Tôi Là Ai: Nhật Ký Kẻ Sát Nhân Và Hồ Sơ Vụ Án Hàng Loạt

Chương 10



17. Đáp án

8 giờ tối, bên ngoài Cục Công an Nam Thành, một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen lái ra khỏi bãi đậu xe.

Khi Lạc Anh lái xe máy đến cổng thì vừa vặn đi ngang qua nó.

Trên đường phố quận Nam Thành, những chiếc siêu xe đắt tiền như thế này thực sự rất hiếm, khiến cô không khỏi quay đầu lại nhìn.

Chiếc xe đi chậm qua cô, cửa kính sau được hạ xuống để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp nhưng hốc hác của một người phụ nữ.

“Cám ơn đồng chí cảnh sát, cô đã vất vả rồi.” Lục phu nhân lấy khăn giấy lau nước mắt nước mũi, cụp mi nói với cô. Dưới nỗi đau mất chồng, trông bà rất mệt mỏi, giọng bởi vì khóc quá nhiều mà trở nên khàn khàn.

Lạc Anh định nói "xin lỗi" nhưng chiếc xe sang trọng đã vụt qua, chạy ra con phố rộng rãi, chỉ để lại một vệt khói thải và tiếng động cơ gầm rú.

Những ánh đèn noen nhấp nháy đủ màu ở hai bên đường phố.

Bà Lục dựa vào lưng ghế sau, lấy chiếc gương nhỏ được khảm vàng và ngọc từ chiếc Hermes Birkin mà bà mang theo bên mình rồi vuốt tóc trước gương.

“Phiền phức, thật quá phiền phức.” Bà khẽ lẩm bẩm, “Mẹ kiếp, phiền phức ch.ết mất.”

Một bản ballad đang phát trên dàn âm thanh của chiếc xe hơi.

Người phụ nữ khẽ ngân nga theo: “Ngày mai em đi lấy chồng, ngày mai em sẽ gả cho anh…”

“Thưa bà, chúng ta sẽ về nhà hay là…?” Tài xế cung kính hỏi, thận trọng liếc nhìn bà ta qua kính chiếu hậu.

“Đến trụ sở chính của Lăng Tiêu trước đi.” Lục phu nhân vừa nói vừa thoa thêm son lên đôi môi tái nhợt.

"Vâng, thưa bà."

Lúc này, điện thoại của bà ta reo lên.

“Có gì không, anh trai?"

"Em không sao, anh cứ yên tâm đi, em vừa từ cục công an đi ra. Hừ, bọn cảnh sát kia cả ngày tra hỏi, quấy rầy em, thật là khó chịu. Mẹ kiếp, đây là lần em diễn kịch xuất sắc nhất từ trước tới nay."

"Vẫn ổn, không sao đâu, anh đừng lo." Lục phu nhân cười khúc khích, "Em làm sao mà phải buồn chứ? Em chỉ mong sao lão già đó sớm chết đi, anh đừng lo lắng quá."

"Em cũng chưa biết, cảnh sát cũng không nói gì. Nhưng em đoán rằng kẻ nào đó mua căn hộ trong dự án tòa nhà đang xây dở kia, sau đó đã lợi dụng nó để lừa ông ta vào đó rồi đẩy xuống.”

“Đám người đó, tuy bản chất là con người nhưng chuột cống thì vẫn mãi là chuột cống, xem ra cũng gọi là có chút can đảm, hahahaha…” Bà ta cười tươi như hoa, tay lấy bật lửa ra châm một điếu thuốc.

"Được rồi, được rồi, chuyện này thì anh cứ yên tâm, em có thể tự mình xử lý. Lục Phong đã ch.ết, tài sản của ông ta sẽ thuộc về em, người khác đừng hòng lấy được xu nào."

"Ừm, cứ như vậy đi."

