Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 220: Máu



Bằng một cách thức nào đó, khi mà Lâm Hàm vừa biến mất, cả bốn Alpha của cậu đều cảm thấy trong lòng một trận bồn chồn không yên. Giao lại việc canh giữ cho người đáng tin cậy, cả bốn người không hẹn mà cùng nhau đi tìm Lâm Hàm.

Mục Diệc Thần chạy đông chạy tây tìm khắp trong căn cứ, nhưng mà vẫn không thấy bóng dáng cậu ở nơi nào. Vừa đi qua khúc ngoặc thì va sầm vào Triệu Mặc cũng đang đi tìm Lâm Hàm. Cả hai đứng sững một chút, sau đó Mục Diệc Thần sắc mặt không mấy thân thiện đi lướt qua người Triệu Mặc.

Triệu Mặc liếc nhìn bóng lưng hắn một cái liền quay đi, chỉ là giữa đường lại chạm trúng Lăng Xuyên.

"Cậu có thấy Hàm Hàm ở nơi nào không?!". Cả hai trăm miệng một lời mà đồng thanh hỏi một như vậy, song song cùng thất vọng mà lắc đầu.

"Không biết cậu có cảm thấy giống tôi không. Nhưng mà mới ban nãy, đột nhiên trong lồng ngực cảm thấy trống rỗng, giống như vừa mất đi cái gì đó rất quan trọng vậy.

Cho nên tôi mới đi tìm Hàm Hàm, nhưng mà đến bây giờ vẫn chưa có tin tức. Ban nãy còn đụng phải Mục Diệc Thần, dường như hắn cũng đang đi tìm em ấy!".

Triệu Mặc xoa xoa lồng ngực trống rỗng, mơ hồ còn toát ra đau đớn. Mày hắn nhíu chặt lại, có khi nào...Hàm Hàm xảy ra chuyện gì rồi hay không? Em ấy sẽ không đột nhiên biến mất một cách vô tung như vậy. Trừ khi...

"Không phải riêng mình cậu, nói đúng hơn là bốn người chúng ta đều có chung một loại linh cảm. Ban nãy tôi cũng đã đụng phải Lâm Vĩnh Kỳ, hắn cũng đang sắp lục tung cả cái căn cứ lên để tìm em ấy rồi!". Lăng Xuyên nghiến răng, vò tung mái tóc chính mình.

"Chẳng lẽ..". Triệu Mặc nhớ tới chuyện những Omega đang đột ngột mất tích của hiện tại, kết hợp với sự biến mất của Lâm Hàm, sắc mặt không khỏi tái mét.

Lăng Xuyên cũng vừa nghĩ đến chuyện này, hận không thể một đao bổ chết chính mình.

Cảm thấy bản thân vô dụng chưa giúp được cái gì cho Lâm Hàm, cho nên bọn hắn mới dồn tâm lực bảo vệ cho cái căn cứ này, bảo vệ thứ mà cậu muốn bảo hộ.

Có lẽ vì cậu quá mạnh mẽ, cái gì cũng không thể làm khó được cậu, chuyện gì cậu cũng có thể tự mình giải quyết. Chính vì lẽ đó, bọn hắn thế mà lại bất tri bất giác quên rằng, cậu...cũng là một Omega.

Cả hai hiện tại quả thực có loại xúc động muốn đệp chết chính mình. Chỉ là, bây giờ quan trọng nhất là phải tìm cho ra Lâm Hàm. Nếu thật sự cậu có mệnh hệ nào, bọn hắn nhất định tìm cho ra hung thủ sau màng, băm thây vạn đoạn rồi bản thân cũng sẽ tuẫn táng theo cậu.

Nếu cuộc đời này thiếu đi cậu, bọn hắn sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả. Mạng này là do cậu cứu về, cho nên sẽ vì cậu mà chết đi.

Bên phía Lâm Vĩnh Kỳ, hắn tìm luôn cả trong phòng của Mẫn Huyền. Nhà vệ sinh không có, phòng cách li cũng không có, hắn cơ hồ là tìm không sót một ngóc ngách nào. Hỏi thăm những người xung quanh, ai cũng bảo rằng không thấy.

Không thấy, không thấy!!! Hắn nghe những từ này đến muốn phát điên rồi. Lâm Vĩnh Kỳ đem chăn của Mẫn Huyền xốc lên, không thấy cậu liền chui xuống gầm giường tìm.

