Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 214: Cắn



Triệu Mặc cũng đã lâu không gặp được Lăng Xuyên, cứ tưởng chỉ có một mình hắn bị tách ra khỏi Lâm Hàm, ai ngờ Lăng Xuyên cũng không khác gì mình. Đã vậy tới tận bây giờ mới tìm được người, hắn so ra còn thảm hơn cả mình.

Triệu Mặc ngồi xuống cạnh giường Lăng Xuyên, cả hai không hẹn mà cùng nhau vươn nắm tay ra cụng vào nhau, tình hữu nghị xem ra vẫn còn rất thân thiết.

Lâm Hàm lấy một vài quả táo trước giờ vẫn trữ trong không gian ra gọt vỏ, sau đó tách đều ra thành miếng vừa ăn. Cậu đút cho Lăng Xuyên một miếng, Triệu Mặc cũng có phần.

Quả táo được tẩm ướp trong linh khí dày đặc, dĩ nhiên khác xa so với táo bình thường. Vị ngọt thanh, còn hòa lẫn một chút hương vị tươi mát thanh khiết không nói nên lời.

Táo này so với táo bình thường hơn xa không biết bao nhiêu lần, lại còn xuất hiện vào thời điểm trái cây tuyệt đối không thể tìm thấy. Lăng Xuyên và Triệu Mặc đều nhận ra khác thường, chỉ là vẫn thủy chung không hé răng hỏi nửa lời.

Lâm Hàm có bí mật của riêng cậu ấy, nếu cậu đã không nói, chắc chắn là có bất đắc dĩ riêng, bọn hắn sẽ không tự tiện đi hỏi. Huống hồ, cậu ưu tú như vậy, lại còn sở hữu dị năng và tài luyện đan dược vượt trội. Vậy thì hiện tại, cho dù cậu có lấy ra thứ gì kì lạ hơn nữa thì bọn hắn cũng sẽ không quá bất ngờ.

....

Trời sập tối, Lâm Vĩnh Kỳ và Mục Diệc Thần mới trở về căn cứ, sắc mặt cả hai đều không được tốt lắm, chỉ qua loa ăn bữa tối của mình rồi rời đi.

Mục Diệc Thần tuy đã rất cố gắng kìm chế, nhưng vẫn là không nhịn được mà lén lúc đi đến phòng bệnh của Lăng Xuyên nhìn xem một chút.

Chỉ là vừa nhìn vào đã khiến hai mắt hắn sắp tóe ra lửa. Lâm Hàm của hắn đang ngồi ở trong lòng Triệu Mặc, sau đó cả ba cùng nói nói cười cười. Hình ảnh này quả thực gay mắt, khiến Mục Diệc Thần không khỏi hai tay siết chặt thành nắm đấm.

Ở được một lúc, Lâm Hàm nhờ Triệu Mặc chăm sóc Lăng Xuyên, còn bản thân thì đi tìm mẹ Lâm. Mẹ Lâm thực ra tuổi cũng không còn trẻ nữa, cả ngày chăm sóc Mẫn Huyền to xác nhưng tâm tính lại cực kì trẻ con.

Như vậy quả thực có hơi quá sức rồi, cậu phải trông Mẫn Huyền giúp mẹ Lâm, để bà còn có thời gian nghỉ ngơi. Không lại đổ bệnh thì lại càng không xong.

Mẹ Lâm vừa mới ru Mẫn Huyền ngủ xong, lúc này vừa hay Lâm Hàm lại tới. Nghe lời con trai, bà căn dặn lại mấy câu rồi mới quay trở về. Cả ngày hôm nay, bà quả thực liều cái thân già này mà chạy theo chăm Mẫn Huyền. Hiện tại toàn thân xương cốt chỗ nào cũng đau đau nhức nhức.

Lâm Hàm đóng cửa, sau đó quay trở lại ngồi canh ở bên giường, không biết qua bao lâu liền đã ngủ gật.

Không lâu sau đó, Mẫn Huyền vốn đang ngủ say lại hít hít mũi nhỏ, hai mắt nhắm nghiền chậm rãi mở ra. Cậu ta từ từ ngồi dậy, sau đó dùng ánh mắt ngây dại nhìn chằm chằm phần gáy đang lộ ra ngoài không khí của Lâm Hàm.