Lục phu nhân cúp điện thoại rồi nhìn chằm chằm cảnh đêm bên ngoài cửa sổ xe một cách say sưa, bà thở ra một vòng khói, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên.

……

Thành phố lên đèn, một cơ sở massage chân ở trung tâm thành phố vừa đón đợt khách đầu tiên vào buổi tối.

Những ngọn đèn pha lê lộng lẫy phản chiếu tấm thảm đỏ tươi, hơi nước nóng ẩm hòa quyện với hương thơm nồng nàn, mỗi luồng không khí ở đây đều trộn lẫn với hương vị mơ hồ.

Trong bầu không khí như vậy, một dáng người cao gầy có vẻ hơi lạc lõng tiến vào.

Sài Kiệt cầm một chiếc cặp táp trong tay sải bước băng qua hành lang trong khi mắt anh lướt nhanh qua những dòng chữ trên biển cửa phòng riêng.

Bà chủ đi theo xa xa phía sau với vẻ mặt sợ hãi, sững sờ. Nơi này thỉnh thoảng sẽ bị đội an ninh công cộng đột kích, bà ấy đã quen với việc đối phó cảnh sát. Tuy nhiên lần này thì khác, giấy tờ của người kia cho thấy đó là một cảnh sát hình sự.

Cậu ấy định làm gì? Bà chủ thắc mắc trong lòng nhưng lại không có gan hỏi thêm. Bà chỉ có thể thầm mong người này mau chóng bắt được khách hàng mà cậu ta đang tìm kiếm để không tổn hại gì đến công việc kinh doanh của bà ta.

Sài Kiệt dừng lại trước cửa một căn phòng riêng được đánh dấu bằng chữ "Phong Nguyệt Nhân Gian", xác nhận số phòng sau đó quẹt thẻ do lễ tân cung cấp lên tay nắm cửa, ngay khi một tiếng bíp phát ra, anh đá tung cánh cửa.

"Mẹ kiếp! Ai đó?!"

Người đàn ông trung niên mập mạp đứng dậy khỏi giường, hét lên một tiếng giận dữ.

Mặt người nhân viên nữ bỗng tái mét, hét lên, vội vã trốn vào một góc rồi quấn một chiếc khăn tắm quanh thân trên.

"Mày là thằng nào?!"

Người đàn ông trung niên nhặt chiếc khăn tắm trên giường để buộc ngang hông rồi hùng hổ sải bước về phía cửa, khắp người ông ta nồng nặc mùi rượu, hình xăm trên ngực vô cùng sáng sủa.

“Cung Kiện phải không?” Sài Kiệt hỏi, mặt không đổi sắc.

“Tao là Cung Kiện!” Ông ta thò cổ ra rồi rống to. “Mày là thằng chó ch.ết nào?”

"Cảnh sát điều tra cục công an Nam Thành."

Sài Kiệt giơ thẻ cảnh sát trước mặt đối phương.

Lời anh vừa nói ra chẳng khác nào dội một chậu nước lạnh vào lửa.

Khí thế của người đàn ông đột nhiên bị dập tắt, cổ rụt lại, khuôn mặt đầy thịt hiện lên một tia sợ hãi, ánh mắt trở nên thất thường.

“À… tôi, tôi đến đây để massage, thoa thoa, thoa tinh dầu… thật sự, nghiêm túc xoa bóp… đây là nhân viên massage chuyên nghiệp đúng không?” Ông ta quay đầu liếc nhìn cô gái kia.

“Đúng vậy!” Nhân viên nữ vội gật đầu, cuống quít túm vạt áo trước lại.

"Ông bị tình nghi có liên quan đến một vụ án, mau đi theo tôi đến đồn cảnh sát."

Sài Kiệt lạnh lùng nói, ngoắc ngón tay với người đàn ông trung niên sau đó anh quay đầu không thèm nhìn lại, sải bước dọc theo hành lang.

