Tôi Là Đặc Vụ Ngầm

Chương 6



Anh nhìn tôi,ngón tay nghịch lọn tóc của tôi và nói:

" Cô bé ngoan."

Tôi đã không nghe thấy từ này từ rất lâu rồi.

Trên thế giới này, người duy nhất có thể nói như vậy với tôi chỉ có anh ấy.

Tôi ngây người, nhìn bóng lưng rời đi của anh.

Sao tôi có thể để anh ấy đi dễ dàng như vậy, tôi vén váy lên cho dễ đi chuyển rồi bước đi theo.

Đúng như dự đoán, Lục Trạch rất quen thuộc với nơi này, và tôi thậm chí còn tự hỏi liệu nơi này có phải là tài sản của anh ấy không?

Không có người dọc đường điều đó rất tiện lợi cho việc theo dõi của tôi.

Thành thật mà nói, là một người cảnh sát ngầm, tôi đã theo dõi vô số người.

Suốt đường đi, tôi biết chắc mình không bị anh phát hiện.

Nơi này lớn hơn tôi tưởng tượng và có phần hơi phức tạp.

Cũng may anh đi không bao lâu, thì đã dừng lại ở một nơi hẻo lánh.

Ở đó có một căn phòng nhỏ.

Tôi nhìn thấy một người đàn ông với vết sẹo dài trên mặt đang trói một người đàn ông khác tay cầm máy quay đang vùng vẫy.

Ông ta đá người đang la hét phía dưới, hỏi Lục Trạch

"Sao cậu lại để phóng viên vào?"

Lục Trạch mặt không biểu cảm, ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương của phóng viên.

Sau đó, tôi thấy anh ta lấy ra hai con chip từ người phóng viên và nghiền nát chúng thành từng mảnh.

Người phóng viên vẫn đang la hét, và tên mặt sẹo lại đá anh ta thêm vài cái nữa.

Đây là một mặt khác của Lục Trạch mà tôi chưa từng thấy trước đây, bình tĩnh và tàn nhẫn.

"Là tôi sơ suất, ta chân thành xin lỗi ông."

Tên mặt sẹo không quan tâm, vẫy tay.

"Hừ, quên mất."

Hắn từ trong túi móc ra một điếu thuốc, bỏ vào miệng, nhướng mày nhìn Lục Trạch.

"Điều gì đã xảy ra với người phụ nữ của cậu vậy?”

“ Nghe nói cô ta là mối tình đầu?"

...

Sao lại chuyển sang nói về tôi rồi, tôi cảm giác tim như ngừng đập.

Tôi nghe Lục Trạch nói.

"Chỉ là chơi bời qua đường thôi."

Tôi không thấy lạ bởi lời nói của anh, nhưng có một con mèo không biết từ đâu xuất hiện ở sân và hướng về phía tôi kêu hai lần.

Nó dễ thương đến nỗi tôi không kìm được mà nựng nó.

Giờ thì hay rồi, cả hai người đó đều hướng ánh mắt ra sân.

"Có một con mèo?" tôi nghe tên mặt sẹo nói.

"kệ." - là giọng nói của Lục Trạch.

Ở đây không có chỗ trốn, nếu cứ tiếp tục vậy, chắc chắn tôi bị phát hiện.

Trong khi tôi đang do dự thì bắt gặp một ánh mắt quen thuộc.

Lục Trạch kinh ngạc trước sự có mặt của tôi.

Sau đó, tôi nghe thấy tên mặt sẹo đằng sau anh lại hỏi

"Có chuyện gì vậy? Có thật là mèo không?"

Anh và tôi lén lút trao đổi anh mắt cho nhau, nhưng mà tôi không hiểu.

Tôi nghe anh nói, "Ừ, nó chỉ là một con mèo."

Anh ấy lại đặt tay lên đầu tôi và xoa nhẹ.

"Tôi biết rồi." - tên mặt sẹo không quay lại mà nói với Lục Trạch từ xa.

"Đừng đứng đó nữa! Lại đây cùng tôi xử lí tên phóng viên này."

Bàn tay đang xoa trên đầu lại đặt xuống cằm tôi, những ngón tay nghịch ngợm gãi gãi.

Tôi nghe anh trả lời với sự dịu dàng.

"Tôi muốn nựng con mèo lâu hơn một chút."

"Đệt”

Tên mặt sẹo đứng ở đó chửi rủa vài câu, nhưng hắn lại chẳng làm gì được anh ấy.

"Vậy tôi đi trước, cậu nhanh theo sau đấy."

Đến khi tiếng bước chân dần vang xa, Lục Trạch mới thu lại móng vuốt trên người tôi ra.

Tôi lo lắng nắm lấy tay anh và hỏi:

"Phóng viên kia đâu?"

"Anh định làm gì tên phóng viên đó?"

Anh ấy nhìn tôi với một nụ cười.

Tôi chợt nhận ra mình không có tư cách gì để hỏi anh những lời này.

Tôi chỉnh lại váy, cái cách mà người đàn ông đối diện nhìn tôi khiến tôi hơi khiếp sợ, tôi phải lùi về phía sau.

