Tôi Là Ai: Nhật Ký Kẻ Sát Nhân Và Hồ Sơ Vụ Án Hàng Loạt

Chương 7



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

12. Khu vườn hy vọng

Mặt trời dần buông xuống.

Ngoài ban công, một người đàn ông đang nhàn hạ thưởng thức ánh hoàng hôn đỏ rực.

Anh chợp mắt một lúc, bỗng cảm thấy hơi khát nên đứng dậy vươn vai, bước qua tấm thảm phòng khách, tiến vào phòng bếp mở tủ lạnh, lấy chai Coca Cola tu một hơi.

Anh quay đầu nhìn thoáng qua bục cửa sổ, thấy những khóm bồ đề, măng tây và hoa nhài đang chờ được chăm sóc. Người đàn ông vội cầm cái xô trong góc lên, cẩn thận tưới nước cho chúng.

“Mấy đứa cũng cảm thấy khát nước phải không!?.” Giọng điệu mang đầy âu yếm, vuốt ve từng chiếc lá xanh khẽ đung đưa trong gió.

Mặt sàn bóng loáng, chiếc ghế sô pha mềm mại, cái đèn chùm nhỏ đầy tinh xảo, bức tranh thủy mặc phong cảnh được treo cẩn thận phía trên cùng bức tường gắn TV... Nhìn quanh tổ ấm mà bản thân bỏ công sức thiết kế cẩn thận, người đàn ông nở một nụ cười mãn nguyện.

“Nếu tường sơn màu trắng thì sẽ càng tốt hơn.” Anh nghĩ thầm: “Rõ ràng màu sơn ban đầu là màu trắng ngọc trai, mà sao càng ngày càng cảm thấy nó trông giống màu xám hơn nhỉ?”

Anh ta ghét màu xám.

Có lẽ cần phải thảo luận lại với vợ anh một lần nữa, chắc phải sơn lại toàn bộ các bức tường.

Nghĩ đến vợ, khuôn mặt người đàn ông lập tức suy sụp rồi thở dài. Vợ anh dạo này càng ngày càng trở nên cáu gắt, luôn nổi nóng vô cớ. Cả hai đã vài lần cãi vã trong nước mắt.

Anh không biết mình đã nói gì khiến cô cảm thấy bản thân bị xúc phạm.

Hơn thế nữa, cô ấy thường kiếm cớ để xuống dưới nhà, mỗi lần đi là đi cả tiếng đồng hồ, không biết là đi làm cái gì. Càng kỳ quái hơn chính là, buổi tối đi ngủ, cô đều không muốn cởi quần áo, càng không cho anh chạm vào cô.

Nghĩ đến đây, trái tim anh bỗng siết lại, nhói đau.

Cô ấy sẽ không phải là có ai khác ở bên ngoài chứ?

Những tháng ngày hạnh phúc ấm no như bây giờ chưa đủ sao? Cuộc sống ở nhà tốt như vậy còn muốn ra ngoài vụng trộm ư?

Ngực anh phập phồng kịch liệt, càng nghĩ lại càng tức giận. Nghĩ đến cảnh, hiện tại vợ anh đang tình chàng ý thiếp với người khác ở bên ngoài, anh ta cảm thấy chán nản đến mức không chịu nổi.

Anh giậm mạnh chân, vội cầm di động gọi cho vợ.

"Này, Tiểu Hà, em đang ở đâu?"

“Hả, em đang lên lầu.” Người vợ nghe điện thoại, thở hồng hộc nói: “Anh có chuyện gì à?”

"Anh không sao, chỉ là đang nhớ em thôi."

"Em cũng nhớ anh."

Nói xong người vợ liền cúp máy.

...…

"Em cũng nhớ anh."

Người phụ nữ cúp điện thoại sau khi nói xong.

Hơi thở hỗn loạn, cô chật vật leo lên hành lang tối om, trên tay cầm chiếc túi ni lông đựng ba quả cà chua, ba quả táo và một bịch mì ăn liền.

"10."

Nhìn thấy con số được viết bằng phấn trên bức tường xi măng ở gầm cầu thang, cô cao giọng đọc to lên như một cách để động viên bản thân.