Người đàn ông đứng sững sờ một lúc, ngập ngừng nhìn cô nhân viên rồi nhìn bà chủ đang quan sát từ ngoài cửa.

"Ngài Cung, ngài mau đi đi! Đi mau lên!" Bà chủ ở ngoài cửa vừa gật đầu khom người, vừa lo lắng vẫy tay với ông. "Cảnh sát đang đứng ở đó chờ, trừ khi ngài đi theo nếu không thì cậu ấy sẽ không rời đi."

Cung Kiện xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng, lắc cái đầu to tướng, sau đó giậm chân như hạ quyết tâm, lấy khăn tắm lau khô người, khó nhọc mặc áo sơ mi và quần dài rồi đi về phía cửa phòng trong khi đang đeo lại thắt lưng của mình.

……

Nửa giờ sau, ánh đèn trong phòng thẩm vấn chiếu sáng khuôn mặt mập mạp.

"Cung Kiện, ông có biết tại sao lại được triệu tập ở đây không?"

Sài Kiệt nhìn chằm chằm ông ta một cách nghiêm túc rồi hỏi.

"Cán bộ, hiểu lầm thôi, hiểu lầm, tôi thật sự chỉ là đi mát xa..." Người đàn ông nhún vai, lộ ra vẻ mặt thành thật vô tội.

"Lục Phong ch.ết rồi, ông có biết không?"

“Hả…?” Cung Kiện sửng sốt vài giây, sau đó biểu cảm của ông ta thả lỏng một chút. “À, tôi biết, tôi biết, tôi thấy có người đăng một bài trên mạng.”

"Ông biết ông ta ch.ết ở nơi nào không?"

"Hừm... nói gọi là... khu vườn..."

"Khu vườn hy vọng."

"Đúng vậy, là Khu Vườn Hy Vọng." Cung Kiện dựa lưng vào ghế. "Rồi sao? Liên quan gì đến tôi!"

"Dự án “Khu vườn Hy vọng” là do Công ty kỹ thuật xây dựng Vân Châu chịu trách nhiệm thi công. Với tư cách là ông chủ và người đại diện theo pháp luật của công ty, sao ông có thể nói là không liên quan?"

"Ồ, vâng. Công ty chúng tôi đã làm dự án đó, có chuyện gì vậy?"

"Nó chưa được hoàn công."

“À, tôi biết rồi.” Cung Kiện thản nhiên lắc lắc chân, “Đó không phải việc của tôi, tôi đã làm hết những gì có thể làm rồi.”

“Làm nửa chừng rồi kệ ở đó, đây là toàn bộ việc của đơn vị thi công à?”

Cung Kiện bĩu môi: "Cậu nên hỏi bên Lăng Tiêu ấy. Họ mới là bên phát triển, là cha đẻ của dự án đó. Với tư cách là tổng thầu xây dựng, chúng tôi cần tiền để thi công. Nếu hết tiền thì chúng tôi không thể xây dựng tiếp được, công nhân cũng là những người làm công ăn lương, sao có thể làm việc vô ích được.”

“Tiền hết rồi à?” Sài Kiệt trừng mắt nhìn Cung Kiện. “Tại sao lại hết tiền?”

Cung Kiện nuốt nước bọt rồi cúi đầu im lặng.

"Khu Vườn Hy Vọng đã bán hơn 600 căn nhà và giá mua là một khoản tiền khổng lồ, chừng đó là quá đủ để hoàn thành toàn bộ dự án. Vậy tiền đã đi đâu mất?" Sài Kiệt lớn tiếng nói, nhìn chằm chằm vào ông ta không chớp mắt.

"Tiền đi nơi nào? Làm sao tôi biết được?" Cung Kiện trợn tròn mắt. "Tiền không vào tay tôi, cũng không thuộc về tôi..."

Một tiếng “Bộp” vang lên, Sài Kiệt ném một tập tài liệu đến trước mặt Cung Kiện.

