Tôi Là Ai: Nhật Ký Kẻ Sát Nhân Và Hồ Sơ Vụ Án Hàng Loạt

Chương 11



19. Cuộc đối đầu

Đêm khuya, tại một khu biệt thự cao cấp cách đó hàng chục km.

Ánh sáng rực rỡ chiếu qua mặt kính của cửa sổ sát đất trong suốt, làm bừng sáng một dãy biệt thự được trang trí sang trọng.

Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đứng trước tấm gương soi toàn thân để thử quần áo. Bên trái là một dãy tủ quần áo lớn bao trùm toàn bộ bức tường và bên phải là một dãy tủ âm tường lớn dùng để chứa giày. Các logo thương hiệu nổi tiếng được đặt sát với nhau làm cho tủ quần áo này trở thành một phiên bản thu nhỏ của một cửa hàng mua sắm sang trọng.

Khóe mắt của người phụ nữ tràn đầy sự phấn khích không thể kiểm soát, đôi mắt to chứa đầy một loại ham muốn mãnh liệt và thú tính — nó khiến cô ta trông giống một con báo cái đang săn mồi.

Cô chọn một chiếc váy trắng trong bộ sưu tập mới của Dior, đi một đôi giày cao gót màu trắng rồi soi gương, thoa một chút son màu nude lên đôi môi hồng hào và vỗ một ít phấn phủ lên khuôn mặt bóng dầu.

Giây tiếp theo, cô ta đối mặt với tấm gương và làm một vẻ mặt đáng sợ ——

Cô ta đang giả vờ khóc.

Bi thương, thất thần, khiêu khích, oán hận, quyết tâm... Đủ loại biểu cảm phức tạp trộn lẫn ở trên khuôn mặt cô, đan xen nhau, làm gương mặt cô dần trở nên vặn vẹo, khiến mỹ nhân này nhìn có chút giống ma nữ sắp nổi điên.

"Con trai, một lát nữa con nhớ phải khóc đấy, biết chưa?"

Cô bước vào phòng khách, kéo cậu con trai đang tập trung xem phim hoạt hình ra khỏi TV, ngồi xổm trước mặt cậu, khẩn thiết nhắc nhở.

“Tại sao con phải khóc?” cậu bé tám tuổi hỏi một cách trẻ con.

"Vì ba con đã ch.ết!"

“Ồ, vậy thì sao? Sao con lại khóc?” cậu bé thờ ơ nói.

"Cha mất, con không buồn sao?"

"Con không biết rõ về ông ta."

Cậu bé vùng ra khỏi tay mẹ rồi quay đầu lại tiếp tục dán mắt vào bức tranh hoạt hình sinh động.

“Diệu Diệu, con nghe mẹ nói này.” Người phụ nữ xoay người cậu bé lại, nhìn chằm chằm vào mắt cậu. “Cha của con có khối tài sản lên đến 10 nghìn vạn tệ, con là con trai duy nhất của ông ấy, chỉ cần con khóc thật tốt, tất cả tiền sẽ về tay con, hiểu chưa?"

"Tiền? Tiền có tốt không?"

"Tất nhiên! Chỉ cần con có tiền, con có thể mua Lego, ô tô đồ chơi, máy tính, máy chơi game, mô hình người máy bao nhiêu tùy thích. Con có thể mua toàn bộ sân chơi, toàn bộ khu trò chơi điện tử và những thứ nhỏ khác, đuổi tất cả những đứa trẻ khác ra ngoài và chỉ có một mình con mới được phép chơi. Con có thể đi Mỹ, Úc, Iceland, Nam Cực,.. có thể đi tàu ngầm, khinh khí cầu, tàu du lịch lớn, ngắm cực quang, xem chim cánh cụt,... Con cũng có thể chụp ảnh với tất cả các ngôi sao bóng đá yêu thích, con cũng có thể trở thành một ngôi sao lớn. Có tiền là có thể làm bất cứ điều gì con muốn."

Người phụ nữ hai mắt đỏ ngầu, ôm chặt cánh tay của con trai, sau đó nói: “Chỉ cần có tiền, con sẽ không bao giờ phải đi học nữa, mẹ cũng sẽ không bao giờ bắt con làm bài tập nữa. Cho dù con luôn đứng cuối trong kỳ thi, cho dù con chẳng biết gì, chỉ biết chơi bời suốt đời, con vẫn có thể sống tốt hơn và hạnh phúc hơn những người khác. Cả một đời này của con sẽ chỉ toàn hạnh phúc ngọt ngào, không bao giờ phải trải qua khổ cực cay đắng. Con có hiểu không? Hiểu không?”

