Tôi Là Ai: Nhật Ký Kẻ Sát Nhân Và Hồ Sơ Vụ Án Hàng Loạt

Chương 6



9. Nhật Ký (2)

Thứ sáu, ngày 5 tháng 8 năm 2022, tức ngày 8 tháng 7 âm lịch, trời nắng.

Đêm qua trời mưa gió, mây mù che khuất mặt trăng, thời điểm rất thích hợp để gi.ết người.

Khi tôi đâm mạnh vào ngực bà ta, phản ứng của người phụ nữ ấy quá dễ đoán — đi cùng với nỗi sợ hãi, đau đớn, van xin, tuyệt vọng... quen thuộc là sự đóng băng vĩnh viễn ngay sau đó.

Tại sao lại chạy vào rừng?

Tại sao cứ phải chăm chăm đi vào những nơi không có người xung quanh?

Vốn dĩ tôi không có cơ hội thực hiện nhưng là do bà ta ngu ngốc tự tay đặt tính mạng của mình vào trong tay tôi, cũng không thể trách tôi được

Âm thanh van xin của người phụ nữ đó thật ngọt ngào, du dương và ngây ngất đến nỗi tôi không thể cưỡng lại việc ghi âm và bật nó lặp đi lặp lại trước khi đi ngủ.

Tân Tuyết......

Tân Tuyết......

Tân Tuyết......

Đúng rồi, cưng à, kêu to hơn nữa đi.

À, là Tân Tuyết, đó là Tân Tuyết. Vậy thì sao? Khi mày gọi cho Tân Tuyết và buộc cô ấy sửa lại bản tóm tắt cuộc họp trong vòng một giờ để làm hài lòng khách hàng. Mày có bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay không?

Khi mày vu khống và nói dối trước tòa để chối bỏ mọi trách nhiệm của mình. Có bao giờ nghĩ đến ngày hôm nay không?

Khi mày đẩy ông già tội nghiệp ra khỏi cửa và gọi ông ta là kẻ moi tiền. Có bao giờ nghĩ đến ngày hôm nay không?

Khi mày cưỡi lên đầu những người trẻ tuổi này để vắt kiệt sức họ, cắm vào xương và hút tủy của họ, ép họ sử dụng hết thời gian và sức lực của mình chỉ để thỏa mãn sự phù phiếm của bản thân và lấp đầy kho bạc của mày. Có bao giờ nghĩ đến ngày hôm nay không?

Tôi đã nói với mọi người từ lâu rằng “Người đang làm, Trời đang nhìn”.

Nếu Trời không để ý, thì tôi cũng đang theo dõi.

Các người có thể thoát khỏi sự trừng phạt của Chúa nhưng không thể thoát khỏi tay tôi.

Nói gì đi nữa thì cũng cảm ơn rất nhiều. Sự ra đi của bà đã giúp tôi hoàn thành xuất sắc KPI của tháng này.

Tạm biệt, con mồi của tôi.

Tôi chúc bà, một cuộc sống khốn khổ trong địa ngục.

Được rồi, hôm nay tôi hơi mệt, tôi sẽ chỉ viết đến đây thôi.

Có nhiều việc phải làm vào ngày mai.

Chúc ngủ ngon, nhật ký.

10. Hợp đồng tình ái

Một tuần sau.

Giữa buổi trưa nắng như thiêu đốt, bụi bay mù mịt cả con đường.

Một cô gái bước ra khỏi cổng trại tạm giam, đầu tóc rũ rượi, cô nhìn quanh một cách mệt mỏi và bối rối, như thể linh hồn của cô đã bị hút ra ngoài.

Lâm Từ chỉ bị tạm giam bảy ngày vì lái xe khi say rượu, nhưng trông cô ấy cứ như già đi bảy tuổi.

"Này!"

Một bóng người đột nhiên xuất hiện từ bên đường, chặn cô lại.

Lâm Từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

"Anh làm gì ở đây?" Cô lạnh lùng hỏi.

“Chờ em.” Thạch Thành lộ ra nụ cười giễu cợt thường ngày. “Nghe nói hôm nay em được thả ra nên anh đến đón.”