"Mở to con mắt ra nhìn cho rõ ràng, đây là ghi chép các khoản thanh toán năm đó, có một khoản tiền khổng lồ được chuyển từ quỹ quản lý thi công đến tài khoản của công ty anh."

“A…” Cung Kiện nhanh chóng lật xem, ngón tay ông ta hơi run. “Ừ, ừm, rồi có gì không?”

"Tiền đã đi đâu rồi?"

“Ở đây không phải đã viết rất rõ ràng sao, nó được dùng để mua vật liệu xây dựng.” Cơ mặt Cung Kiện hơi giật giật nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh. “Xi măng, gỗ, sơn... Tất cả đều cần tiền, chúng tôi thì không có đủ tiền vì vậy tôi chỉ có thể đăng ký để lấy tiền từ quỹ thi công, việc này là hợp lý và là hợp pháp.”

Sài Kiệt cười chế nhạo rồi ném một tờ giấy khác đến trước mặt đối phương:

"Ông xem cho kỹ, công ty sau khi nhận được tiền thì ngay lập tức chuyển toàn bộ vào tài khoản này chỉ trong vòng một ngày. Chủ tài khoản này tên là Hồ Mai, cô ta không phải là người của công ty vật liệu xây dựng, cũng không có quan hệ gì với kỹ sư. Cô ta là ai?"

Vẻ mặt của Cung Kiện đột nhiên thay đổi.

“Để tôi nói cho ông biết cô ta là ai.” Sài Kiệt nhìn thẳng vào mắt ông ta. “Cô ta là người tình của Lục Phong.”

Sắc mặt Cung Kiện căng thẳng, ông ta ngây người hơn mười giây, mắt chăm chú nhìn văn kiện trước mặt, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.

Môi ông ta run rẩy nói: "Không, không, hiểu lầm rồi, thật sự chỉ là hiểu lầm, cậu nói sai rồi... Tôi thật sự mua vật liệu xây dựng, thật sự thì... Hồ Mai có mở một công ty vật liệu xây dựng..."

“Có phải hay không, trong lòng ông biết rõ nhất.” Sài Kiệt nhếch mép cười. “Ông cảm thấy chúng tôi chưa điều tra tới Hồ Mai sao?”

"Tôi nói thật mà... Chuyện này mấy người có thể điều tra, đồng chí cảnh sát, thật sự sai rồi, tôi không làm gì hết, hết thảy đều là hợp tình hợp lý, hợp tình hợp lý..."

"Sau cái chết của Lục Phong, chúng tôi đã điều tra các giao dịch tài chính của ông ta theo luật. Sau đó phát hiện ra nhiều hoạt động đáng ngờ, nghi là tham ô bất hợp pháp. Người ch.ết thì không thể chịu trách nhiệm hình sự nhưng không một đồng phạm còn sống nào có thể trốn thoát."

"Không, không, không..."

"Ông đã bí mật chuyển tiền dự án từ tài khoản quản lý thi công sang tài khoản người tình của Lục Phong, điều này đã cấu thành tội tham ô tài sản. Theo Điều 272 "Luật Hình sự" của nước ta, nhân viên của công ty, xí nghiệp hoặc đơn vị khác, lợi dụng chức vụ, chiếm đoạt tài sản, tham ô công quỹ, nếu cá nhân sử dụng quỹ đơn vị vào việc riêng hoặc cho người khác vay, tùy theo mức độ sẽ bị phạt tù có thời hạn từ ba đến mười năm."

"Không không, không phải tôi, không phải tôi..."

"Chúng tôi đã có đầy đủ bằng chứng nếu không thì tôi đã không gọi ông đến đây. Nếu ông thành thật thú nhận mọi chuyện thì sẽ được pháp luật khoan hồng."

Cung Kiện sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ hoe.