Cậu bé nhìn cô với vẻ thờ ơ trên khuôn mặt non nớt.

"Cho nên, con phải khóc, rõ chưa? Con nhất định phải gào khóc, cha, cha, cha tốt của con, con nhớ cha, cha ở đâu, cha không cần con nữa sao! Hiểu không?"

Cậu bé bối rối gật đầu.

"Con thật sự hiểu sao? Khóc thử cho mẹ xem."

Cậu bé giật giật môi, chớp chớp mắt rồi hét lên một cách khô khan: "Oa, oa, cha, cha của con..."

"Không đúng!", người phụ nữ ngắt lời, "Quá giả tạo! Con phải nghĩ về cha mình, ông ấy đã ch.ết! Con sẽ không bao giờ gặp lại ông ấy nữa! Con không cảm thấy buồn chút nào sao?"

Cậu bé thẫn thờ nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ.

Cha?

Cha là cái quái gì vậy?

Đó là một sinh vật hình người kỳ lạ.

Ông ta sẽ lẻn vào nhà trong đêm khuya, lẻn vào phòng ngủ của mẹ cậu như một tên trộm và khóa cửa lại rồi làm gì đó bên trong. Một lúc sau, ông ta sẽ ra khỏi phòng, không nói một lời nào và chuồn đi như một tên trộm.

Đó là cha sao?

Những đứa trẻ khác cũng có cha, nhưng cha của người khác thì không như vậy. Họ sẽ đến trường đón con, đi họp phụ huynh, cuối tuần đưa con mình đi dã ngoại.

Tại sao cha cậu lại không xuất hiện thường xuyên? Tại sao ông ấy không bao giờ xuất hiện ở nơi có ánh nắng mặt trời? Ông ta là ma cà rồng không thể tiếp xúc với ánh sáng à?

Trong tâm trí của Lục Diệu Tôn có một cảnh tượng vào buổi chiều của học kỳ trước ——

Hôm đó tan học, cậu vác cặp đi bộ đến cổng trường để đứng đợi mẹ đến đón như thường lệ. Lúc này trong đám người xuất hiện một bóng dáng có chút quen thuộc, đó là một người đàn ông mũm mĩm, nhìn kỹ thì rõ ràng là cha của cậu.

Cậu vô cùng kinh ngạc và bất ngờ nên chạy đến vẫy tay với ông, vừa chạy cậu vừa hét: "Cha! Cha ơi!"

Cha quay đầu lại, sau khi nhìn thấy cậu, ông vội đi lên hai bước, lại đột nhiên liếc sang một bên, lộ ra vẻ kinh hãi cùng hoảng sợ. Ngay sau đó, cha nắm tay một chị gái cuối cấp trong đám đông, ngồi vào xe rồi kéo kính cửa sổ lên khi đi ngang qua cậu, thậm chí không thèm nhìn lại một cái.

Ông ấy đúng là một người kỳ lạ.

"Mau khóc! Con có khóc hay không?"

Lúc này, người phụ nữ mất kiên nhẫn, véo mạnh vào tay con trai.

"Ah!"

Cậu bé kêu lên đau đớn, cuối cùng cũng bật khóc khi nhìn thấy khuôn mặt hung dữ của mẹ mình.

Người phụ nữ mỉm cười hài lòng.

"Phải khóc như thế này, nhớ rõ chưa?"

Nửa giờ sau, chiếc Ferrari Roma lái ra khỏi gara dưới tầng hầm. Hồ Mai nắm chặt tay lái, đôi mắt cô dán chặt vào con đường tối tăm phía trước, các cơ trên mặt khẽ run lên.

Mười năm trước, cô nhất thời sa ngã, trở thành đồ chơi của Lục Phong, từ đó về sau không có cách nào quay đầu lại.

Mười năm sau, cô rốt cuộc cũng chịu đựng được đến ngày ông ta ch.ết.

Với đứa con trai là con át chủ bài lớn nhất trong tay, cô ta thề sẽ lấy đi phần tài sản thừa kế xứng đáng và dùng tiền để bù đắp nỗi nhục nhã suốt mười năm qua.

