Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 233: Lão tổ



Nhìn cảnh tượng kì dị này, Lâm Hàm cũng không khỏi ngây ngẩn cả người. Cậu quả thực cũng không ngờ tới, một viên bảo thạch bình thường trông hết sức tầm thường kia, khi phát sáng cực đại lại tạo ra được uy lực lớn bậc này.

Chỉ là, còn chưa đợi mọi người định hình lại sau biến cố này, trên bầu trời lúc này, dị biến lại lần nữa nổi lên. Chỉ thấy, ánh sáng trên bầu trời lúc này triệt để tắt hẳn. Mây đen từ đâu ùn ùn kéo tới, phủ kín cả một bầu trời vốn mấy giây trước vẫn còn cực kì trong xanh.

Sau đó, ở giữa trời xẹt ra một tia sấm cực kì khủng bố. Từ giữa tia sấm ấy, một con thần long to lớn chui ra, bay lượn một vòng trên không trung.

Nhìn thấy con rồng kia, Trùng Chúa, Thụy nô cùng Tứ gia biết mình lần này xong rồi. Còn đám Trùng tộc bậc thấp, vô tri không biết 'người' tới là ai, chỉ là, vẫn bị khí tràng kia áp chế đến liên tục phủ phục trên mặt đất.

Khí tràng kia quá khủng bố, chẳng những áp chế đám Trùng tộc bên kia, mà người bên phía Lâm Hàm hai chân cũng bắt đầu run rẫy, cũng lần lượt quỳ xuống. Dường như ý đồ của con thần long này khi phát ra khí tràng mạnh như này, chính là muốn khi nó xuất hiện, vạn chúng phải kính phục quỳ ở trên đất để tiếp đón nó vậy.

Chỉ là, phải làm cho nó thất vọng rồi, chân Lâm Hàm từ đầu chí cuối đều chưa từng khụy xuống, thậm chí còn chưa từng run rẫy lấy một cái. Khí tràng kia có thể áp chế mọi người ở đây, nhưng cậu thì không.

Bốn Alpha của cậu cũng kiên cường không kém, mặc dù bị thương, mặc dù hai chân run rẫy đến lợi hại, nhưng tuyệt nhiên không quỳ xuống. Vẫn như bốn cây đại thụ cực kì kiên cố, tạo thành tường đồng vách sắt, bảo hộ ở xung quanh Lâm Hàm.

Con rồng kia uốn lượn trên không trung một vòng lớn, sau khi xác nhận gần như tất cả đã quỳ xuống, nó mới từ từ giảm lại tốc độ. Chỉ là vẫn không có đáp xuống đất, chỉ từ ở trên không cao cao tại thượng nhìn xuống dưới.

Bề ngoài trong mắt mọi người, con thần long này chính là đang ra oai phủ đầu. Nhưng mà thực chất, nó chính là vừa ngủ đến quên trời quên đất.

Đến khi cảm nhận được lực lượng của lam ngọc, biết thời cơ ra tay đã đến, nó mới lười biến tỉnh dậy. Còn bay lượn một vòng lớn như thế, cùng lắm chỉ là muốn giãn gân giãn cốt sau giấc ngủ dài mà thôi.

"Tứ đại Trùng, các ngươi quả thực làm bổn tôn cực kì thất vọng. Ngay cả việc trông một cái kén, cũng làm không xong. Lại để cho một cái nô thấp hèn tráo đổi thân phận của Trùng Chúa. Nói xem các ngươi đáng tội gì?!!".

Thần long_ Lão tổ, âm thấm ngáp một cái. Sau đó giọng điệu liền trở nên cực kì nghiêm khắc, hướng về phía đám người Tứ gia mà nhắm tới.

Thanh âm kia vọng từ trên cao, trầm thấp lại cao cao với không tới, tựa như tiếng trời vọng xuống nhân gian vậy.

Tứ gia bị điểm mặt gọi tên, không khỏi bò ra khỏi đám Trùng tộc, liên tiếp dập đầu với Lão tổ.

