Tôi Là Đặc Vụ Ngầm

Chương 7



Cuộc đời anh ấy quá éo le.

Tuy nhiên, lúc đó tôi không biết điều đó.

Khi tôi bị quấy rối tình dục bởi người bạn cùng lớp.

Khi gửi tin nhắn cho Lục Trạch để được giúp đỡ.

Khi anh đến để chứng kiến những điều kinh hoàng này.

Anh ấy…… thế nhưng vừa dự đám tang bà ngoại.

Ngày hôm đó, anh ấy ôm tôi vào lòng quyết định nhận lỗi thay tôi.

Rốt cuộc anh đã chịu đựng những gì?

Tôi không biết, và tôi sẽ không bao giờ biết.

Cha mẹ nuôi của Lục Trạch không bao giờ tìm thấy anh nữa.

Anh ấy biến mất và không một ai quan tâm đến nó.

Cũng như không ai quan tâm đến anh nữa.

Trận mưa như trút đập rầm rập vào ô kính cửa sổ.

Nội dung trên TV vẫn đang phát tôi cuộn tròn trên ghế sofa cho đến khi tôi nghe thấy tiếng chuông cửa ngoài hiên.

Tôi đứng dậy ra mở cửa, cơn gió lạnh xông thẳng vào cùng với những hạt mưa lạnh giá của cơn mưa nặng hạt.

Người đàn ông trước cửa mang đôi mắt đen quen thuộc, bất ngờ ôm chầm lấy tôi.

Tôi cảm nhận được độ ấm chỉ thuộc về riêng anh.

Tôi chỉ cảm nhận được tiếng thì thầm của anh cùng với cơn đau nhói từ sau gáy

"Nào, chúng ta hãy đi nơi nào đó mà không ai tìm được."

Tôi đã bị bắt cóc bởi Lục Trạch.

Có lẽ anh ấy đã chích thứ gì đó vào gáy tôi khi anh ấy ôm tôi.

Khi tôi tỉnh dậy, tôi đang ở trong căn phòng trống này.

Mọi kẽ hở đều được kiểm tra và lấp kín đồng thời kèm theo ổ khóa mật khẩu.

Thiết bị liên lạc trong người tôi đều bị lấy đi, ngay cả quần áo cũng đã được thay mới

Tôi bắt đầu hối hận vì sự bất cẩn của mình, tại sao tôi không bao giờ cảnh giác trước anh.

Lần trước tôi đi theo anh ấy ở siêu thị lần này cũng vậy.

Mặc dù đèn đã bật nhưng căn phòng không có lấy một cái cửa sổ.

Tôi không cách nào biết thời gian đã trôi qua như thế nào, nó làm tôi bực bội không thôi.

Tôi bắt đầu buộc mình phải đếm, đếm đến hơn tám nghìn hai trăm ba mươi giây thì cửa phòng mở ra.

Người đàn ông đẩy cửa bước vào nhìn thấy tôi, trên mặt dường như không có biểu hiện gì ngạc nhiên.

Anh ấy thậm chí còn có tâm trạng trêu chọc tôi.

"Em ngủ có ngon không?"

Nếu có bất cứ thứ gì trong tay, tôi chắc chắn sẽ nhặt nó lên và ném vào mặt anh ấy.

Tuy nhiên, anh đưa tôi thứ gì đó, có lẽ là đồ ăn

Là phở.

Tôi hất vào mặt anh ta.

Anh không tránh né.

Tôi thấy buồn cười nhìn đống phở vẫn còn ở trên đầu của anh ấy.

Anh nhẹ nhàng hỏi tôi:

"Em không thích sao?"

"Tôi nhớ em rất thích ăn."

Lời nói của anh như món vũ khí đâm mạnh vào tim tôi.

“ cút" _ đó là tất cả những gì tôi có thể với anh.

...

Nhưng thay vì mắng anh ấy, tôi thà mắng chính mình.

Anh đứng đó nhìn tôi một lúc rồi quay lưng bước ra ngoài.

Tôi đã nghĩ anh ấy sẽ không bao giờ đến nữa.

Kết quả là anh đi tắm, thay quần áo rồi lại vào.

Và mang cho tôi một thứ khác, một chiếc đồng hồ báo thức nhỏ.

"Tôi biết em đang cần thứ này "

Một chiếc đồng hồ báo thức cạnh giường để tôi có thể theo dõi thời gian.

Dù đúng là nó quan trọng đối với tôi, nhưng mà tôi ghét người đưa nó cho tôi.

"Anh biến đi được không?"

Tôi quay lưng đi không thèm nhìn anh.

"Điều đó không được."

Người đàn ông nằm xuống ngay bên cạnh tôi.

"Tôi còn muốn qua đêm với em."

Anh ta muốn thấy tôi điên lên à mà nói vậy.

Tôi xoay người nắm lấy cổ áo anh.

"Anh có nghĩ rằng liệu có thể thoát khỏi việc này không?"

"Tôi là cảnh sát, mất tích chắc chắc sẽ có người nghi ngờ, anh có thể nhốt tôi bao lâu?"