Sau khi leo thêm được một tầng, cô ấy lại đọc: "11."

Lại một tầng nữa: "12."

Lúc này, điện thoại lại vang lên.

"Alo, lại có chuyện gì nữa?"

"Tiểu Hà, sao em còn chưa về vậy?"

"Em đang lên lầu!"

“Không phải em vừa mới lên lầu sao?” Giọng điệu của người chồng ở đầu bên kia cuộc gọi rất không hài lòng. “Em nói đang lên cũng được 5 phút rồi!”

"Em phải leo từng tầng một!"

“Có thang máy sao không đi mà lại leo cầu thang?” Ông chồng lớn tiếng hỏi.

Cô hít một hơi thật sâu rồi cúp điện thoại mà không đáp lời.

"13!"

Từng giọt mồ hôi rơi xuống nền bê tông lạnh lẽo.

...…

"18."

Cuối cùng cũng đến nơi.

Người phụ nữ lau mồ hôi trên trán, rút ​​chìa khóa ra mở cửa.

Những gì chào đón cô ấy là thái độ lạnh nhạt của người chồng.

Anh ta đang ngồi trên băng ghế nhỏ ngoài ban công, ánh nhìn rà soát cả người cô với vẻ ngoài giận dữ.

"Cuối cùng em cũng chịu trở về." Người đàn ông chua xót nói: "Làm gì mà thở hổn hển như thế? Mặt đỏ như vậy?"

Người phụ nữ trừng mắt nhìn anh: “Anh chưa uống thuốc phải không?”

“Em chưa uống thuốc phải không?” Ông chồng lập tức vặn lại.

Người phụ nữ mở to hai mắt giận dữ, nhưng cô đã kìm lại cơn tức giận, nhẹ giọng hỏi: “Anh có đói không?”

“Không đói!” Người chồng giận dỗi nhìn đi chỗ khác.

Người phụ nữ bước vào bếp, đặt chiếc túi ni lông xuống đất, lấy cà chua và mì gói ra, đặt nồi nấu lên chiếc bếp được nối đơn giản với bình gas. Cô chuẩn bị đổ nước vào nồi thì bỗng sững người.

5L nước suối khoáng trong xô chứa không còn một giọt nào.

Cô quay đầu lại, thấy bên cạnh cửa sổ có những vệt nước lớn.

Người phụ nữ lao ra khỏi phòng bếp: "Điền Hải!!!"

"Hả?"

"Sao anh lại đổ hết nước đi vậy?!"

“Nước gì?” Người chồng ngơ ngác hỏi.

"Nước trong xô ấy!!"

"Thì anh đem đi tưới hoa đó."

Người vợ đứng đó nhìn anh chằm chằm, cơ thể khẽ run lên, nước mắt giàn giụa.

"Ngay cả tưới hoa cũng không cho à?" Anh ta lời lẽ hùng hồn, lớn tiếng nói. "Em dạo gần đây bị làm sao vậy? Mới thế này đã bực tức rồi!"

Người phụ nữ im lặng, đứng ngây ra một lúc lâu, nhìn quanh căn nhà xám xịt. Cô buông một tiếng thở dài, lặng lẽ đi vào phòng bếp, cầm hai xô nước đã cạn, đi về phía cửa.

"Em lại muốn đi đâu?" Người chồng hỏi.

“Đi lấy nước!” Nói xong, cô mở cửa đi ra ngoài, để lại sau lưng một tiếng đóng sầm thật mạnh.

Trong hành lang tối om, cô ấy không nhịn nổi mà ngồi dựa vào tường khóc lóc thảm thiết.

Tiếng bước chân cùng tiếng gõ nạng vang lên từ phía bên trên.

Một bà lão cao tuổi đang khó nhọc dựa vào tường cùng cái chống nạng để đi xuống dưới. Chợt nhìn thấy cô khóc liền dừng bước lại.

Bà nheo mắt nhìn cô, quan tâm hỏi: "Trì Hà? Con làm sao vậy?"