Cả người thở hổn hển, ông ta im lặng tại chỗ trong nửa phút rồi đột nhiên đập bàn và hét lên:

"Là Lục Phong bắt tôi làm như vậy! Mẹ kiếp! Là Lục Phong ép tôi!"

Mười lăm phút sau, Cung Kiện đã khai báo đầy đủ mọi việc.

Năm 2017, Lục Phong lợi dụng tư cách của Bên A để đe dọa, dụ dỗ Cung Kiện, ông ta dọa chấm dứt hợp tác rồi dụ hoặc bằng 10 thẻ VIP bạch kim lấy tư cách khách hàng thường niên của các tiệm massage chân, ông ta yêu cầu Cung Kiện rút số tiền rất lớn từ tài khoản quản lý thi công dưới danh nghĩa mua vật liệu xây dựng, tiền đó được chuyển vào một tài khoản được Lục Phong chỉ định do "Hồ Mai" đứng tên.

Vốn của dự án bị bòn rút trái phép dẫn đến việc không đủ kinh phí xây dựng nên dự án “Khu Vườn Hy vọng” trở thành công trình thi công dở dang.

Trong phòng thẩm vấn, Cung Kiện rơi nước mắt và cúi đầu ăn năn.

"Ông nói Lục Phong ép buộc mình, có chứng cứ gì không?" Sài Kiệt hỏi.

"Có có... Lúc đó tôi đã ghi âm lại, tôi lưu lại nó vì sợ một ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện... Đoạn âm thanh tôi để ở máy tính trong nhà, tôi sai rồi, thật sự sai rồi, tôi xin cảnh sát đừng phán tội tôi. Tôi đã thú nhận hết rồi, đừng bắt tôi, con gái tôi vừa lên lớp 9, sắp tới nó sẽ thi cấp 3. Năm nay, mẹ tôi đã ngoài 70, gia đình không thể sống thiếu tôi. Làm ơn, xin cậu đó, đồng chí cảnh sát..."

Tiếng khóc thút thít hòa cùng tiếng gió ngoài cửa sổ, đọng lại thật lâu trong đêm tối.

18. Bao dưỡng

Nửa đêm, cuộc họp cuối cùng trong ngày được tổ chức tại phòng họp của Đội Điều tra Hình sự.

"Hai chiếc điện thoại di động chúng ta tìm thấy trong phòng 2603 đã được kiểm tra trong phòng điều tra bằng chứng điện tử. Họ đã xác nhận rằng một trong số đó là điện thoại di động mà Triệu Phán Hưng đã sử dụng khi còn sống. Thẻ SIM trong khe cắm thẻ đã bị lấy mất. Dấu vết sử dụng trên bề mặt đã được làm sạch và không có dấu vân tay hay vật liệu sinh trắc học nào được trích xuất. "

“Tìm được vị trí tín hiệu của thẻ SIM chưa?” Hoa Dương hỏi.

"Vẫn chưa" một thành viên trong nhóm trả lời."Nhưng có một thiết bị liên quan đã được tìm thấy."

Đội viên đưa cho Hoa Dương một túi vật chứng, trong đó có một chiếc điện thoại di động màu đen.

"Nhân viên tổng đài đã cung cấp số IMEI của thiết bị mà kẻ tống tiền dùng để gửi tin nhắn tối qua. Theo vị trí, chúng tôi đã tìm thấy chiếc điện thoại này trong thùng rác tái chế. Đây là một chiếc điện thoại được lắp ráp mô phỏng, bộ nhớ trong đã được định dạng lại và không có SIM trong khe cắm thẻ.”

"Trạm thu gom rác ấy rất lớn, rác thải sinh hoạt của năm dãy nhà gần đó đều được gửi đến để cùng thu gom tái chế. Chúng tôi đang cố gắng truy tìm nguồn gốc của chiếc điện thoại di động này nhưng vẫn chưa tìm được manh mối nào."

Hoa Dương nghe xong lời này, thất vọng lắc đầu.