Một giờ sau, chiếc Ferrari dừng lại trên lối đi bên ngoài biệt thự của Lục Phong. Người phụ nữ kéo cậu bé ra khỏi xe rồi bắt đầu khóc nức nở.

Trong đêm gió to, tiếng kêu thảm thiết vang vọng thật lâu giống như là oan hồn khóc than.

"Chồng! Chồng Ơi! Anh ở đâu? Người ta nói anh ch.ết rồi, em không tin! Ra ngoài gặp em đi mà chồng ơi!"

Vừa khóc, cô vừa đập vào cánh cổng sắt lớn của căn biệt thự làm ổ khóa kêu lạch cạch.

"Làm sao anh có thể bỏ lại em và con trai của chúng ta như vậy! Chúng ta là vợ chồng đã mười năm, tại sao những người kia lại không cho phép em nhìn mặt anh lần cuối!

"Tất cả số tiền anh để lại cho em và con trai đều bị người khác lấy đi hết rồi, họ không để lại cho chúng em lấy một xu! Chồng ơi!"

Hồ Mai tay trái nắm chặt giấy khai sinh của con trai, một bản sao hộ khẩu và giấy xét nghiệm quan hệ cha con. Còn tay phải thì hung hăng nhéo cánh tay con trai mình, nhỏ giọng thúc giục. "Khóc đi, kêu lên! Gọi ba đi!"

Cậu bé bối rối nhìn xung quanh rồi nhìn bà mẹ đang điên cuồng trước mặt, ngoan cố ngậm chặt miệng.

Lúc này, tiếng nhạc trữ tình êm dịu vang lên từ khung cửa sổ sát đất của căn biệt thự.

Bà Lục mặc bộ quần áo ở nhà sang trọng, tay trái cầm nĩa, tay phải cầm dao, vừa ngâm nga khe khẽ vừa chậm rãi cắt một miếng bít tết vừa chín tới.

Bà ta ngồi một mình ở đầu chiếc bàn ăn dài, trên bàn bày đầy những món ngon chói mắt như thường lệ, và con mèo Maine Coon đang ngồi xổm ở cuối bàn lặng lẽ liếm sữa dê.

“Bà chủ, người phụ nữ kia ở bên ngoài khóc đã hai mươi phút rồi.” Người làm đi tới nói.

“Cứ kệ cho cô ta khóc.” Lục phu nhân cười nói.

Bà dùng nĩa xiên một miếng bít tết nhỏ đưa vào miệng, nhắm mắt lại, dường như đang tận hưởng cảm giác nước thịt trào ra trong khoang miệng.

"Cô ta lấy giấy khai sinh, sổ hộ khẩu, giấy xét nghiệm quan hệ cha con, ầm ĩ muốn cho bà chủ xem… Nói, nói muốn chia tài sản..." Người làm hạ thấp đầu xuống, cẩn thận nói từng chữ.

"Tài sản? Tài sản gì?" Lục phu nhân ưu nhã vuốt tóc, ngáp một cái. "Lục Phong đã lập di chúc từ lâu, sau khi ông ấy chết, tôi sẽ thừa kế toàn bộ tài sản của ông ấy. Ngay cả mẹ ruột cũng không được chia một xu, nói gì đến đám chó mèo bên đường?"

Tiếng gió thổi lá cây bay lượn ngoài cửa sổ, từng hạt mưa mỏng manh lăn dài trên mặt cửa kính.

"Tất nhiên, tôi không phải là người không có trách nhiệm với xã hội." Nước sốt đen từ khóe miệng bà Lục chảy ra. Bà nhìn vết nước trên ly và cười quyến rũ nói: "Đi nói họ rằng tôi sẽ tặng một phần tài sản thừa kế cho Hiệp hội bảo vệ động vật. Nếu mà mấy người đó muốn thì có thể đến đó xếp hàng xin."

Người làm cúi đầu rời đi.

“Này, đợi đã!” Lục phu nhân ngăn lại, nói: “Cho bọn họ hai lon Kitty, trời trở lạnh rồi, bọn họ đi ra ngoài cũng không dễ dàng.”

Người làm do dự hai giây, cầm trên bàn hai túi thức ăn cho mèo, xoay người đi ra ngoài.

Giữa đêm tháng 9, gió thu se se, mưa lạnh như cắt da cắt thịt.

Một túi thức ăn và một hộp thức ăn đóng hộp cho mèo cùng một gói bánh quy nhỏ làm từ bạc hà mèo bị ném ra ngoài qua song sắt của cánh cổng sắt. m thanh chói tai vang lên khi chúng chạm đất.