"Anh nghĩ con đường này anh có thể đi tiếp?"

"Thả tôi ra đi Lục Trạch… nếu anh thả tôi...."

Tôi từ từ, từ từ, tóm lấy anh ấy.

"Nếu như anh thả tôi ra sau đó bị ngồi tù, tôi sẽ ngồi cùng anh, nếu anh bị tử hình, tôi sẽ bồi anh cùng xuống đó..."

Dù nó hơi bị điêu toa nhưng tôi không biết phải làm gì, tôi gần như bị ngợp bởi cảm giác tội lỗi to lớn.

Cho đến khi anh ta nắm lấy cổ tay tôi.

Tôi cảm nhận sự tiếp xúc nhẹ nhàng từ ngón tay của anh ấy.

Nghe thấy giọng nói trầm của anh ấy.

"Cô bé, đây là lần đầu tiên em chủ động chạm vào tôi."

"Em quan tâm đến tôi sao."

"Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì.

Anh ấy dựa người vào tôi

Nếu tôi lại cử động tiếp xúc hơn với anh ấy, có lẽ anh ấy sẽ làm điều gì đó ái muội.

...

Rốt cuộc, vẫn là anh ấy ôm tôi.

Tôi biết mình không đánh lại nên dứt khoát để anh ấy ôm tôi một cách ngượng ngùng.

May mà chỉ ôm thôi.

Cả đêm, anh không làm gì cả.

Đêm đó, tôi không tài nào ngủ được.

Trong giấc mơ của tôi, tôi đang ở trong một biển hoa.

Quỳ bên cạnh một người.

Từ ngực người con trai đó chảy ra rất nhiều máu.

Tôi đã khóc rất nhiều.

Đó là Lục Trạch

Anh nhắm chặt mắt lại, không bao giờ tỉnh lại nữa.

Sau vài ngày.

Lục Trạch thỉnh thoảng lại đến.

Thời điểm anh ấy đến không có cố định.

Anh ấy không có trả cho tôi tự do.

Tất cả những gì tôi biết là đã gần một tuần trôi qua.

Ngoài ra, tôi không biết được bất kỳ tin tức nào từ thế giới bên ngoài.

Khi anh ấy đến, anh ấy sẽ nói với tôi một chút tình hình ở bên ngoài.

Tôi tự hỏi liệu tinh thần của anh ấy có bình thường không.

Anh luôn ôm tôi và nói rằng điều gì đó sắp kết thúc rồi, và muốn đem tôi đi đến một nơi mà không ai biết.

Nhưng tôi chỉ quan tâm đến việc làm cách nào để thuyết phục anh ấy để tôi có thể ra bên ngoài.

Hôm đó anh về sớm hơn mọi ngày.

Trên thực tế, tôi biết anh đang rất bận rộn cho công việc.

Hơn nữa, nơi tôi bị nhốt chắc hẳn rất hẻo lánh, nên anh phải dành nhiều thời gian để di chuyển đến.

Anh ấy quay lại với một hộp bánh lớn.

Anh ấy ăn mặc như mọi ngày nhưng mà tôi thấy có sự khác biệt

Nhưng theo thói quen nghề nghiệp, tôi ngay lập tức ngửi ra được là gì.

Mùi tanh.

Đó là mùi của máu.

Anh ngồi xổm trước mặt tôi và lấy bánh ra cho tôi.

Thậm chí còn có tâm trạng tắt đèn và thắp một ngọn nến để tôi ước.

Ồ đúng rồi

Hôm nay là sinh nhật tôi.

Tôi không để tâm đến ngọn nến đang cháy, hay chiếc bánh sinh nhật.

"Anh cởi quần áo ra."

Anh sững sờ, hơi ngạc nhiên khi tôi nói vậy.

Tôi nói:

"CỞI QUẦN ÁO NHANH LÊN"

Tôi nhắc lại, và anh ấy cười, miệng trêu chọc tôi:

"Lo lắng đến thế sao, tôi..."

Tôi nhảy đến trước mặt anh, mạnh bạo xé cổ áo anh ra

Dù kỹ năng anh rất tốt, nhưng rõ ràng lần này anh có phản ứng hơi chậm.

Tôi cởi áo trong của anh ta ra, mùi máu xộc lên mặt.

Tôi không thể hình dung được vũ khí nào có thể tạo thành vết thương như này nữa.

Dù đã được quấn sơ sài bằng băng gạc nhưng lúc này máu vẫn không ngừng tuôn ra.

Tôi giật mạnh cổ áo anh.

"Anh thật sự muốn gia nhập thế giới ngầm sao?"

"Làm ơn đừng chết trước khi tôi đưa anh vào tù, được không?"

...

Ánh nến rực rỡ chiếu vào mắt tôi và anh.

Anh nhìn tôi chằm chằm, rồi bất ngờ kéo tôi vào lòng.

Tôi nghe thấy tiếng thì thầm của anh ấy, ngay bên tai tôi.

"Không biết có chết hay không."

" Bảo bối à, anh hứa sẽ để em có thể tự tay đeo vào cổ tay anh, được chứ?"