Kẻ thù giảo hoạt hơn họ tưởng.

Người này đã đánh cắp thẻ SIM điện thoại của Triệu Phán Hưng để liên lạc với Lục Phong. Sau khi sự việc xảy ra, hắn ta rút ra và ném nó đi. Rất có khả năng thẻ SIM đã bị hủy. Cứ như vậy, nếu cảnh sát muốn dựa vào điểm này để tìm ra vị trí của hắn thì chẳng khác nào mò kim đáy bể.

"Có manh mối gì từ Tập đoàn bất động sản Lăng Tiêu không?" Anh hỏi.

Sài Kiệt đứng dậy báo cáo. "Đội trưởng, hôm nay tôi đã tìm hiểu được các mối quan hệ xã hội của Lục Phong. Danh tính của người phụ nữ trên bức ảnh không đứng đắn trong tin nhắn đa phương tiện đã được xác định. Cô ta là thư ký riêng mà Lục Phong đã tuyển dụng vào năm ngoái, tên là Vương Nguyệt, 27 tuổi. Ông ta đã duy trì mối quan hệ tình cảm với cô ta được một năm, thậm chí còn tặng cho cô ta một căn hộ.

"Các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Lăng Tiêu đều ngầm hiểu với nhau, cũng không ai hé răng nửa lời. Nguyên văn câu nói của họ là “Giám đốc Lục có sở thích ở phương diện này, chức vụ thư ký riêng này cũng được lập ra để thỏa mãn nhu cầu của ông ta.”

"Thư ký riêng trước đó của Lục Phong tên là Hồ Mai, 35 tuổi và là người tình lâu năm của ông ta. Cô ta thậm chí còn sinh cho Lục Phong một đứa con ngoài giá thú, tên là Lục Diệu Tôn, năm nay đã 8 tuổi. Hiện tại đang học lớp 2 tại trường quốc tế mà con gái hợp pháp của Lục Phong là Lục Na cũng theo học, bay giờ Hồ Mai chỉ ở nhà chăm sóc con toàn thời gian và Lục Phong đã bí mật trả cho cô ta rất nhiều tiền trợ cấp nuôi con hàng tháng.”

"Đó còn chưa phải là toàn bộ. Theo điều tra sơ bộ của tôi, vẫn còn tận 5 - 6 người bị nghi là người tình của Lục Phong, bao gồm cả những người đã chia tay và những người còn đang qua lại. Cuộc sống riêng tư của ông ta thực sự rất hỗn loạn, để tránh bị vợ phát hiện ra, Lục Phong rất ít khi dùng tài khoản cá nhân của mình để thanh toán chi phí cho người tình, hầu hết các trường hợp, ông ta đều biển thủ từ tài khoản của công ty hoặc lấy từ các nguồn khác.”

"Các nguồn khác? Ý cậu là gì?" Hoa Dương hỏi.

"Tiền xây dựng công trình."

Hoa Dương lập tức nhướng mày.

"Tôi đã tìm thấy bên chịu trách nhiệm thi công xây dựng của dự án “Khu vườn hy vọng” và mời tổng giám đốc Cung Kiện đến để điều tra. Ông ta đã thừa nhận rằng vào năm 2017, theo yêu cầu của Lục Phong, ông ta đã rút một khoản tiền dành riêng cho dự án từ quỹ quản lý thi công và gửi cho Hồ Mai, thư ký riêng của Lục Phong vào thời điểm đó. Số tiền này ban đầu được sử dụng để hoàn thành dự án 'Khu dân cư Khu vườn hy vọng'.”

“Hồ sơ giao dịch ngân hàng cho thấy sau khi số tiền này được chuyển cho Hồ Mai, một phần được cô ta dùng để mua nhà, một phần được dùng để trả học phí cho trung tâm chăm sóc trẻ em, trường mẫu giáo quốc tế và các cơ sở đào tạo nghệ thuật, một phần được sử dụng vào các việc chi tiêu cao như cuối tuần đi mua sắm ở trung tâm thương mại, thẩm mỹ viện, các store hàng hiệu quốc tế. Và phần còn lại đã được dùng để mua một chiếc xe thể thao Ferrari nhập khẩu từ châu u.”

