Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 232: Lam ngọc



Trong lúc mấy người Tứ gia còn đang ngây ngẩn cả người, hai mẹ con Trùng Chúa, Thụy nô đã mơ hồ đoán ra được đây rốt cục là chuyện gì. Bọn họ không dám tin nhìn chằm chằm về phía Lâm Hàm, dã tâm muốn giết chết cậu ngày càng mãnh liệt.

Trùng Chúa con ngươi âm u, truyền sóng âm ngày càng lớn, khích cho bọn Trùng tộc kia chiến đầu ngày càng hung tàn hơn. Hôm nay, hắn không những phải chạy trốn thành công ra khỏi cái lồng chết tiệt này, mà còn phải giết chết luôn cái tên Lâm Hàm kia để trừ hậu hoạn về sau.

Tứ gia đang đứng ngẩn người lúc này cũng bắt đầu động thủ. Chỉ là, khác biệt so với Trùng Chúa, bọn họ không có ý định truy cùng giết tận Lâm Hàm, mà chỉ muốn bắt cậu lại để làm sáng tỏ nghi vấn trong lòng thôi.

Phía bên địch đột nhiên khí thế tăng mạnh, lực sát thương cũng vô cùng lớn. Cho nên phe Lâm Hàm đã có mấy con Trùng tộc lục tục ngã xuống, mấy Alpha kia cũng bị thương. Trong đó, Lăng Xuyên vừa mới khôi phục không bao lâu đã ra trận, cho nên bất ngờ bị trúng một kích, tay trái bị thương một vệt thật dài thật sâu.

Mùi máu tươi do con người bị thương mà tỏa ra, ngay lập tức khiến bọn Trùng tộc cấp thấp vốn đã điên cuồng, nay càng trở nên hung bạo hơn nữa. Liên tiếp có mấy con nhả ra khí độc, dịch nhầy có tình ăn mòn cao xuống bọn họ.

Lâm Hàm siết chặt chuôi đao, chiến đấu điên cuồng đến quên mình. Chỉ là rất nhanh, cậu nhận ra, đây không phải là kế sách hay ho gì. Trùng tộc hình thể lớn, dị năng lại vô cùng mạnh, hơn nữa còn đang từ bốn phương tám hướng, dần dần không ngừng tụ tập lại chỗ này.

Điểm yếu duy nhất của bọn chúng, chính là tốc độ tương đối chậm chạp, cậu chỉ có thể dựa vào phần nhanh nhạy này của mình mà chiếm ưu thế.

Nhưng mà sức người có hạn, đồng đội bên cạnh lần lượt ngã xuống, người chết người bị thương, quả thực thế yếu hoàn toàn nghiêng về phe ta.

Lâm Hàm cắn chặt răng, âm thầm điều động dị năng, giật điện cho cái tên Trùng Chúa đang không ngừng triệu tập thêm cứu viện kia một trận sét đánh. Thụy nô bị giam chung cũng không tránh khỏi. Thế là hai mẹ con bà ta đều bị giật cháy đến đen thui.

Chỉ là, Lâm Hàm ngăn chặn như vậy cũng không ích lợi gì, trái lại khi thấy Vương gặp nguy hiểm, mức độ công phá cuồng bạo của đám Trùng tộc cấp thấp kia ngày càng khủng bố.

Nhóm người Lâm Hàm bị ép phải liên tiếp lui về phía sau. Từ hai bên giao chiến chuyển sang thế phòng ngự, bây giờ ngay cả phòng ngự cũng dần trở nên yếu thế.

Nhìn bốn Alpha của cậu, ít nhiều đều bị thương. Lại nhìn những Alpha xung quanh, không chỉ bị thương, có người thậm chí còn phải bỏ mạng.

Phía sau nữa chính là những người dân vô tội, già trẻ đều có đủ. Tất cả, đang run rẫy ôm chầm lấy nhau, dùng ánh mắt tràn đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng nhìn về phía quân địch.

Không. Cậu tuyệt đối phải bảo vệ được họ. Tuy rằng, gia đình đối với cậu là một vỡ kịch được dàn dựng tỉ mỉ của bọn Trùng tộc. Thế nhưng, bốn Alpha của cậu, ai cũng đều yêu thương cậu như vậy. Không có được tình thân thì sao chứ? Cậu vẫn còn rất nhiều thứ muốn bảo vệ, còn có rất nhiều người yêu thương cậu.

Cậu chưa từng nghĩ mình là Thánh mẫu hay Chúa cứu thế gì cả. Nhưng, những người dân đó là vô tội. Họ chẳng làm gì sai cả, cho nên họ không cần phải sống một cuộc sống mà ngay cả chết cũng không bằng này.

