Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 226: Phát hiện



Xác 'Mẫn Huyễn' vốn còn lạnh băng, nay lại đột ngột hồi phục sinh cơ. Chỉ là, ngay lập tức trong miệng cậu ta liền hộc ra một búng máu tươi.

Nếu bây giờ vạch phần áo trước ngực cậu ta ra, sẽ có thể dễ dàng nhìn thấy một vết đao chém thực sâu, thực dài. Chỉ là, nó đang dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, từ từ khép miệng lại. Năng lực tự chữa lành như vậy, quả thực khủng bố.

Cậu ta mấy lần chống tay lên tường mới miễn cưỡng đứng dậy được, hai chân không ngừng phát run, chỉ là hai mắt đỏ ngầu chất chứa vô hạn oán khí cùng căm phẫn. Hai tay siết chặt thành nắm đấm, răng nghiến đến phát ra thanh âm 'kèn kẹt' chói tai.

Một đao kia bổ xuống, không chỉ khiến nó tổn hại đến thân thể, mà còn khiến năng lượng nó tích trữ bấy lâu nay rút kiệt hơn phân nửa.

Cho dù năng lực tự chữa lành của nó có mạnh đến thế nào, cùng lắm cũng chỉ có thể đem da thịt bên ngoài khép lại. Nhưng nội thương bên trong là không thể trong một sớm một chiều mà chữa lành được.

'Mẫn Huyền' sau khi ổn định được thân thể liền hồi phục lại vẻ mặt của Mẫn Huyền ban đầu, ngoại trừ bước chân có chút không vững ra, mọi thứ đều trở về như bình thường.

Nó biết rõ, Lâm Hàm đã bắt đầu nghi ngờ nó. Nếu bây giờ nó không nhanh chóng quay trở lại đó, nó sẽ bị cậu theo dõi càng gắt gao hơn. Tới lúc đó, đừng nói là được 'ăn' no, có khi ngay cả mạng nó còn giữ không nổi.

Bên phía Lâm Hàm lúc này, tuy ban đầu cực kì sợ hãi, nhưng mà xuất phát từ sự tò mò, mọi người đều túm tụm lại chỗ này.

Lăng Xuyên, Triệu Mặc, Lâm Vĩnh Kỳ cùng Mục Diệc Thần vừa nghe động tĩnh cũng nhanh chóng chạy tới. Không quản tình cảnh trước mắt ghê tởm hay kinh dị thế nào, trước hết kiểm tra Lâm Hàm đều bình an mới buông tha.

Bạn đời của Hạ Tịch cũng vừa lúc trở về, nhìn thấy một màng này liền không khỏi hoảng thần. Đem đồ ăn vừa mới thu được vào tay vứt xuống đất, chạy thật nhanh đến đỡ lấy Hạ Tịch đã ngất trên đất.

Rất may là Hạ Tịch chỉ bị hôn mê nhẹ, cảm nhận được Hormone của bạn đời, không lâu sau liền đã tỉnh dậy. Cậu ta không khỏi vùi đầu vào lòng bạn đời mà khóc nức nở. Cả hai ôm chầm lấy nhau, Alpha kia vành mắt cũng hồng hồng.

Nhìn một màng này, Lâm Hàm không khỏi vô thức mỉm cười. Sau đó tay đặt trên bụng mình khẽ xoa xoa, thầm nghĩ không biết nếu bản thân có thai thì sẽ như thế nào.

Cậu là Omega lặn, cho nên khả năng mang thai không quá cao. Trước khi quan hệ còn phải uống một loại thuốc điều dưỡng riêng biệt, tử cung mới có thể mở ra. Từ đó mới có cơ hội mang thai.

Đó cũng chính là lí do, cậu để mấy người bọn họ đ.â.m vào bên trong mình mà không dùng đến biện pháp tránh thai.

Trong lúc Lâm Hàm còn đang miên man suy nghĩ, 'Mẫn Huyền' đã lảo đà lảo đảo từ nhà vệ sinh trở về rồi.