“Không có gì đâu.” Người phụ nữ quay đi lau những giọt nước mắt ướt sũng trên khuôn mặt.

"Người nhà con... Lại phát bệnh à?" Bà lão trầm giọng hỏi.

Trì Hà gật đầu, nhỏ giọng nức nở: "Bác sĩ đã kê đơn thuốc nhưng anh ấy cứ khăng khăng bản thân không ăn uống được thôi... Cháu không thể theo dõi anh ấy từng giây từng phút được, cháu còn phải đi làm nữa! Nếu thật sự không được... cứ từ chức chờ chết đói đi, dù sao sống cũng vô nghĩa..."

“Con không thể nói như vậy được!” Bà lão run rẩy đi tới, đặt tay lên vai cô nhẹ nhàng an ủi “Trì Hà, con đừng nói như vậy, hãy nghĩ tới con gái của mình nữa!”

Trì Hạ ôm lấy bà. bật khóc như một đứa trẻ.

"Cuộc sống mỗi ngày đều sẽ tốt lên thôi!" Bà nói với cái miệng đã rụng gần hết răng. "Con trai ta đã nghe được tin tức rằng tòa nhà của chúng ta ở sẽ sớm hoạt động trở lại!"

"Hoạt động trở lại, hoạt động trở lại…?"

Trì Hà ngây ngốc lặp lại rồi ngẩng đầu lên, cười như một kẻ điên.

"Nghĩa là chung cư tiếp tục thi công… tiếp tục thi công! Sau hai năm lại nói tiếp tục, đây là đã có chuyện gì xảy ra? Hahahaha...hahahaha..."

……..

8:30 tối.

Bóng đêm bao trùm ngôi nhà đơn giản với hai phòng ngủ và một phòng khách.

Điền Hải nằm dài trên chiếc chiếu cỏ, ngáy khò khò. Trì Hà đứng bên cửa sổ ban công, ngơ ngác nhìn bầu trời đêm không sao.

Có tiếng chìa tra vào khóa ở cửa.

Cô ngay lập tức bước tới để kiểm tra.

Là con gái.

"Mộng Mộng, Con đã quay về."

"Mẹ."

Cô con gái bước vào nhà trong bộ đồng phục học sinh, mang theo một chiếc cặp sách.

Kể từ khi lên năm ba trung học cơ sở, để đảm bảo chất lượng điểm tốt nghiệp thì thời gian tự học buổi tối của học sinh được thống nhất là sẽ kéo dài đến 8 giờ. Tất cả học sinh đều phàn nàn về điều này, nhưng riêng Điền Mộng thì lại muốn nó kéo dài đến 10 giờ.

“Con ăn chưa?” Người mẹ hỏi.

"Con đã ăn ở căng tin trường rồi ạ." Cô con gái đáp.

"Có đủ no không?"

“Dạ có.” Cô bé ngoan ngoãn trả lời. “Con cũng đã đi vệ sinh ở nhà vệ sinh công cộng dưới lầu.”

"Hôm nay ở trường thế nào?"

"Khá tốt, con thấy không có vấn đề gì cả."

“Được rồi.” Người mẹ vuốt nhẹ tóc con gái. “Mẹ để táo đã rửa sạch trên bàn học của con, trong bếp cũng có thùng nước sạch, tắm rửa xong thì con đi ngủ đi.”

"Con vẫn chưa làm xong bài tập, chút nữa con sẽ tắm sau." Điền Mộng nói.

"Được, coi chừng đau mắt, hôm nay đi làm mẹ đã sạc đầy đèn bàn cho con rồi."

"Vâng ạ, con cảm ơn mẹ."

...…

Ánh sáng ảm đạm từ chiếc đèn bàn rọi lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Điền Mộng.

Cô bé dụi mắt, đóng vở bài tập lại rồi nằm ngửa trên chiếc giường sắt bên cạnh.

Mắt vừa khô vừa đau mỏi, dụi hồi lâu cũng không chảy được nước mắt.

Điền Mộng cảm thấy mũi mình đau rát, hô hấp trở nên khó khăn, trong cổ họng phát ra tiếng ho khan, giống như đang khóc, thế nhưng lại không có nước mắt.