Lâm Hàm lúc này triệt để hạ quyết tâm. Cậu thu hồi dị năng, bắt đầu chuẩn bị làm cấm thuật. Nhưng mà, đã gọi là cấm thuật, dĩ nhiên chẳng phải là thứ tốt đẹp gì.

Sức công phá của cấm thuật này, quả thực có thể giúp Lâm Hàm chuyển bại thành thắng. Nhưng mà cái giá phải trả của nó, chính là cậu suốt đời, vĩnh viễn sẽ biến thành một phế nhân.

Nhưng mà hiện tại đã không còn cách nào khác, đây là biện pháp duy nhất để cứu vãn tình thế. Trận chiến này, chỉ được thắng, không thể bại. Cái giá này, Lâm Hàm nguyện ý đánh đổi.

Mắt thấy Lâm Hàm chuẩn bị thi thuật, Lâm Vĩnh Kỳ, Triệu Mặc, Lăng Xuyên, Mục Diệc Thần. Cả bốn người mặc cho bản thân bị thương, nhanh chóng chạy tới vây xung quanh bảo hộ cậu.

Nhìn bọn họ như vậy, Lâm Hàm lúc này càng vững vàng hơn với quyết định này của mình. Cậu có những Alpha yêu thương cậu như vậy, cậu đã đủ hạnh phúc rồi. Làm người, không nên quá tham lam làm gì, và Lâm Hàm cũng ý thức được, chữ 'đủ' viết như thế nào.

So về bất hạnh, cậu vẫn còn hạnh phúc hơn rất nhiều người rồi. Tuy gia đình ấm áp kia chỉ là một hồi ảo tưởng, nhưng suy cho cùng, cậu cũng chưa từng phải chịu qua cái gì quá khổ cực. Ông trời, vẫn tính là rất ưu ái cho cậu rồi.

Mất đi sức mạnh, trở thành phế nhân, nhưng đổi lại, tất cả người cậu yêu thương, những thứ cậu muốn bảo vệ, đều được an toàn. Cậu tự cảm thấy cái giá này cũng rất hời rồi.

Tay Lâm Hàm bắt đầu kết ấn, miệng liên tục đọc chú ngữ. Chỉ là, còn chưa đợi cậu đọc dứt câu đầu tiên của bài pháp quyết, bên trong túi quần lúc này một trận bỏng rát.

Sau đó, viên ngọc thạch màu lam mà lần đó con rồng kia đưa, cậu vẫn luôn nhét vào túi quần, lúc này lại giống như có linh tính. Nó trực tiếp từ trong túi quần cậu chui ra, rồi đột ngột bay lên.

Sau đó, cảnh tưởng liền thay đổi. Chỉ thấy, cả bầu trời đều bị bao phủ bởi một tầng lam sắc. Tầng lam sắc này từ từ khuếch tán, bao bọc lấy toàn bộ người của bên phe Lâm Hàm. Còn bọn Trùng tộc bên kia cùng Trùng Chúa và Thụy nô, khi bị ánh sáng kia chiếu trúng, liền trực tiếp phủ phục trên đất, sắc mặt vô cùng khó coi.

Trong đó, Tứ gia cùng Trùng Chúa và Thụy nô, khi nhìn thấy viên ngọc lam sắc kia, đầu tiên là thất sắc. Sau đó biến thành run rẫy liên hồi.

Cậu ta làm cách nào có được thứ đó? Lại còn có thể đem nó ra sử dụng như vậy?. Trong lòng Tứ gia vốn đã nảy sinh nghi ngờ, nay nhìn thấy lam ngọc trong tay của Lâm Hàm, liền triệt để khẳng định được phần nào rồi.

Mỗi đời Trùng chúa mới lên ngôi, đều được truyền đạt cách phát tán sóng âm cùng phương pháp trị vì Trùng tộc. Nhưng mà, muốn nắm giữ quân đội của Trùng tộc bậc trung_ Lực lượng đông nhất, cũng là lực lượng hùng mạnh nhất của loài, Trùng Chúa phải vượt qua được khảo nghiệm.

Đến khi Lão Tổ hài lòng, lam ngọc sẽ được trao cho Trùng Chúa. Từ đó, Trùng Chúa mới nắm được thực quyền thật sự trong tay.

Lam ngọc kia cũng chính là thứ mà Trùng Chúa cùng Thụy nô thèm nhỏ dãi bao nhiêu năm qua. Chỉ là, bọn họ không biết Lão Tổ ở nơi nào, càng không biết phải làm những gì mới qua được cái khảo nghiệm gì đó của ông ta. Nhưng mà đến hiện tại, không ngờ lại rơi vào tay tên Lâm Hàm chết tiệt kia.

Bao nhiêu trù tính của mẹ con Trùng Chúa, đều vì một viên lam ngọc này mà triệt để nứt vỡ.