.

Lâm Vĩnh Kỳ nôn nóng đẩy cửa đi vào, chỉ là tình cảnh trước mắt, quả thực nằm ngoài phạm vi có thể tiếp thu của hắn.

Hắn đang nhìn thấy cái gì thế này? Cả hai thân thể trần trụi dán sát vào nhau, Mẫn Huyền nằm sấp ở trên người Lâm Hàm, tư thế kia...tư thế kia...., phân thân còn dán chặt vào nhau nữa cơ chứ.

Nhưng mà, cả hai bọn họ đều là Omega!!! Hai Omega...làm sao có thể?!!!.

Lâm Vĩnh Kỳ tam quan đổ nát, đứng ở trước cửa như trời trồng.

Khi nãy hắn đi ngang qua hành lang, dường như loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Lâm Hàm. Đi tới đây mới phát hiện, mùi vị có chút không đúng. Hắn liền lo lắng đi gõ cửa, tính tính, hình như thật sự tới thời điểm kì phát tình của Lâm Hàm đến rồi. Chỉ là, trong không khí còn trộn lẫn một ít hương vị lạ lẫm.

Nhưng mà thực không ngờ, vừa đẩy cửa ra, lại chính là loại tình trạng này. Lâm Vĩnh Kỳ hiện tại cũng không biết bản thân nên đối mặt với cục diện hỗn độn này bằng loại thái độ cùng xúc cảm gì nữa rồi.

# Đính chính một chút nhé, bộ này chỉ có bốn anh công thôi, Mẫn Huyền không nằm trong số đó nhé. Em nó thực sự là một Omega hàng thật giá thật luôn đấy ( ̄∇ ̄).

Còn có, cám ơn những lời chúc tốt đẹp của mụi người nhé. Toi cũng chúc tất cả các đọc giả thân iu có một năm mới tràn đầy hạnh phúc, may mắn và bình an nha(╯з╰)~.

Hép pi niu diaaaaa🎆🎆🎆✨❇🎇