Buồn, giận, cay đắng… đủ thứ cảm xúc dâng trào trong lòng mà không tìm được lối thoát. Cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến và nhấn chìm mọi thứ.

Cô bé đã có một giấc mơ.

Trong giấc mơ, nhà của cô không phải màu xám mà được sơn tường màu trắng, cô bé có một chiếc bàn học cùng màu xinh xắn, trên bàn là một chiếc đèn học bảo vệ mắt được nối với dây điện, phát ra ánh sáng ấm áp.

Trong giấc mơ, cô bé có một chiếc giường nhỏ êm ái được phú chiếc ga trải giường màu hồng và một chiếc gối mềm ở đầu giường. Cô được tắm nước nóng thoả thích, sau đó nằm lên giường êm ấm, dựa đầu vào gối ngủ, mơ một giấc mơ ngập tràn mùi thơm và sự ngọt ngào...

...…

Lúc này, ở một nơi khác cách nhà Điền Mộng 20 km.

Thực sự có một căn phòng nhỏ với những bức tường trắng. Trước cửa sổ là một chiếc giường êm ái được trải ga màu hồng và một chiếc gối mềm mại ở đầu giường.

Ánh sáng ấm áp và rực rỡ tỏa ra từ đèn chùm, phủ lên mọi thứ một vầng hào quang hạnh phúc và đẹp đẽ.

Điểm khác biệt duy nhất so với giấc mơ của Điền Mộng là người nằm trên chiếc giường này, không phải là một cô gái.

Mà lại là một con mèo Maine Coon đang ngủ.

Nó có biểu cảm yên bình trên khuôn mặt và khẽ kêu gừ gừ theo từng hơi thở. Trên cơ thể xù lông được mặc một chiếc váy ren công chúa, bộ lông trắng như tuyết mượt mà óng ả như lụa sa tanh, đuôi vểnh lên nhè nhẹ, thể hiện sự cao quý và đắt tiền của mình.

"Kitty!"

Một cô bé mười một, mười hai tuổi đẩy cửa ra, cất tiếng gọi ngọt ngào.

Mèo con bị tiếng gọi đánh thức, lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe mở to.

"Bé con lười biếng, mau dậy ăn cơm thôi!"

Cô bé chạy nhảy xung quanh, chạm vào cái đầu nhỏ của mèo, luồn tay vào nách nó, dùng hết sức nhấc nó lên.

Cô gái nhỏ đi dọc hành lang dài với con mèo trong tay, bước xuống cầu thang xoắn ốc tráng lệ từng bước một, sau đó thở hổn hển chạy qua phòng khách lớn có ba hướng đều là cửa sổ bằng kính kéo dài từ sàn tới trần. Ngay khi bước vào phòng ăn, con mèo đã vùng ra khỏi vòng tay của cô và bỏ chạy.

Chiếc đèn chùm được thiết kế lộng lẫy tỏa ra ánh sáng rực rỡ, dưới ánh đèn là chiếc bàn gỗ dài lớn kiểu phương Tây, kéo dài từ đầu này đến đầu kia của phòng ăn.

Thịt Đông Pha*, vịt hầm hải sâm, cá quế chiên xù, ngó sen nhồi gạo nếp mật ong**, dương chi cam lộ***... từng món ăn trông rực rỡ ngon mắt được đưa lên bàn. Những người giúp việc bận rộn đi lại giữa phòng ăn và nhà bếp, sắp xếp mọi thứ ngăn nắp.

*Thịt kho Đông Pha hay còn có tên gọi khác là Đông Pha nhục, sở dĩ món ăn có cái tên này là do được đặt theo tên của nhà thơ và nhà ẩm thực thời nhà Tống Tô Đông Pha. Là một món ăn Hàng Châu, và cũng nằm trong danh sách những món ngon nổi tiếng của Trung Quốc, thịt kho Đông Pha được chế biến bằng cách áp chảo rồi nấu chín thịt ba chỉ lợn. Nói tóm gọi là thịt kho tàu. v

** Ngó sen nhồi gạo nếp mật ong là một món đặc sắc của Giang Nam, màu sắc hồng sáng thật giống như ngọc thô chưa mài dũa, mùi vị càng thêm thơm ngọt ngào, trong trẻo, phối với mùi hoa quế nồng đậm, ngọt ngào lại ấm áp.