Chỉ là, lúc hắn khom người từ dưới gầm giường bò ra, người vốn đang hôn mê trên giường lúc này lại bắt đầu co giật kịch liệt. Mẫn Huyền giống như là lên cơn động kinh, mặt mũi xám ngắt, chân tay co lại, hai mắt trợn trắng, khóe miệng còn trào ra bọt mép.

Lâm Vĩnh Kỳ không ngờ tới lại xảy ra chuyện như vậy, đương lúc hắn đang định chạy đi kêu quân y. Người trên giường trong phút chốc lại không động đậy nữa.

Hắn còn tưởng Mẫn Huyền đã chết rồi, đưa tay lên chóp mũi cậu ta kiểm tra, không ngờ lại thấy còn thở. Hắn lúc này mới chạy ra ngoài tìm quân y đến xem cho cậu ta.

Chỉ là, ngay khi hắn vừa quay lưng đi, trên chiếc bụng phẳng lì của Mẫn Huyền chậm rãi vạch ra một lỗ hổng thật lớn. Hai mắt cậu ta trợn ngược lên. Chỉ là mấy giây sau đó, lỗ hổng trên bụng dần biến mất, hai mắt cũng chậm rãi khép lại. Tựa như một hồi ảo giác vậy.

Đợi đến khi quân y chạy tới, tình trạng kinh dị vừa rồi đã sớm không thấy đâu.

Cùng lúc đó, Mục Diệc Thần đi vào phòng Lâm Hàm thường hay tới để nghỉ ngơi, kiểm tra thêm một lượt nữa. Mũi của hắn đặc biệt thính, giống như chó săn mà hít ngửi tìm mùi vị của Lâm Hàm.

Sau một lúc tìm kím, hắn dừng lại ở chỗ sàn nhà có chút bẩn này. Cận thận ngửi kĩ một chút, liền kinh hồn tán đảm phát hiện đây là mùi của Lâm Hàm, còn pha lẫn một ít mùi máu tanh tửi.

Mục Diệc Thần giống như muốn phát điên tại chỗ. Máu, tại sau ở đây lại có mùi máu, còn trộn lẫn vị đạo của Hàm Hàm. Có hay không cậu bị thương rồi?! Chết tiệt, đều tại hắn, đều do hắn không chăm sóc cậu thật kĩ.

Mục Diệc Thần siết chặt nắm tay, đấm một đấm thật mạnh lên trên tường.

Trong lúc Mục Diệc Thần còn đang lâm vào trạng thái điên cuồng tự trách. Trên không trung trên đỉnh đầu hắn lúc này chậm rãi xuất hiện một cái miệng thật lớn đang ngậm chặt. Không biết bên trong từ đâu xuất hiện một cái mũi dao găm, đem cái miệng kia chọc thủng một lỗ lớn.

Giống như cảm nhận được đau đớn tột độ, cái miệng kia không khỏi hé ra gầm lên một tiếng. Mục Diệc Thần lúc này giật mình ngước mặt lên, liền trông thấy một màng kinh hồn táng đảm.

Máu từ đâu đổ ập xuống người hắn, khắp mặt và tóc đầu là mùi vị tanh nồng của máu. Hai mắt hắn trợn tròn nhìm cái miệng đầy răng nanh đang dần hé ra kia. Bên trong, một người nhỏ nhắn chui ra, toàn thân đều là máu.

Nhìn kĩ lại một chút, hóa ra chính là Lâm Hàm.

Là Hàm Hàm, là em ấy. Mục Diệc Thần trong phút chốc quên đi thứ quái vật khủng khiếp treo ở trên đình đầu chính mình. Kinh hỉ hô một tiếng, giơ tay đón lấy Lâm Hàm đang từ trong cái miệng kia nhảy ra ngoài.

Lâm Hàm vừa nhảy ra, cái miệng lớn kia rít gào hai tiếng, sau đó biến mất vào hư vô. Mục Diệc Thần vừa tiếp được Lâm Hàm, cũng không quản cả người cậu đều là máu tanh, không chút do dự hôn khắp mặt cậu.

Hắn hai tay siết chặt, đem Lâm Hàm khảm sâu vào lòng. Ở nơi cậu không nhìn thấy, kìm không được mà hốc mắt một trận cay xè.

Lâm Hàm bị hắn ôm như vậy không khỏi có chút ngẩn ra. Cảm nhận được xúc cảm dao động mãnh liệt từ hắn, cậu cũng đoán ra hắn đã lo lắng như thế nào. Tay nhỏ dính đầy máu chậm rãi vỗ về bờ vai rắn chắc vững chãi của hắn.