"Tôi đi trước, tôi..."

Anh ôm tôi từ phía sau: "Anh cho phép em đi sao? Cô bé ngoan?"

Tôi có thể nghe rõ giọng trầm ấm từ người đàn ông, nó như liều thuốc đầu độc tâm trí tôi.

Ngón tay anh dần di chuyển tới ngực của tôi, và sờ vào vòng cổ.

Anh đã lấy đi máy quay mini của tôi.

"Cho dù rời đi, cũng phải bỏ lại thứ này, đúng không?"

Tôi quay lại và muốn lấy nó, nhưng lại bỏ ý định vì tôi không đấu lại anh ấy.

Dù gì cũng bị phát hiện, tôi tức giận hỏi anh.

"Anh rốt cuộc là ai? Lục Trạch?"

"Còn tên phóng viên kia thì sao?"

"Anh không điều hành một công ty nào cả, phải không?"

Đáp lại hàng loạt câu hỏi của tôi chỉ là một mảng im lặng.

Anh ấy rướn người lại gần tôi hơn, nhưng tôi đã đẩy anh ấy ra.

Tôi nhìn anh nói từng chữ một.

"Dù sao thì chúng ta cũng chỉ qua đường thôi, phải không?"

"Tôi bây giờ đã thực sự hối hận."

"Hối hận vì người ngồi tù mười năm trước không phải tôi."

Tôi không thể nhìn rõ nét mặt của anh ấy nhưng tôi biết anh đã lặng người đi lúc đó.

Tôi quay lại và rời đi.

Anh ấy loạng choạng đuổi theo tôi, nhưng đuổi không kịp.

"Đây là manh mối cuối cùng tôi cung cấp."

Tôi đưa thẻ CD cho Hà Thành Nghị ở đồn công an.

Dù cho Lục Trạch đã lấy máy quay mini đi nhưng có lẽ anh không nhận ra nó có 2 phần.

Bên dưới còn có một chiếc camera ẩn khác.

"Cảnh sát Trần, tôi nghe nói cô... nghỉ phép?"

Người ngồi đối diện tôi nói rồi cẩn thận nhìn tôi.

Tôi cụp mắt xuống và vuốt mép tập hồ sơ dưới tay.

Trên thực tế, tôi đã nộp đơn từ chức.

Tuy nhiên, trưởng nhóm đã cho tôi một kỳ nghỉ dài ngày để tôi có thời gian nghỉ ngơi và suy nghĩ lại.

Tôi biết rằng nếu tôi đứng ở vị trí này trong một phút, cảm giác tội lỗi trong lòng tôi sẽ càng nhiều.

Tôi đã mất đi tư cách và lý do giữ chức vụ này.

Tôi thu dọn đồ đạc và đi bộ trên phố.

Không biết từ lúc nào, tiết trời đã bước vào cuối thu.

Gió nổi vào tay áo tôi, những ngày này tôi luôn nghĩ đi nghĩ lại.

Nếu tôi là người đã đẩy anh vào vòng lao lí thì có tư cách gì buộc tội anh?

Tôi bắt đầu mất ngủ vào ban đêm.

Kết quả của cuộc nghỉ phép dài sau thời gian làm việc cường độ cao, đó là tự nhốt bản thân mình lại và không ngừng dằn vặt.

Do đặc thù công việc mà bạn bè cũng chẳng có nhiều.

Hơn nữa bố tôi đã mất cách đây vài năm, còn mẹ tôi đang sống tốt ở quê cùng các chị em của bà.

Cuộc đời của tôi đang dần chuyển sang màu xám xịt.

Thức dậy, nấu ăn, ngồi xuống bàn và suy nghĩ.

Trời rõ ràng bắt đầu sang mùa mưa, mấy ngày nay mưa không ngớt.

Tiếng mưa làm lòng tôi càng buồn.

Tôi thỉnh thoảng vẫn thấy Lục Trạch trên TV, nhờ quá trình điều tra trong khi làm cảnh sát mà tôi biết nhiều hơn, về những điều mà tôi chưa hề biết về anh.

Sau khi tôi trở thành cảnh sát, tôi vẫn cố gắng tìm mọi dấu vết của anh, nhưng chỉ thông qua gia đình của Lục Trạch.

Thế nên cậu bé vị thành niên năm nào có nhiều nỗi đau vẫn được khắc sâu trong lòng tôi.

Lý do tại sao Lục Trạch lại tên Lục Trạch là để bảo vệ em trai mình.

Lục Thượng là con nuôi, nhưng em trai anh là con ruột của ba mẹ anh ấy.

Những tổn thương xuất hiện trên người anh ấy, và ngược lại với em trai luôn nhận được yêu thương.

Dường như trong những năm cuối cấp một đầu cấp hai, anh đã phát triển vượt bậc.

Cha mẹ nuôi luôn mặc kệ mặc anh ấy, may thay có người bà dịu dàng và hiền từ đã mang lại những tình thương ấm áp cho anh