*** Dương chi cam lộ một món đồ ngọt kiểu Hongkong, được phát minh bởi ông chủ đầu tiên của tiệm rượu Lợi Uyển.

Một người phụ nữ trung niên duyên dáng và sang trọng ngồi vào chiếc ghế chính giữa ở đầu bàn. Bà ấy mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa được may khéo léo, mặc dù đang ăn ở nhà nhưng khuôn mặt vẫn giữ được lớp trang điểm hoàn hảo và phong thái thanh lịch.

Ngồi bên phải là một người đàn ông trung niên bụng phệ. Ông ta đeo một cặp kính gọng vàng, trên khuôn mặt mũm mĩm nở một nụ cười hiền lành vô hại, nhưng đôi mắt lại trông đầy giảo hoạt, ẩn chứa vẻ mưu mô.

"Daddy, mommy!" Cô bé vui vẻ chạy tới, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với người đàn ông, đắc ý nói: "Hôm nay con đã dẫn Kitty xuống ăn tối! Con mệt rồi, con muốn có thưởng, phần thưởng của con đâu?"

"Bé yêu muốn được thưởng gì nào?” Người phụ nữ hỏi.

Cô bé suy nghĩ một lúc rồi nói: "Con muốn một mô hình biệt thự tự làm!"

Người phụ nữ cưng chiều cười nói: "Nhà chúng ta có tận sáu căn biệt thự, sau này đều là của con hết? Mô hình thì có gì thú vị?"

"Ai nói tất cả đều là của con? Nếu mẹ đưa nó cho em trai thì con phải làm sao?" Cô gái nhỏ bĩu môi.

“Đứa nhỏ ngốc nghếch!” Người phụ nữ cười to, “Mẹ chỉ sinh ra một mình con, ở đâu mà con có thêm em trai chứ?”

"Thật sao? Đừng có gạt con." Cô bé cả giận nói: "Lần trước ở cổng trường con đã nhìn thấy, ba ba cùng e..."

"Được rồi! Nana!" Người đàn ông trung niên vội vàng cắt ngang, "Con gái yêu, ba ba xây cho con một tòa nhà nhé? Ba sẽ xây cho con bao nhiêu tùy thích được không nào?"

“Thật ư?” Gương mặt cô gái nhỏ chuyển từ u ám thành sáng ngời, cười nói: “Được nha!”

“Được rồi, ăn cơm thôi nào!” Người đàn ông từ trên cao gắp một miếng cá vào trong bát của cô gái nhỏ, như muốn bịt miệng cô lại, “Đều là những món con thích đó, mau ăn đi! Ăn không nói, ngủ không nói!”

Tiếng nhạc du dương từ chiếc máy hát tạo nên bầu không khí ăn uống vui vẻ và nhàn nhã.

Lúc này, khuôn mặt của người phụ nữ rất khó coi, ngước mắt lên, liếc nhìn người đàn ông một cách lạnh lùng và nghi ngờ.

Ở phía bên kia, cách đó mười mét, con mèo Maine Coon đang ngồi xổm ở cuối bàn ăn, với chiếc khăn ăn được thêu tỉ mỉ buộc quanh chiếc cổ bé xíu của nó. Đối mặt với gan gà, xúc xích, thịt bò viên và cá ngừ đóng hộp trước mặt, nó thưởng thức chúng một cách không khách sáo với đầy sự thích thú.

Có một bảo mẫu lớn tuổi đứng ở bên cạnh, chịu trách nhiệm chăm sóc bữa ăn cho con mèo. Bà rót một bình sữa dê còn ấm vào một chiếc bát nhỏ bằng thủy tinh pha lê, nhẹ nhàng nói: "Tiểu công chúa, xin hãy uống từ từ."