"Bà chủ nói sẽ tặng một phần tài sản thừa kế cho Hiệp hội bảo vệ động vật. Nếu mấy người muốn thì cũng có thể đến đó xếp hàng mà xin.”

Người làm nói xong, vội vàng chạy về.

“Mẹ kiếp!” Người phụ nữ nắm lấy lan can, rít lên như một con thú.

Cậu bé nhặt thức ăn đóng hộp cho mèo trên mặt đất, ngây người nhìn nó trong vài giây, thở hổn hển nặng nề rồi cuối cùng khóc lớn.

Nhiều năm sau, khi Hồ Mai co ro trong bãi rác, cào những chiếc lá thối trên mặt đất để thỏa mãn cơn đói, cô ta nhớ lại khoảnh khắc được cho túi thức ăn mèo lúc này.

"Đáng lẽ nên nhặt nó lên ăn." Cô ta buồn bã nghĩ. "Đó là vị cá ngừ".

……

Nửa đêm, cục cảnh sát chi nhánh Nam Thành chìm trong màn đêm yên tĩnh.

Lạc Anh đứng bất động bên lan can sân thượng, cảm nhận từng cơn gió đêm thổi qua, mưa nhẹ rơi xuống mặt cô khiến cô cảm thấy mát mẻ.

"Vẫn đang suy nghĩ về vụ án à?"

Sài Kiệt đi đến bên hỏi.

“Đầu óc tôi hơi rối bời, lên đây để gió thổi cho sảng khoái tinh thần.”

"Tôi nghĩ vụ án này rất rõ ràng. Nó chỉ là một vụ án tống tiền nhưng thủ đoạn phạm tội có chút tinh vi hơn bình thường."

"Thật ư? Vậy tại sao Lục Phong lại chết?"

"Nhảy lầu t.ự s.át. Dấu vết ở hiện trường đã rõ ràng đến như vậy, chính là ông ta tự mình tăng tốc chạy lấy đà nhảy xuống lầu, cũng không có dấu chân của người khác, điều đó đủ chứng minh là ông ta t.ự tử rồi."

"Thế tại sao lại muốn t.ự s.át?"

"Hiện giờ, có rất nhiều người có sức khỏe tinh thần không tốt. Có thể công việc làm ăn không suôn sẻ, gia đình không hòa thuận, chịu quá nhiều áp lực trong thời gian dài, tâm trạng không tốt, dẫn đến... gặp phải chuyện xấu như bị tống tiền, mất 20 vạn tệ vô ích...."

"Tôi không nghĩ vậy." Lạc Anh nói. "Tên này quá cẩn thận, thủ đoạn của hắn rất tinh vi. Dấu vết, điện thoại di động và thẻ SIM đều được xử lý sạch sẽ. Chúng tôi đã tra xét cả ngày, thậm chí đến manh mối về hắn ta cũng không tìm được. Chỉ vì 20 vạn tệ, hắn cần gì tốn nhiều công sức như vậy? Làm sao một kẻ tống tiền bình thường lại có khả năng gây án và phản điều tra như vậy? Anh không nghĩ điều đó rất vô lý à?”

"Vậy cô cho rằng Lục Phong là bị người ta gi.ết hại?"

"Đúng vậy, hắn ta đã dùng thủ đoạn gì đó khiến Lục Phong nhảy lầu."

"Mục đích là gì?"

"Trả thù. Hắn ta để Lục Phong rơi xuống từ tầng 26. Đây là sự trả thù cho cái ch.ết của vợ chồng Triệu Phán Hưng."

"Nhưng bằng cách nào?"

"Thao túng tâm lý, kiểm soát suy nghĩ, ảnh hưởng của thuốc... Có rất nhiều khả năng. Kết quả khám nghiệm t.ử thi chi tiết vẫn chưa có nên rất khó đưa ra kết luận."

“Không quan trọng, nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng.” Sài Kiệt ngáp một cái nói: “Chỉ cần bắt được hắn về thẩm vấn thì cái gì cô cũng có thể biết mà?”

"Đôi khi tôi thấy anh nghĩ mọi chuyện quá dễ dàng."

"Hả?"