“Anh lấy mặt mũi gì mà tới đón tôi?” Lâm Từ nghiến răng nghiến lợi nói: “Thứ trai bao của phú bà.”

"Nói linh tinh gì vậy, đừng có nhảm nhí."

"Anh ở cùng Mai Gia Hân nửa năm rồi, ngủ với nhau ở hơn 20 căn phòng khách sạn, cảnh sát đều nói cho tôi biết hết rồi. Anh còn ở đây giả vờ đứng đắn làm gì? Anh còn định lừa tôi đến khi nào?"

“Ồ, em nghĩ thế nào cũng được.” Thạch Thành đút hai tay vào túi, tùy ý đá một hòn đá bên đường.

Có lẽ bị thái độ thờ ơ này của anh ta chọc tức, Lâm Từ lập tức bốc hỏa, lớn tiếng quát: "Tại sao anh lại làm như vậy?! Tôi thật sự không hiểu!"

"Có gì mà không hiểu?"

"Chúng ta ở bên nhau bốn năm rồi cơ mà! Thạch Thành, tôi vẫn luôn tin tưởng anh như vậy! Tại sao anh lại phản bội tôi? Tại sao anh có thể qua lại với Mai Gia Hân? Bà ấy lớn hơn anh tận mười tuổi! Anh nghĩ gì mà lại làm như vậy?!" Cô khản giọng nói, tức giận đẩy vai người kia.

Thạch Thành lách người né tránh, rồi ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn cô: "Có gì khó hiểu sao? Lâm Từ, cô ngu thật hay là giả vờ vậy?"

Cô gái mở to đôi mắt đỏ hoe nhìn anh ta qua làn nước mắt: "Ý anh là gì?"

"Lâm Từ, hôm nay để tôi nói rõ cho cô biết. Cô từng là hoa khôi của trường, còn tôi là một kẻ thất bại đáng thương, tôi may mắn theo đuổi được cô. Nhưng bây giờ thì sao? Nhà hàng của gia đình cô đóng cửa, mẹ cô bị bệnh và cần tiền để phẫu thuật. Gia đình cô hiện giờ nợ 100.000 tệ, cô nói xem làm sao tôi có thể bên cô?”

"Chị Mai mở thẻ cho tôi, hàng tháng đều cho tôi tiền. Khi tôi với chị Mai hẹn hò, chúng tôi ăn đồ ăn Tây cao cấp và buffet hải sản, chúng tôi sống ở Hilton và Renaissance, lái Porsche khi ra ngoài, thậm chí có thể ngồi ở khoang hạng nhất trên máy bay, có thể vào phòng chờ hạng thương gia khi chờ tàu cao tốc. Cô có hiểu được cảm giác ánh mắt hâm mộ của mọi người nhìn mình khi đi đường không?”

Thạch Thành càng nói càng kích động, ánh mắt đầy bất bình: "Sao tôi có thể muốn ở bên cô chứ? Sống trong căn nhà thuê dột nát, chen chúc trên tàu điện ngầm đông đúc vào giờ cao điểm buổi sáng, mặc bộ quần áo vài chục tệ của Pinduoduo và bị chủ nhà mắng té tát vào mặt. Cô thậm chí không muốn gọi suất ăn cố định của KFC vì cảm thấy phiền lòng về phí giao hàng 9 tệ, và cô chỉ có thể gọi loại trà sữa rẻ nhất. Chị Mai nói rằng “trà sữa” không có sữa cũng không có trà, tất cả đều được trộn với kem. Chất béo trong đó mất hơn mười năm cũng không thể chuyển hóa được, ngay cả con chó của chị ta cũng không thèm uống!”

"Lâm Từ, cô không cảm thấy mình đang sống như một con vật sao? Đây là cuộc sống của con người sao? Tôi chỉ muốn làm một người đàng hoàng! Thay vì phải lăn lộn trong bùn như cô!"

Một tiếng "bốp" vang lên, Thạch Thành bất ngờ nhận một cái tát từ Lâm Từ.

Hai mắt cô đầy nước mắt, toàn thân run rẩy, chỉ vào mặt anh ta, tức giận nói: "Đến hôm nay tôi mới hiểu được con người thật của anh!”