Nếu không phải cô con gái nhỏ của bà chủ uy hiếp dùng vũ lực thiết lập toàn bộ quy tắc cho mèo ăn để mua vui thì có chết bà cũng muốn nói ra những lời đáng xấu hổ như này.

……

2 giờ sáng, trời bắt đầu mưa.

Trì Hà nằm trên chiếu trằn trọc không ngủ được.

Cơn mưa dần nặng hạt, gió đông nam thổi mạnh như muốn hắt toàn bộ nước vào ban công.

Cô đứng dậy đóng cửa sổ lại.

Khi vừa bước đến cửa sổ, một bóng đen khổng lồ đột nhiên từ trên cao rơi xuống, lướt nhanh qua tầm nhìn của cô.

Tiếng hét chói tai xuyên thủng bầu trời đêm rồi đột ngột dừng lại với một tiếng "đùng" thật lớn.

Mọi thứ diễn ra chỉ trong vài giây.

Trì Hà sửng sốt một chút, không hiểu chuyện gì xảy ra. Theo bản năng, cô thò đầu ra ngoài cửa sổ để nhìn xuống, cô mơ hồ nhìn thấy một đống màu đen trải dài trên nền xi măng ở tầng dưới.

Nhìn từ xa, nó trông giống như một cơ thể con người.

Trì Hạ vội vàng thu hồi ánh mắt, dựa lưng vào tường, kinh hãi ôm ngực thở hổn hển.

Lại có người ngã xuống?!

Tim cô đập loạn xạ, cô lập tức nhớ tới chuyện đã xảy ra ba tháng trước - một cặp vợ chồng sống ở tầng 26 đã nhảy từ ban công xuống.

"Em làm sao vậy, Tiểu Hà?"

Lúc này, Điền Hải, chồng của cô từ trên chiếu lật người ngồi dậy, hé mở đôi mắt ngái ngủ, sửng sốt nói: "Vừa rồi hình như anh nghe được tiếng gì đó."

“Không sao đâu, anh ở lại đây, em chạy xuống lầu xem qua.” Cô an ủi chồng nằm xuống tiếp tục ngủ rồi cầm chìa khóa và ô đi xuống lầu.

Có rất nhiều người tập trung ở tầng dưới.

Họ đều là những người nghèo bị buộc phải sống trong những tòa nhà đang thi công dang dở, không thể bàn giao trong 5 năm.

Một thi thể đẫm máu nằm sấp trên mặt đất, dưới đầu có một vũng máu lớn chảy ra và lan rộng.

"Lại nhảy lầu!"

"Ôi, tội nghiệp, tội nghiệp quá..."

"Có ai gọi cảnh sát chưa?"

"Tôi gọi rồi còn gọi cả 120 luôn."

"Hết hy vọng rồi, đầu đập mạnh như vậy... Trời ạ!"

Những người cầm ô đứng xem bàn tán rất nhiều, có người che mắt không dám nhìn, có người sụt sịt khóc.

"Có ai biết người này không?"

"Người nhà của ai đây?"

"Tôi không biết......"

"Có ai biết anh ấy không?"

Mọi người chần chừ, cau mày lắc đầu, không một ai dám bước tới nhận xác.

Một người đàn ông cao lớn, dũng cảm từ từ bước lại gần xác c.hết trên mặt đất.

Cặp kính rơi vỡ nát ở bên cạnh, ướt sũng nước mưa. Có cái gì đó giống như căn cước công dân rơi ra khỏi túi quần nạn nhân, xa xa đó là một chiếc điện thoại di động màu vàng, màn hình và vỏ đã bị rơi vỡ hoàn toàn.

Người đàn ông cao lớn cẩn thận lấy khăn giấy lót tay, cầm thẻ căn cước lên xem.

Trong giây tiếp theo, ánh mắt anh đột nhiên thay đổi.

"Chết tiệt!"

Anh ta nhìn chằm chằm vào cái xác rồi hét lên. Vài giây sau, anh ta cầm thẻ căn cước lên nhìn kĩ lại: "Mẹ kiếp!"

"Sao thế? Có chuyện gì vậy?"

