Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 66: Mộng (8)



Kinh hãi qua đi, người phụ nữ rốt cục bình tĩnh trở lại. Nếu như cảnh sát mà tới đây, người bị nghi ngờ đầu tiên chính là bà ta, nếu hắn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu bà ta thì coi như xong.

Một đứa nhỏ thân hình ốm yếu như vậy thì sức ở đâu giết một người to lớn thô kệch như thế? Bọn họ chắc chắn sẽ không nghe lời bà ta nói.

Còn nếu bà ta khai ra hết tất cả mọi chuyện, dù bọn họ có tin đi chăng nữa thì cũng quy kết ra tội mại d.â.m trái phép và c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p trẻ vị thành niên, án tù cũng không phải là ngắn, mà bà ta thì không hề muốn ngồi tù.

Trong đầu loạn thành một đống hỗn loạn, suy tính trăm phương nghìn kế, cuối cùng nhìn đến vàng bạc trang sức mà gã mập đeo trên người, hai mắt bà ta nhất thời sáng như đèn pha.

Bây giờ, cho dù có tội hay không có tội, ngồi tù hay không ngồi tù thì bà ta nhất định phải rời khỏi cái địa phương này. Bằng không cảnh sát tha cho bà ta thì thế nào? Cho dù được thả ra thì đàn em của gã mập kia cũng sẽ không tha cho bà ta.

Hai tay siết chặt như đang cỗ vũ cho chính mình, bà ta từng bước đến gần thi thể đã lạnh ngắt của gã đàn ông, bàn tay có chút run rẫy sờ lên vòng cổ bằng vàng to bự của gã.

Quả thực mùi tiền làm người ta bất chấp hết thảy, ban đầu còn sợ sệt e dè, sau lại càng hăng hái, ba tà lật qua lật lại người của gã, từ trên xuống dưới tất cả mọi thứ có giá trị đều lột sạch. Nhìn đống vàng bạc quý giá trong tay, bà ta không khỏi hả hê cười hai tiếng, miệng kinh hỷ kêu lên "Giàu to rồi!!!".

Nhanh như chớp bỏ đống vàng bạc cùng xấp tiền dưới đất, lại gom thêm một ít tư trang cùng tiền bạc bản thân tích góp được. Người phụ nữ nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, hết thảy đồ đạc có giá trị đều gom đi hết, quả thực không chừa lại cái gì.

Liếc mắt nhìn Lăng Xuyên vẫn còn đang co người ngồi trên giường, dùng đối mắt lạnh lẽo tối tăm nhìn mình, bà ta cười khinh miệt một tiếng.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Chuyện do mày gây ra thì tự mà gánh lấy hậu quả đi, không liên quan gì tới tao hết. Mày mà khai ra tao thì tao sẽ không tha cho mày đâu.

À phải rồi, từ hôm nay trở đi, tao không còn là mẹ của mày nữa. Kể từ bây giờ, mày chính là một tên tội phạm giết người không cha không mẹ. Sau này đừng có bén mãn trước mặt làm phiền đến cuộc sống của tao nữa có nghe rõ chưa?!".

Người phụ nữ tàn nhẫn phun ra những lời nói cay nghiệt, nói xong liền xách theo túi lớn túi nhỏ chuẩn bị rời đi.

Nhìn người mẹ bên cạnh chính mình bảy năm lại chưa từng đối với mình một chút yêu thương hay dịu dàng khoan dung. Lại nhìn đến mẹ của những đứa trẻ khác, trong lòng hắn dù mạnh mẽ tới đâu cũng sẽ cảm thấy chua xót.

Đã từng, hắn đã từng rất mơ ước có được yêu thương che chở của ba mẹ, hay thậm chí không trọn vẹn chỉ có mẹ thôi cũng được. Cái hắn cần là một chút ôn nhu, một chút dịu dàng, một chút bao dung của một người mẹ. Suy cho cùng hắn cũng chỉ là một đứa nhỏ bảy tuổi, cũng cần được yêu thương, cũng cần được che chở mà?!.

Nhưng ngày hôm nay, mộng tưởng đó chính thức tan vỡ, chính người phụ nữ này đã đánh nát, giẫm đạp lên nó và cũng chính bà ta đã cho hắn biết, giấc mộng đó của hắn xa vời đến nhường nào.

Có người mẹ nào lại ghét bỏ xem con mình thành ghánh nặng, đối đãi như kẻ thù chưa? Có người mẹ nào lại đánh đập tàn nhẫn, xem con mình như một nô lệ mặc sức mà sai khiến chưa? Có người mẹ nào lại bán con mình cho một gã biến thái để đổi lấy tiền chưa?

Có người mẹ nào lại trong lúc con mình suy sụp khủng hoảng nhất nói ra những lời cay nghiệt như vậy chưa? Có người mẹ nào lại ở lúc con mình cần an ủi, cần chở che nhất lại vì sợ tội mà cắt đứt quan hệ, rũ bỏ mọi trách nhiệm rồi bỏ đi chưa?

Người phụ nữ này rốt cục đã làm được cái gì cho hắn? Bà ta không xứng làm một người mẹ, cũng không xứng làm một con người!!!.

Hai mắt Lăng Xuyên đỏ ngầu, nhìn về phía bóng lưng đang đi ra tới cửa kia, hắn rốt cục bộc phát ra sát khí cùng cuồng nộ đầy bão tố.

Tiến đến rút ra dao găm đã dính đầy máu tươi cắm trên người của gã béo, hắn không tiếng động mà đến gần người phụ nữ đang gấp rút rời đi kia, sát khí cùng lệ khí dày đặc bốc lên. Vung dao nhắm ngay vị trí tim mà găm xuống, 'phập' một tiếng đã xuyên thủng lồng ngực người phụ nữ.

Bàn tay đang nắm chốt cửa khựng lại, nhìn mũi dao nhọn sắt lạnh trồi ra ở trước ngực mình. Người phụ nữ cứng nhắc quay đầu lại, đối diện với đôi đồng tử ngập tràn thống hận cùng sát khí của Lăng Xuyên. Miệng bà ta hộc ra máu tươi, trong mắt tràn ngập không thể tin, căm hận cùng không cam lòng.

Rút dao găm ra khỏi lồng ngực người phụ nữ, máu tươi từ miệng vết thương ào ào trào ra, thân thể mất đi sinh cơ ngã phịch xuống đất.

Lăng Xuyên cũng xụi lơ quỳ sụp xuống đất, tinh thần hỗn loạn cùng điên cuồng dần thanh tĩnh trở lại, đôi con ngươi thủy quang chớp động trào ra lệ nóng. Hắn lại tiếp tục co người lại, ngồi ở giữa hai thi thể lạnh như băng, căn phòng trống trãi lạnh ngắt như tờ.

Bao nhiêu ủy khuất, bao nhiêu thống hận đau khổ đều trúc hết ra, nước mắt nóng hổi theo hốc mắt tuôn ra ướt đẫm cả khuôn mặt. Chính hắn cũng không biết bản thân đã khóc trong bao lâu, chỉ biết đến khi một lần nữa mở mắt, bản thân đã ở một 'địa ngục' khác.