"..."

Khi anh ấy đi, tôi có thêm một chiếc vòng cổ quanh cổ.

Nó được làm bằng thủ công, nó rất tinh tế, lung linh và tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Kể từ đó, anh không bao giờ vào căn phòng này nữa.

Vết thương trên người Lục Trạch tuyệt đối không thể là do va chạm nhỏ gây ra.

Từ đó tôi chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.

Có thể cảnh sát đã hành động, hoặc có thể trong tổ chức của anh đang lục đục.

Chết tiệt, cánh cửa chứa mật khẩu này không tài nào mở được

Lục Trạch đã không đến vài ngày rồi,tôi sắp chết vì đói rồi.

Tôi không ngờ cuộc đời của mình lại kết thúc như thế này, trong lòng không khỏi có chút buồn bã.

Cảm giác khi chết đói thế nào ư? Khá đau đớn đấy.

Tôi hi vọng trước khi tôi chết, tôi sẽ ngủ và nó sẽ đến từ từ.

Khi tôi đang miên man suy nghĩ như vậy.

Đột nhiên có một tiếng nổ mạnh ở cửa, tiếp đó là tiếng gõ cửa.

Tôi bật người dậy, tiếng nói kia không thể nào quen thuộc hơn, là Hà Thành Nghị.

"Có người bên trong không???"

Tôi ngay lập tức đập cửa để trả lời lại.

Lúc này, tôi nghe thấy giọng nói của đồng nghiệp của mình, khỏi phải nói là tôi vui đến mức quên cả đói.

Sau đó, Hà Thành Nghị ra hiệu tôi lùi lại vào trong

Một tiếng súng vang lên, ổ khóa ngay lập tứ rơi ra.

Cửa bị đẩy ra.

Đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày tôi thấy toàn cảnh nơi đã nhốt bản thân mình.

Có vẻ nó là tầng hầm của một căn biệt thự nào đó.

Ngọn lửa bắt đầu lan ra nhưng tôi không biết bắt nguồn từ đâu.

Lúc này Hà Thành Nghị không đến cứu thì tôi không chết đói cũng bị thiêu sống

"Cô không sao rồi."

Người đàn ông nhẹ nhõm khi thấy tôi nguyên vẹn, tới gần tính ôm tôi.

Nhưng tôi vô thức đẩy anh ta ra và lùi lại tạo khoảng cách.

Bầu không khí giữa hai chúng tôi trở nên ngượng ngùng.

Tôi quay mặt đi, nghĩ tại sao mình lại không từ chối cái ôm của Lục Trạch.

Anh ta ho nhẹ vài cái phá vỡ bầu không khí rồi quay lại hỏi tôi:

" Chúng tôi đã điều tra Lục Trạch và người đứng đằng sau hắn- Hạo Bình có tham gia các hoạt động phi pháp."

"Cuộc bắt giữ đang được tiến hành."

Anh nắm lấy cổ tay tôi và gấp gáp nói.

"Nhưng bây giờ cần cô giải mã một đoạn video."

Anh ta dẫn tôi tới chỗ máy tính.

"Lục Trạch nhất định là nói mật khẩu với cô? Nói cho tôi mật khẩu đi."

"Mật khẩu gì cơ?" _ tôi hỏi lại.

Tôi thấy một tia thất vọng mãnh liệt trong mắt anh ta, chỉ sau vài giây anh ta bình tĩnh lại gần và giữ vai tôi.

"Lục Thương chắc chắn đã nói với cô, cô hãy nhớ lại xem?"

Tôi bắt đầu lục lại ký ức.

Đừng nói đến mật khẩu, kể cả con số anh cũng chưa tứng đề cập với tôi.

"Xin cô, cái này rất quan trọng."

Nhưng lúc này ánh mắt của Hà Thành Nghị quá mức chân thành.

"Cô là một cảnh sát nghiêm minh phải không?"

"Nói cho tôi biết mật khẩu, nói cho tôi biết để chúng ta cứu người."

"Bối bối cô nhất định không muốn để phạm nhân chạy thoát..."

Thực sự Lục Trạch chưa từng đề cấp đến mật mã với tôi, thứ duy nhất anh cho tôi_ là chiếc vòng cổ

Tôi vô thức nắm vòng đá quý trên cổ.

"Không có mật khẩu, nhưng có..."

"Có cái gì?"

Tôi cảm nhận được Hà Thành Nghị gần như nín thở chờ câu nói của tôi.

Tôi bất chợt chuyển chủ đề hỏi anh ta.

"Đồng chí Hà, sao chỉ có mình anh ở đây, những người khác đâu rồi?"

"Những đồng chí trong đội à?"

" À bọn họ không phải đang thực hiện nhiệm vụ bắt giữ Lục Trạch sao?"

Giọng điệu của anh ta trở nên gấp gáp, vội vàng tiếp cận tôi, nhưng tôi đẩy anh ra một khoảng xa.

Nụ cười trên mặt anh ta vụt tắt.

"Sao vậy? Cảnh sát Trần"