"Làm sao vậy? Hắn là ai?"

Mọi người ríu rít hỏi han, hết người này đến người khác nhướn người lên xem.

“Lục Phong!” Người đàn ông lớn tiếng gọi tên của hắn.

Hai từ này được thốt ra ở giữa đám đông, giống như một tiếng sét đánh khiến toàn bộ không gian trở nên ồn ào bởi những cuộc thảo luận của đám người đang sục sôi lên.

"Cái gì? Cái gì?"

"Lục Phong nào?"

"Là Lục Phong đó sao?"

"Mọi người mau lại đây nhìn đi!" Người đàn ông cao lớn nói: "Chính là tên Lục Phong đó!"

Một người đàn ông thấp bé với cánh tay to và vòng eo tròn trịa lao tới, nhìn kỹ thẻ căn cước công dân, lại ngồi xổm xuống và nheo mắt lại cố nhìn khuôn mặt của xác c.hết.

Ngay sau đó, hắn ta hét lên xông vào đấm cái xác.

"Anh trai! Anh đừng có xúc động!" Người đàn ông cao lớn vội vàng giữ lấy hắn. "Bình tĩnh! Bình tĩnh! Đừng tự chuốc họa vào thân!"

Mọi người xúm lại.

Trì Hà cầm ô, loạng choạng đi theo3 đám đông.

Khi nhìn thấy bức ảnh và tên trong thẻ căn cước, cô ấy không thể tin vào mắt mình.

Đó chính là ông ta.

Kẻ mà cô ngày đêm nguyền rủa.

Chủ tịch và là người đại diện hợp pháp của công ty phát triển dự án bất động sản đang nhận thầu khu dân cư mãi không hoàn thiện này. - Lục Phong

……

Bốn tiếng trước.

Trong phòng ăn của căn biệt thự, người giúp việc đang bắt đầu thu dọn chén đĩa bừa bộn

Cô con gái nhỏ đang sôi nổi chạy theo con mèo lên lầu.

"Lục Phong, tôi nói anh nghe, lần sau anh mà về muộn như vậy, chúng tôi sẽ không đợi anh cùng ăn cơm đâu." Người phụ nữ đứng dậy chỉnh lại quần áo, nghiêm mặt nói. “Anh nhìn đi! Đã 10 giờ rồi! Sau 8 giờ tối tôi không thể ăn, tại sao tôi phải chịu đựng nguy cơ tăng cân vì anh chứ?"

“Được rồi mà bà xã, anh biết là anh sai rồi.” Tên béo thấp giọng xin lỗi, vươn tay giữ lấy cánh tay của vợ.

Người phụ nữ hất tay anh ra, trợn tròn mắt, xoay người đi vào phòng khách.

Lúc này, điện thoại di động của người đàn ông trên bàn ăn vang lên.

Đó là một tin nhắn văn bản.

Ông ta cầm điện thoại lên nhìn, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Mồ hôi lạnh từ bên trán nhỏ xuống, hai gò má mập mạp màu gan heo lập tức trở nên tái nhợt.

“Làm sao thế?” Người phụ nữ quay đầu nhìn. “Còn không mau đi thôi.”

Người đàn ông nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, cười nói: "Bà xã, à thì… bên công ty có chút chuyện xảy ra, anh phải chạy tới xử lý."

“Tình huống như thế nào?” Người vợ nhíu mày không vui. “Đã muộn như vậy rồi!”

"Vấn đề kỹ thuật thôi. Có một dự án bị trục trặc, các công nhân đã đến gây rối ở trụ sở chính. Anh phải đi nghĩ biện pháp giải quyết."

“Đi mau đi.” Người phụ nữ không kiên nhẫn phất phất tay. “Tùy anh.”

"Được rồi, anh sẽ quay lại ngay khi xong việc!"

“Ai thèm quan tâm anh có quay lại không!” Bà ta bỏ lại một câu rồi bước lên cầu thang xoắn ốc mà không thèm quay lại nhìn một lần.

Đâu biết rằng đó sẽ là những lời cuối cùng của bà ta với chồng của mình trước khi ch.ết.