"Là chúng thuộc hạ thất trách, mong Lão tổ đại ân đại đức tha mạng!". Vị Lão tổ này, vui giận thất thường, tính tình sớm nắng chiều mưa, không biết đường đâu mà lần. Khi vui, ông ta có thể vì ngươi mà làm vô số việc, đòi hỏi cái gì cũng đều dễ dàng cho không.

Chỉ là, khi ông ta không vui, chỉ cần ngươi thở thôi cũng tính là có tội. Cho nên, đừng nghe cái giọng nói trầm thấp ấm áp lại từ tốn kia mà lầm. Một lão ngoan đồng sống mấy trăm triệu năm, nào có dễ đối phó như vậy?!.

Nhưng mà bọn họ trông chừng lơ là, để cho cái kén bị đánh tráo, chính là chuyện không thể chối cải.

Chỉ là, Trùng Chúa, suy cho cùng vẫn là Trùng Chúa, cho dù có bị đánh tráo thân phận, cho dù không có được bí pháp trong tay. Vẫn có thể huy hoàng oanh liệt một cõi như vậy, vẫn có thể huy động, điều khiển, thao túng nhiều Trùng tộc cấp thấp như vậy.

Còn về việc, 'Trùng Chúa' hiện tại là ai, do kẻ nào tráo đổi vào. Hiện tại, Tứ gia cũng đã đoán ra được là kẻ nào rồi. Nhưng mà, trước hết phải giữ được mạng trước đã, sau đó mới tìm đến kẻ chủ mưu ở phía sau tính sổ.

"Tha mạng? Các ngươi nhìn lại xem, bản thân có được cái tài đức gì mà muốn bản tôn tha mạng? Nếu không phải...lần đó bổn tôn tình cờ gặp được Trùng Chúa thực sự, há chẳng phải chuyện này liền bị ém nhẹm tới tận bao giờ đây? Các ngươi định cung phụng cái thứ giả mạo kia đến tận bao lâu đây?!".

Lão tổ suýt thì nói ra chuyện mình ngủ quên ở hang đá trên núi. Chỉ là sắp nói ra khỏi miệng, lại may mắn nhớ ra nên mới kịp thời nuốt trở vào.

Tứ gia trong lòng âm thầm nói xong đời rồi, đầu cũng cúi xuống đất ngày càng thấp. Lão tổ nói cũng không hề sai, bọn họ quả thực đáng chết vạn lần. Bọn họ sinh ra, chính là để bảo hộ cho Trùng Chúa.

Nhưng mà Trùng Chúa bị đánh tráo bao nhiêu năm nay, đến tận bây giờ họ mới phát hiện ra. Trùng Chúa thật sự lại bị lưu lạc bên ngoài. Cho nên, sứ mạng không hoàn thành, bọn họ sống thì có nghĩa lí gì?!.

Trong khi đó, cái thứ giả mạo kia lại ngày ngày được ăn sung mặc sướng, thống trị cả đế chế Trùng tộc, được vạn dân cung phụng. Này quả thực chính là một sự sỉ nhục to lớn đối với mọi con dân trong Trùng tộc.

"Chờ đã! Các ngươi đang nói đến chuyện gì thế? Cái gì Trùng Chúa, cái gì đánh tráo? Chẳng phải Trùng Chúa của các ngươi đang ở trong tay ta hay sao? Muốn đánh thì xông lên đi, ta hôm nay ở đây, tuyệt sẽ phụng bồi đến cùng!".

Lâm Hàm lúc này không chút kiên dè mà lên tiếng. Sau khi hoàn hồn lại từ trong dị tượng kia, sau đó lại nhìn bên kia ngươi đến ta đi, ngươi khiển trách, ta xin tha mạng. Quả thực khiến cậu ngứa mắt.

Pháp quyết kia cậu đã hạ quyết tâm sử dụng đến, vậy mà lại bị cắt ngang. Cho nên Lâm Hàm hiện tại thực sự rất tức giận, cậu muốn đánh nhanh thắng nhanh để giảm thiểu thương vong, không rảnh thời gian mà nghe mấy tên kia nói nhảm.