"Điều tra thời gian gấp gáp như vậy mà anh còn có thời gian đi tra xét tài khoản giao dịch của bên thi công khu dân cư dang dở kia, lại kéo cả ông chủ của người ta đến thẩm vấn. Chuyện này không thuộc quyền quản lý của đội chúng ta, cũng không phù hợp với quy trình tra án. Anh cũng can đảm đấy, không sợ đội trưởng trách mắng sao?"

"Tôi chỉ xem qua thôi, cũng không nghĩ nhiều như vậy." Sài Kiệt mỉm cười. "Tôi chỉ nghĩ rằng nếu không có ai khác phụ trách vấn đề này, thì tốt hơn là để tôi xử lý nó. Sự thật đã chứng minh rằng, việc đó cũng không khó giải quyết, cô không thấy, kiểm tra các tài khoản rõ ràng rồi thì đến kẻ xấu cũng phải xin tha à? Tôi không hiểu lý do gì mà lại bị trì hoãn tận 5 năm không ai quan tâm, giải quyết cho bọn họ. Có thực sự khó khăn như vậy không?"

Lạc Anh yên lặng xem hồ sơ cùng với sự nghi hoặc trong anh mắt của mình.

"Lạc Lạc, tại sao cô lại chọn học viện cảnh sát?" Sài Kiệt đột nhiên hỏi.

"Số phận an bài." Lạc Anh cười khổ. "Cha tôi là cảnh sát và anh trai tôi cũng là cảnh sát. Tôi lúc đầu cũng không muốn làm cảnh sát. Mẹ tôi nói rằng bà ấy không thể sống chung với một đám cảnh sát được. Bà ấy cho tôi tham gia rất nhiều lớp học năng khiếu, cho tôi học nhảy, học đàn, học vẽ từ hồi tiểu học, muốn tôi trở thành một "quý cô". Khi ấy, mọi người nhìn thấy tôi, ai cũng khen tôi dịu dàng, ít nói, như một cô công chúa nhỏ.”

"Năm 2011, anh trai tôi bị chém ch.ết khi đang thực hiện nhiệm vụ. Tên hung thủ trốn thoát được hai tháng thì bị bắt. Tôi không biết mình làm sao mà trải qua được hai tháng đó. Tôi lo lắng, căm hận cảnh sát truy bắt người quá chậm, tôi sợ những tên đó chạy thoát mất. Sau đấy thì mẹ mất vì bệnh trầm cảm kéo dài. Cuối cùng tôi quyết định nộp đơn vào học viện cảnh sát.”

"Anh hỏi tôi, tại sao tôi lại vào học viện cảnh sát? Tôi nghĩ là để bắt những kẻ xấu. Tôi muốn tất cả tội phạm trên thế giới đều bị bắt, và không ai trong số họ có thể trốn thoát. Tất cả những người làm điều xấu phải bị trừng phạt. Chỉ có thế thôi."

Cô nói xong quay đầu lại hỏi: "Còn anh thì sao? Tại sao anh lại thi vào học viện cảnh sát?"

"Tôi cũng vậy." Sài Kiệt nói, "Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo*. Tôi hy vọng người tốt có thể sống trong một thế giới công bằng. Thành thật mà nói, tôi hoàn toàn không quan tâm đến việc tên khốn Lục Phong này có ch.ết hay không. Ông ta đã biển thủ quỹ dự án hỗ trợ “Khu vườn hy vọng” khiến hàng trăm gia đình tan cửa nát nhà. Đây là báo ứng."

*Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo (làm điều thiện thì trời ban phước, làm điều ác thì gặp tai ương) đó là câu phương ngôn có tính nhân quả của người Trung Quốc. Thành ngữ Việt Nam tương tự: Ác giả ác báo, thiện giả thiện báo.

Nói xong, anh trầm mặc một hồi, quay đầu lại phát hiện Lạc Anh vẫn luôn nhìn chằm chằm mình.

"Tôi buồn ngủ nên nói bậy bạ, cô cứ giả vờ như không nghe thấy đi." Anh cười vỗ vỗ vai cô rồi xoay người rời đi, bóng lưng dần biến mất ở cuối hàng lang tối.

Lạc Anh ngước nhìn bầu trời đêm, cảm nhận sự mát mẻ của những giọt mưa rơi trên mặt, một lúc lâu sau, cô nhìn xuống khu vườn nhỏ dưới lầu. Sau vài giây, vẻ mặt cô đông cứng lại.

