Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 221: Giằng co



Hai người ôm nhau một lúc lâu, còn chưa kịp dứt ra, cửa phòng đã đột ngột bị đẩy phăng. Bước vào không ai khác chính là ba Alpha còn lại của Lâm Hàm.

Lâm Vĩnh Kỳ vọt tới trước nhất, đem cổ áo Mục Diệc Thần nhấc lên, bản thân thì chen vào giữa hai người bọn họ.

"Máu, tại sao trên người em đều toàn là máu. Có bị thương ở đâu hay không, mau để anh xem!". Lâm Vĩnh Kỳ bế Lâm Hàm ngồi trọn trong lòng mình, đem áo cậu vạch ra, sờ loạn từ trên xuống dưới.

"Không...không sao mà, cũng không phải..ưm...máu của em!". Tay Lâm Vĩnh Kỳ không biết là cố ý hay vô tình mà sượt ngang qua hai đầu nhũ đỏ hồng trước ngực Lâm Hàm, khiến cậu không khỏi rùng mình r.ê.n r.ỉ một tiếng.

Triệu Mặc và Lăng Xuyên bị chèn ép ở bên ngoài lúc này mới chạy tới, thi nhau ôm cậu vào lòng mà an ủi vỗ về.

Thấy bọn họ lo lắng cho mình như vậy, mắt ai nấy đều là một mảnh đỏ bừng, cậu nhìn cũng có chút xót. Rốt cục để bọn họ ôm đủ, cậu lúc này mới đứng lên xoay một vòng, thể hiện rằng bản thân rất khỏe, cũng không có cái gì không ổn.

"Vậy tại sao cả người em đều là máu, có phải 'thứ đó' đã bắt em đi hay không?!". Lăng Xuyên ôm lấy eo cậu, mặt mày tối tăm dò hỏi.

"Đúng vậy, chính là 'thứ đó'. Và em cũng đã hiểu rõ cách thức mà những Omega đó biến mất vô tung như vậy rồi!". Lâm Hàm nhớ tới một màng vừa rồi, không tránh khỏi một trận rùng mình buồn nôn.

Khi ấy bất ngờ bị nuốt chửng, cậu có hoảng hốt nhưng vẫn duy trì đủ tỉnh táo để đối phó hết thảy. Vừa chui vào cái miệng lớn đầy ngập răng nanh ấy, cậu đã lấy dao găm kẹp trong ống giày ra, đâm thẳng vào l.ưỡi nó làm điểm tựa. Nhờ vậy mà cậu mới có thể thoát khỏi dịch vị ăn mòn cực kì khủng bố trong dạ dày con quái vật đó.

Trong cái miệng đầy mùi vị tanh tưởi đó, không khí ngày càng bị rút kiệt. Nhận thấy không thể chậm trễ được nữa, cậu nhanh chóng tụ ra dị năng, đánh rớt một đám răng nanh của nó.

Con quái vật vì đau đớn mà rung chuyển kịch liệt, Lâm Hàm ở ngay cuống họng nó càng chịu phải áp lực càng lớn. Hai tay cậu bám chặt lấy con dao găm đang găm thật sâu vào l.ưỡi con quái vật. Thân thể đung đưa kịch liệt, nếu lúc đó cậu mà buông tay, bây giờ chắc đã trở thành chất dinh dưỡng cho con quái vật kia rồi.

Lâm Hàm giống như là đang leo trên một ngọn núi cực dốc, gian nan trắc trở mới mò được tới miệng của nó. Cậu thở hồng hộc, mồ hôi cùng máu hòa trộn vào nhau.

Không sử dụng đến dị năng, Lâm Hàm dùng phương pháp thô lỗ nhất, trực tiếp rạch ra một cái lỗ hổng trên cái miệng khổng lồ kia. Lúc vừa thoát khỏi đó cũng là lúc cậu nhìn thấy Mục Diệc Thần.

Mọi chuyện sau đó chính là như vậy. Lâm Hàm kể xong một lượt, giờ nghĩ lại còn thấy một trận ghê tởm. Cái mùi máu ấy, giống như là đã thối rửa lâu ngày vậy, tanh hôi không chịu nổi.

Nghe cậu kể lại mọi chuyện, cả bốn người đều ôm cậu càng chặt hơn. Suýt nữa thì bọn họ đã mất đi cậu rồi, suýt nữa thì...

"Em..em muốn đi tắm rửa một chút!". Lâm Hàm do dự một lúc mới mở miệng. Cái mùi máu này, cậu thực sự là chịu không nổi nữa. Cũng không hiểu bốn người bọn họ sao có thể ôm lấy cậu mà không hề cảm thấy bẩn như vậy. Ngay cả đến chính cậu còn không ngửi nổi mùi của chính mình.