Vừa tới nơi, cậu ta còn không quên diễn kịch. Không chút báo trước liền ngã phịch ra đất, tay bụm chặt lấy miệng, hai mắt mở to, giống như cực kì sốc khi nhìn thấy thảm trạng máu me bê bết trước mắt vậy.

Mấy người vây xem đứng gần đó liền nhanh chóng dìu cậu ta đứng dậy, còn tốt bụng nói rõ tình hình rồi an ủi cậu ta đủ kiểu.

"Tôi...tôi mới chỉ đến nhà vệ sinh có một lúc. Sao...sao mọi chuyện lại thành ra như vậy rồi? Có ai bị thương hay không? Sao lại có nhiều máu như vậy?!". 'Mẫn Huyền' ánh mắt ngập nước, tràn đầy 'lo lắng' mà níu lấy áo một người nọ. Giọng điệu cực kì mềm yếu đáng thương, chọc cho người nọ một trận thương tiếc.

"Không có ai bị thương cả, cậu không cần lo lắng quá. Máu kia chính là máu của 'thứ đó', chính Lâm Hàm_ Người hùng của căn cứ chúng ta đã chém trúng nó đó!

Tuy không bắt được, nhưng ít nhiều cũng làm nó trọng thương rồi. Quả là anh hùng xuất thiếu niên mà, cậu ấy chính là niềm tự hào, là anh hùng, là thần bảo hộ của cả cái căn cứ này!".

Người nọ nói đến thực hùng hồn, vừa một tay đỡ lấy 'Mẫn Huyền', ánh mắt vừa sùng kính lướt qua trên người Lâm Hàm.

'Mẫn Huyền' cười gượng một tiếng, quả thực sắp diễn không nổi nữa. Cái gì người hùng, cái gì thần bảo hộ? Sùng kính cậu ta như vậy, các người cùng đừng mong sống yên. Thù này tất báo, cứ chờ mà xem!.

Người nọ còn đang thao thao bất tuyệt, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh rùng mình một cái. Chỉ là quay lại thì không có gì, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đang mỉm cười của 'Mẫn Huyền' mà thôi.

Cảm nhận được dòng khí tức quen thuộc, Lâm Hàm lúc này liền vội hoàn hồn. Ánh mắt sắc lạnh ẩn chứa hàn băng lướt ngang qua nhóm người đứng phía bên kia, sau đó chuẩn xác mà dừng lại trên người 'Mẫn Huyền'.

Cảm nhận được ánh mắt của Lâm Hàm, 'Mẫn Huyền' không khỏi chấn kinh. Chỉ là, nghĩ tới bản thân chen giấu kĩ như vậy, hành tung lại còn không để lại chút dấu vết, Lâm Hàm không có khả năng phát hiện ra.

Nghĩ vậy, 'Mẫn Huyền' liền thu hồi lại ánh mắt né tránh ban nãy, mắt đối mắt mà khẽ mỉm cười gật đầu với Lâm Hàm. Chỉ là không ngờ tới, Lâm Hàm thế mà lại cười đáp lại với cậu ta. Chỉ là...nụ cười này có chút kì quái, không khỏi khiến toàn thân nó một trận lạnh toát.

Lâm Hàm không quá bất ngờ trước kết quả này, nhìn một tia tinh thần lực đang lượn lờ quanh người 'Mẫn Huyền', cậu không nhịn được mà nhếch môi.

Cuối cùng thì...cũng tìm ra ngươi rồi.

Chỉ là, bây giờ ở đây tụ tập không ít người, nếu hiện tại cậu ra tay, 'Mẫn Huyền' lại chọn cách cá chết lưới rách, vậy thì những người vô tội khác đều sẽ bị liên lụy theo.

Cho nên, bây giờ không phải là thời điểm để bứt dây động rừng, cậu cần thời gian để tìm ra cách vừa bắt trọn được cậu ta, vừa bảo đảm an toàn cho tất cả mọi người ở đây.