Trong mơ, Lâm Hàm cảm giác được một thứ gì đó ấm áp trơn trượt mơn trớn trên cổ mình, lâu lâu còn bị thứ gì đó cứng cứng nhọn nhọn quét ngang qua. Cổ là nơi mẫn cảm nhất của Omega, Lâm Hàm không tránh khỏi rùng mình một cái.

Sau đó, cảm giác được phần da sau gáy bị mút vào đến có phần đau rát, Lâm Hàm mới ý thức được, đây dường như không phải là mơ. Cậu hốt hoảng mở choàng mắt, cùng lúc đó, hai cái răng nanh sắt nhọn đang kề trên cổ cậu cũng đồng loạt cắn xuống.

"Ahhhh". Lâm Hàm hai mắt mở to, chịu đựng cơn đau đớn từ sau gáy truyền tới, tay chân chỉ cảm thấy một trận bủn rủn vô lực. Gương mặt Mẫn Huyền phóng đại trong gang tấc, vẫn là gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ đó, nhưng hiện tại đã nhuốm đầy sắc d.ụ.c.

Máu tươi theo răng nanh của Mẫn Huyền mà chảy ra thấm vào cổ áo của Lâm Hàm. Mẫn Huyền mặc cho Lâm Hàm vô lực vùng vẫy vẫn cố sức cắn thật mạnh, mãi một lúc lâu mới chịu buông ra.

Cậu ta l.i.ế.m sạch vệt máu trên gáy Lâm Hàm, chỉ còn lại hai dấu rănh nanh cắm sâu trên phần da thịt non mềm kia.

Lâm Hàm nằm úp sấp trên giường hơi thở nặng nề, mặc cho cậu ta làm loạn. Không còn cách nào khác, tuyến thể quả là nhược điểm chí mạng của Omega. Ngay khi Mẫn Huyền cắn vào đó, toàn thân cậu đã trở nên tê dại, ngay cả chống đỡ thân thể còn vô lực, nói gì đến phản kháng.

Xúc cảm tê dại theo sống lưng chạy dọc ra toàn thân, đem cơ thể cậu run rẫy liên hồi. Bên tai đột ngột bị phả hơi nóng, sau đó một giọng nói non nớt trong trẻo nhiễm chút khàn khàn vang lên bên tai Lâm Hàm.

"Thật thơm, sao lại thơm đến như vậy...thực muốn đem cậu nuốt chửng...". Mẫn Huyền hai mắt nhuốm đầy d.ụ.c vọng, cậu ta cúi thấp đầu, điên cuồng vùi vào sau gáy Lâm Hàm mà hít ngửi.

Thân thể một trận nóng ran như phát sốt, thân dưới cũng một trận ngứa ngáy khó nhịn. Lâm Hàm chợt nhận ra, dường như kì phát tình của cậu, hình như lại đến rồi.

Lâm Hàm giật mình nhận ra điều này, sau đó lại nhìn sang Mẫn Huyền đang có xu hướng lâm vào điên cuồng đang đè ở trên người mình.

Mẫn Huyền trí nhớ chỉ dừng lại tại thời điểm bản thân ba bốn tuổi, thân thể khô nóng cần được giải tỏa, lại không biết tìm chỗ để phát tiết ở đâu. Thân dưới trướng đau dữ dội, tay chân luống cuống, chỉ là mãi cũng không biết nên 'đâm' vào nơi nào.

D.ụ.c hỏa đốt người, Mẫn Huyền gấp đến phát hoảng, lung tung đem quần áo trên người Lâm Hàm kéo ra. Rồi lại không biết nên làm gì cả, mũi chỉ điên cuồng tìm kím mùi hương thơm ngào ngạt kia mà hít ngửi. Thân dưới cứng rắn cách mấy lớp vải quần mà cọ cọ vào đùi Lâm Hàm.

Rốt cục không nhịn nổi nữa, Mẫn Huyền nhịn đến sắp hỏng, hai mắt đỏ ngầu dần rơm rớm ra nước mắt, sau đó liền gục trên đầu vai Lâm Hàm mà òa khóc nức nở.

"Khó...hức...khó chịu quá...huhu...giúp...mau giúp tiểu Huyền đi mà...hư...hức...". Mẫn Huyền vừa nức nở vừa đem thân dưới không ngừng cọ tới cọ lui, m.ô.n.g nhỏ cũng không ngừng lắc qua lắc lại.