Một trận ồn ào rộ lên trong phòng họp, tất cả mọi người đều tỏ ra kinh ngạc.

“Bản chất quá tồi tệ!” Hoa Dương nhíu mày, phân phó cho cấp dưới. “Lập tức báo cáo tình huống liên quan cho Đội điều tra kinh tế để bọn họ can thiệp điều tra!”

“Rõ!” Sài Kiệt thẳng lưng, lớn tiếng đáp.

Hoa Dương nhìn chằm chằm Sài Kiệt với sự tán thành nhưng ánh mắt anh cũng hiện lên vẻ trách móc.

"Tiểu Sài, chiều nay cậu đến ngân hàng để kiểm tra những thứ này à?"

"Đúng vậy đội trưởng, đại khái là vì những thứ này."

“Tôi ký duyệt đơn chấp thuận cho cậu đi điều tra nguyên nhân rơi ngã chứ không phải điều tra kinh tế”.

"Đội trưởng, em biết mà, em thực sự đang tìm lý do vì sao Lục Phong lại ngã khỏi tòa nhà. Nhưng em lo rằng sẽ bỏ lỡ bất kỳ manh mối nào nên em đã mở rộng tìm kiếm, sau đó thì đã vô tình dính vào những điều này." Sài Kiệt nói không chớp mắt.

“Ừm.” Trên gương mặt nghiêm túc của Hoa Dương lộ ra một nụ cười gần như không thể nhận ra, “Vậy cậu điều tra hồ sơ rút tiền tối qua của Lục Phong đến đâu rồi?”

“À, em tìm được rồi!” Sài Kiệt nhanh chóng đáp rồi từ trong cặp lấy ra một tờ giấy đưa cho Hoa Dương. “Từ 22 giờ đến 23 giờ đêm hôm qua, Lục Phong đã đến ba chi nhánh và rút ra tổng cộng 20 vạn tệ tiền mặt! Đây là biên bản rút tiền."

Hoa Dương cúi đầu nhìn lướt qua.

"Vậy là ông ta thật sự định đổi 20 vạn tệ để lấy video kia." Anh híp mắt, ngẩng đầu nhìn trên màn hình đang chiếu dòng tin nhắn tống tiền: "Một giờ sau, mang theo 20 vạn tệ tiền mặt đến “Khu vườn hy vọng”, một tay giao tiền, một tay xóa đoạn video. Không được phép mang theo bất kỳ ai, không gọi cảnh sát nếu không tao sẽ gửi cho vợ mày ngay lập tức…”

“Mọi người cảm thấy thế nào?” Hoa Dương hỏi.

"Hành vi này... có chút không hợp lý." Một thành viên trong đội lộ ra vẻ khó hiểu. "Người có kinh nghiệm xã giao phong phú như Lục Phong, nếu gặp phải tống tiền sao có thể thành thật đưa tiền?"

"Có thể vì 200.000 là một số tiền nhỏ đối với ông ta?" Một thành viên khác trong nhóm nói.

"Không đúng..." Người trước nói: "Cậu cho rằng, cứ đưa tiền là có thể đảm bảo đối phương sẽ ngoan ngoãn xóa video à? Nếu như hắn ta còn có video dự phòng thì sao? Sau đó sẽ có thêm vô số rắc rối và ông ta sẽ trở thành máy rút tiền của người đó trong suốt quãng đời còn lại! Trong tình huống như vậy thì gọi cảnh sát là cách tốt nhất để giải quyết, tại sao ông ta không gọi cảnh sát?"