20. Nhật ký (4)

Thứ Năm, ngày 8 tháng 9 năm 2022, tức ngày 13 tháng 8 âm lịch, trời nhiều mây, sắp mưa.

Một đêm mưa là thời điểm hoàn hảo cho tội phạm hành động.

Cảm nhận từng hạt mưa lạnh tạt vào mặt, người tôi không kiềm chế được run lên bần bật.

Những bức ảnh tĩnh tuyệt đẹp đó, những khuôn mặt méo mó ch.ết chóc đó và những tác phẩm giết người xuất sắc đó đều là những nỗ lực miệt mài của tôi!

Tất cả bọn chúng đều là con của tôi.

Cha mẹ ban cho họ sự sống, còn tôi trao tặng cái chết.

Nếu đã vậy thì tại sao chúng lại không phải là con của tôi chứ?

A - bang!

Lục Phong, mày chết có vui vẻ không?

Cảm giác khi nhảy từ tầng 26 xuống như thế nào? Có thoải mái không? Mày có hài lòng với món quà tao chọn cho mày không?

Mày đã bao giờ nghĩ sẽ có ngày hôm nay chưa?

Ba tháng trước, khi mày biết tin chủ sở hữu của một căn hộ ở khu dân cư đang xây dở t.ự t.ử, mày có phải đã cười nhạo và nói rằng họ là những người “không có ý chí khát vọng”, “đôi vợ chồng nghèo hèn chỉ biết oán trách số phận” không? Đã bao giờ mày nghĩ rằng bản thân sẽ ch.ết theo cách tương tự chưa?

Nhìn lại bộ dạng của mày xem.

Chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay mày là thứ mà họ đã dành cả cuộc đời để đổi lấy;

Những bộ cánh hàng hiệu trên người mày là do họ cả ngày “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” mới có được;

Chiếc xe hơi sang trọng mà mày đi được trích ra từ công sức họ bôn ba tứ phương bán đi sức khỏe của mình;

Biệt thự của mày ở đã đào rỗng sáu cái ví tiền của họ;

Để có tiền đóng học phí cho đứa con ngoài giá thú của mày mà chính bản thân họ phải vật lộn đi kiếm ăn qua ngày.

Mày nhàn hạ nhận lấy tất cả những thứ đó nhưng lại chỉ trả cho họ một lớp vỏ bê tông dột nát, không có nước, không có điện, xung quanh là rác thải và có thể đổ sập bất cứ lúc nào.

Mày đã đánh cắp cuộc sống của họ.

Có bao giờ mày cảm thấy hối lỗi chưa?

Mày đã xảo quyệt lợi dụng những kẽ hở của hệ thống luật pháp để che giấu sự thật, núp trong bóng tối và tham lam ngấu nghiến những đồng tiền mà người bình thường có dùng mười đời cũng không kiếm được. Mày có được tất cả mà chẳng phải bỏ ra một chút công sức, cũng như không phải chịu một chút trách nhiệm nào.

Đúng, đây là khoản nợ của "dự án bên công ty con", không liên quan gì đến "công ty mẹ" của mày.

Đúng, công ty của mày là một công ty "trách nhiệm hữu hạn" và mày không phải sử dụng tiền cá nhân của mình để trả các khoản nợ của công ty.

Đúng, mày bày tỏ sự hối tiếc về trải nghiệm bi thảm của họ, cũng đã thúc giục công ty con tiếp tục làm việc càng sớm càng tốt. Mày là một doanh nhân có lương tâm, có trách nhiệm.

Đúng, mày là nhất, nhất mày rồi. (Đoạn này chém á. Câu gốc là đúng, mày nói tất cả đều đúng. =)))

.....

“Con” đã đủ tư cách trở thành con của ta.

Có rất nhiều, rất nhiều những đứa trẻ ngoan như “con” trên thế giới này.

Ta sẽ gửi tình yêu cùng lời chúc phúc đến từng người một và vẽ ra một kết thúc hoàn hảo cho cuộc sống tuyệt vời của mỗi người bằng một cái ch.ết hoàn mỹ.

Đừng vội vàng, từng người đều sẽ đến lượt, ta có nhiều thời gian.

.....

Được rồi, hôm nay tôi hơi mệt, tôi sẽ chỉ viết đến đây thôi.

Vụ án sẽ được đưa ra tòa vào ngày mai, email cũng đã được gửi đi, hy vọng mọi việc diễn ra tốt đẹp.

Chúc ngủ ngon, nhật ký.