"Tôi không quan tâm cô nghĩ như thế nào về tôi." Thạch Thành mặt không chút thay đổi hất cằm lên, "Nước chảy chỗ trũng, người tìm chỗ cao, đây là quy luật tự nhiên, cô có quyền coi thường tôi, còn tôi thì có quyền tự do lựa chọn."

Lâm Từ lộ ra một nụ cười châm chọc: "Chị yêu của anh chết rồi, sao anh không đi theo bà ta luôn đi?”

Thạch Thành nhún vai: "Chị ấy đã chết thì tôi không thể ở cùng. Hôm nay tôi đến gặp cô là vì muốn chia tay với cô. Chúng ta chia tay dứt khoát đi."

Lâm Từ không nói gì, cũng không nhìn anh ta nữa, sải bước đi qua anh ta.

Mặt trời chói chang chiếu sáng sau lưng cô.

Tình yêu bốn năm hoàn toàn sụp đổ, kết thúc vào thời điểm này.

Cô gái đi trên con đường bụi bặm, nhớ lại nhiều năm trước, trong lớp tiểu học, cô giáo yêu cầu dùng mẫu "Có tiền mua được...nhưng không mua được..." để đặt câu.

Câu trả lời của cô lúc đó là “Tiền có thể mua được hoa hồng, nhưng không thể mua được tình yêu.” Câu này được cô giáo đồng ý và chép lên bảng đen làm câu ví dụ.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, câu nói trẻ con này mới nực cười làm sao.

Tiền không chỉ mua được hoa hồng mà còn có thể mua xe hơi sang trọng tiện nghi, đồ ăn phương Tây cao cấp, vé máy bay hạng nhất, tư cách nhận phòng khách sạn năm sao và “ánh nhìn hâm mộ” của người khác.

Tiền có thể khiến bạn trông giống như một "con người đàng hoàng".

Khi bạn có thể mua tất cả mọi thứ bằng tiền, tại sao phải lo lắng về việc không có được tình yêu?

Chỉ cần móc ngón tay út đeo nhẫn vàng, lấy trong túi da ra những tờ giấy bạc thơm phức vứt lên đầu họ, tình yêu sẽ lao về phía bạn như chó ngửi thấy mùi bánh bao nhân thịt. Lãng mạn, ngọt ngào, trẻ trung, sôi nổi, vô tư,... Muốn gì cũng được.

Tại sao?

Tại sao mọi thứ lại trở nên như thế này?

Sẽ thật tốt nếu chúng ta có thể nhìn thấy sự thật của thế giới sớm hơn. Nó không giống như cố gắng sưởi ấm một con rắn máu lạnh bằng nhiệt độ cơ thể, hay tưới một bông hoa giả làm từ nhựa bằng những giọt nước mắt chân thành.

Đứng ở ngã tư đường, Lâm Từ nhìn dòng người và xe cộ hỗn loạn xung quanh, cô cảm thấy lạc lõng.

11. Nhật Ký (3)

Thứ tư, ngày 7 tháng 9 năm 2022, tức ngày 12 tháng 8 âm lịch, trời nhiều mây.

Mọi thứ đã sẵn sàng.

Con mồi tiếp theo đã nằm trên thớt của tôi như một miếng cá.

Hắn ta vẫn còn đang sống vô tư mà không biết rằng, trong vài giờ nữa bản thân sẽ hoàn toàn biến thành một vũng bùn, được bác sĩ pháp y múc lên, cho vào túi đựng xác và biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới này.

Những đám mây đen mù mịt đã trôi dạt từ phía Nam đến đây rồi.

Đêm nay, một cơn mưa lớn sẽ đổ xuống từ bầu trời, làm ướt đẫm thế giới cằn cỗi này.

Hãy khiến thời gian trôi nhanh hơn đi nào!

Tôi nóng lòng được chỉ huy bản giao hưởng tuyệt vời này.

Đây sẽ là tác phẩm đầu tiên của tôi vào mùa thu này. Hy vọng nó có thể gây bất ngờ cho những người bạn cảnh sát đáng yêu của tôi.

Hãy chúc tôi thành công nào, Nhật ký