Nghe bảo cậu muốn tắm rửa, Mục Diệc Thần ngồi gần cậu nhất, cũng là người nhanh tay nhất. Một phát đã bế bổng cậu lên, dưới ánh mắt đầy không thể tin cùng địch ý của những người còn lại, bước nhanh chạy đến nhà vệ sinh.

Ba người còn lại liếc nhìn nhau, cũng không mấy thân thiện mà đuổi theo sát phía sau. Ban nãy vì lo lắng cho Lâm Hàm, bọn họ liền quên mất đối nghịch lẫn nhau. Chỉ là hiện tại cậu an toàn rồi, cuộc chiến thực sự, giờ chỉ là mới bắt đầu mà thôi. Ai thắng ai thua, cứ chờ mà xem.

Mục Diệc Thần vừa chen vào được nhà vệ sinh, đang định đóng sập cửa lại thì bị một cánh tay giữ chặt lấy, sau đó Lâm Vĩnh Kỳ cố chấp chen vào. Sau khi Lâm Vĩnh Kỳ thuận lợi đặt chân vào nhà vệ sinh, nhanh tay đóng cửa lại.

Chỉ là vẫn chậm một bước, cửa bị Triệu Mặc giữ chặt, sau đó dưới ánh mắt chứa đầy lửa giận của Mục Diệc Thần và Lâm Vĩnh Kỳ, cả hai đều chen chân vào cho bằng được.

Nhà vệ sinh vốn dĩ đã không lớn, bây giờ tổng cộng lại chứa tận năm người, chen kín đến muốn không còn kẽ hở.

Lâm Hàm nhìn cảnh này, không khỏi đen mặt. Như này thì tắm bằng kiểu gì???. Cậu mạnh mẽ thoát khỏi vòng tay của Mục Diệc Thần, tặng cho mỗi người một đấm rồi tống cổ ra ngoài.

Bên trong nhà vệ sinh vang lên tiếng nước chảy rào rào cùng mùi hương ngọt ngào dịu nhẹ, kết hợp cùng một vệt bóng mờ thon dài nhỏ nhắn của Lâm Hàm, quả thực khiến người ta mơ màng, hận không thể trực tiếp đem cánh cửa kia tháo xuống.

Cả bốn Alpha trên đầu đều u một cục như nhau, đứng xếp thành hàng, ánh mắt đối địch phóng ra tia lửa điện về phía nhau. Cảnh tượng trông vừa đáng yêu vừa buồn cười. Quả thực trông như mấy đứa trẻ to xác phá phách, bị mẹ đánh rồi bị phạt khoanh tay vậy.

Ở trong phòng tắm, Lâm Hàm đem đầu gội đi gội lại không biết bao nhiêu lần, đem xà phòng bôi khắp người. Chà xát đến muốn bong luôn một tầng da. Thật thực cũng không có mùi gì quá nồng, chỉ tại mũi cậu quá thính mà thôi.

Triệu Mặc dường như nhớ tới cái gì đó, vội vàng rút khỏi 'cuộc chiến' mà chạy vọt ra ngoài. Trong lúc mấy người còn lại đang nhíu chặt mày không biết hắn động kinh cái gì thì Triệu Mặc đã quay trở lại, trên tay còn nhiều thêm một bộ quần áo.

Nhìn kĩ liền biết là quần áo của Lâm Hàm, tuy không muốn nhưng bọn họ không khỏi bật ngón cái trước cái sự tinh ý này của hắn.

Lâm Vĩnh Kỳ nháy mắt ra hiệu, Mục Diệc Thần âm thầm gật đầu. Cả hai âm thầm tiếp cận Triệu Mặc, ý đồ muốn giật phăng bộ quần áo trên tay hắn ta.

Lăng Xuyên phát hiện được ý đồ của bọn họ liền giành lấy trước. Cả bốn người lao vào giằng co, bộ quần áo chuyền hết từ tay người này sang người khác.

Lâm Hàm lúc này tắm rửa xong mới nhớ ra mình quên mang theo quần áo. Chỉ là bên ngoài một trận ồn ào, cậu không khỏi mở cửa ló đầu ra xem bọn họ đang làm cái gì.

Chỉ là, vừa ló đầu ra, một vật thể lạ liền trùm thẳng lên đầu cậu. Gỡ xuống mới biết, hóa ra là quần áo của chính mình.

Bốn Alpha đang giằng co không hề hay biết bộ quần áo đã biến mất. Đợi đến khi Lâm Hàm quần áo chỉnh tề bước ra tới, cả bốn người mới gượng gạo mà thu tay về.