"Tôi có lẽ có thể hiểu được tâm lý của ông ta." Sài Kiệt bỗng lên tiếng. "Vợ của Lục Phong là em gái của chủ tịch tập đoàn Khúc Bình, ông ta không có khả năng chọc vào bà ta. Hai người đó ngay từ đầu đã là một cuộc hôn nhân thương mại thuần túy. Doanh thu những năm gần đây của tập đoàn Lăng Tiêu liên tục sa sút, nếu không phải có tập đoàn Khúc Bình đứng sau hỗ trợ thì đã sớm không thể chống đỡ rồi.”

"Điều tôi phát hiện ra hôm nay là trong mấy năm nay, Lục Phong tuy ăn chơi trác táng bên ngoài nhưng luôn đề phòng để âm thầm giấu giếm chuyện này với gia đình, giả làm một người chồng tốt, phục tùng, không dám để vợ nhìn ra manh mối. Bởi vì một khi vợ ông ta phát hiện ra chuyện ngoại tình, hai vợ chồng sẽ xé nát mặt mũi, chuyện hợp tác giữa hai tập đoàn nhất định sẽ chấm dứt nếu vậy thì việc kinh doanh của Lăng Tiêu nhất định sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.”

"Nếu kẻ tống tiền thực sự rơi vào đường cùng và gửi video cho vợ ông ta, hậu quả của việc đó chắc chắn Lục Phong sẽ không thể chịu đựng được. Ông ta quá sợ đoạn phim bị lộ ra ngoài, không muốn bị ai nhìn thấy kể cả cảnh sát. Vì vậy, ông ta không chọn giao nó cho cấp dưới của mình cũng không dám gọi cảnh sát, thay vào đó, ông ta thà đến Khu Vườn Hy Vọng vào nửa đêm giao tiền cho kẻ kia, tránh để tình huống xấu nhất ảnh hưởng đến bản thân.”

"Điểm này cũng có lý." Hoa Dương gật đầu. "Bước tiếp theo là tập trung vào hồ sơ gửi tiền của tất cả ngân hàng và máy ATM. Bắt đầu từ đêm qua, tìm ra những ai đã gửi một lượng lớn tiền mặt, đặc biệt là người có tổng số tiền gửi là 20 vạn tệ đều được liệt kê là đối tượng điều tra trọng điểm.”

"Đã rõ!"

Hoa Dương cúi đầu xem tài liệu, sau đó hỏi: "Câu hỏi tiếp theo, đoạn video không đứng đắn này sao lại bị lộ ra ngoài? Tại sao lại rơi vào tay kẻ tống tiền này?"

“Camera lỗ kim.” Trưởng nhóm điều tra trả lời. “Bối cảnh của bức ảnh là một căn phòng khách sạn và góc quay được đặt từ trên cao, phù hợp với đặc điểm của ảnh được chụp bởi camera lỗ kim. Dựa vào đồ đạc trong phòng và hồ sơ thuê phòng của Lục Phong, chúng tôi đã tìm thấy vị trí của khách sạn này. Nó nằm ngay bên kia đường đối diện với trụ sở của tập đoàn Lăng Tiêu.”

"Căn phòng này nằm ở tầng cao nhất của khách sạn cũng là phòng tổng thống duy nhất, giá cho một đêm là 28.000 tệ. Từ lịch sử đặt phòng cho thấy Lục Phong và nữ thư ký đã đến đó nhiều lần. Dựa vào điểm quay của camera được giấu trên trần nhà vào thời điểm đó có lẽ là một trong những thiết bị báo cháy. Tuy nhiên, chúng tôi đã kiểm tra cẩn thận căn phòng và không tìm thấy camera lỗ kim nào và khách sạn nói rằng họ không hề hay biết."

Hoa Dương nói: "Yêu cầu khách sạn cung cấp danh sách khách hàng trong vòng một tháng qua, điều tra rõ thân phận của từng người."

"Rõ!"