Tôi Là Tổng Tài Và Gần Đầy Đây Tôi Cảm Thấy Rất Kỳ Lạ

Chương 3



15

"Cốc, cốc." Có tiếng gõ cửa.

Tôi đứng dậy mở cửa thì thấy Cố Trạch đang xách một cái túi màu đen.

Tôi đưa mắt nhìn xuống: "Không phải rượu sao?"

Cố Trạch chỉ nhìn tôi nói: "Ừm, là mật ong."

"Mật ong?" Tôi lặp lại lời của Cố Trạch.

Cố Trạch cười nhẹ: "Say rượu thì tốt nhất nên uống mật ong."

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt biết cười của Cố Trạch để xác nhận anh ấy nghiêm túc, và đành phải thỏa hiệp nói: "Được rồi, anh pha cho tôi đi."

Nụ cười trên môi Cố Trạch dần rõ hơn: "Được, tổng giám đốc."

Tôi nhìn Cố Trạch di chuyển trong bếp, đột nhiên nói: "Ở nhà không cần gọi tôi là tổng giám đốc."

Cố Trạch có vẻ ngạc nhiên nhìn tôi.

Tôi nhìn thẳng Cố Trạch, anh ấy chỉ mỉm cười rồi nói: "Được rồi, Bắc Thần."

Bắc Thần.

Khi Cố Trạch gọi cái tên này, cảm giác có chút khác lạ.

Tôi rũ mắt xuống, không biết cảm giác kỳ lạ trong lòng có ý nghĩa gì.

16

"Tổng giám đốc, cậu ăn cơm chưa?" Cố Trạch cười hỏi tôi, theo thói quen vẫn gọi tôi là tổng giám đốc.

Tôi lắc đầu, nhìn Cố Trạch chằm chằm.

Cố Trạch nhẹ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Bắc Thần, cậu thích ăn gì?"

Tôi chưa bao giờ quan tâm nhiều đến chuyện ăn uống. Ăn cái gì đối với tôi mà nói đều như nhai sáp.

"Anh có thể tùy ý nấu món gì anh muốn." Tôi trả lời.

Dù sao đi nữa, đối với tôi ăn gì cũng giống nhau.

Cố Trạch nheo mắt bắt đầu nấu nướng.

Nhìn Cố Trạch nấu ăn rất vui vẻ, động tác gọn gàng, đồ ăn có màu sắc đẹp mắt.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Cố Trạch mặc quần áo bình thường mà không phải mặc vest. Nên nói thế nào nhỉ, tôi có một cảm giác khác khi nhìn anh ấy.

"Ui." Tay Cố Trạch không cẩn thận bị dao cắt vào.

Tôi vội vàng đi lại xem, bất giác cau mày, nhìn thấy trên ngón tay thon dài có một vết thương không lớn nhưng hơi sâu, lại còn đang chảy máu.

Cố Trạch chỉ cười nhìn tôi, rút tay lại: "Không sao đâu, chỉ cần dán một miếng băng cá nhân lên là được."

Tôi cau mày nhìn anh, sau đó đi lấy hộp y tế và băng bó cho Cố Trạch.

Xong hết, tôi đứng dậy quẳng con dao đã làm Cố Trạch bị thương vào thùng rác.

Cố Trạch có chút khó hiểu nhìn tôi: "Bắc Thần, sao cậu lại ném dao đi?"

Tôi rũ mắt xuống và nói: "Không thích nhìn thấy nó nên đổi cái khác."

Cố Trạch giật mình, sau đó nhẹ nhàng cười nói: "Tổng giám đốc, cậu rất dịu dàng, nhất định có rất nhiều người thích cậu."

Tôi dừng lại một lúc rồi trả lời một cách không được tự nhiên lắm: "Ừ."

Tôi muốn hỏi rằng trong nhiều người đó có Cố Trạch không?

Nhưng nghĩ lại, tôi vẫn không hỏi ra.

17

Cố Trạch không cho tôi đến gần bếp vì bảo rằng ở đấy có nhiều khói dầu. Anh mang nước mật ong rồi bảo tôi ra ngoài đợi.

Tôi ngồi vào bàn ăn, cúi đầu uống một ngụm nước mật.

Ừm, rất ngọt.

Tôi lại nghĩ đến viên kẹo bạc hà mà Cố Trạch đã đưa cho tôi, hình như cơn đau đầu do say rượu đã thuyên giảm rất nhiều.

Sau khi ăn xong, lần đầu tiên tôi cảm thấy no nê.

Cố Trạch thật sự rất giỏi nấu ăn.

"Rất ngon." Tôi không tiếc lời khen.

Cố Trạch không khỏi nheo mắt lại, được khen tài nấu nướng làm anh rất vui.

Tôi nghĩ đến thí nghiệm kiểm soát biến số, và nhìn vào mắt Cố Trạch nói: "Tối nay ngủ với tôi, được không?"

Cố Trạch:?

18

Cố Trạch kinh ngạc nhìn ta, tai chợt ửng đỏ. Anh dời đi ánh mắt đang nhìn tôi: "Cái này... đây là ý gì?"

Tôi không nghĩ đến khía cạnh khác, chỉ nghiêm túc nói: "Tôi thường xuyên bị mất ngủ, nhưng có vẻ khi có anh ở đây tôi sẽ không còn bị mất ngủ nữa."

"Đêm qua thì thế."

Cố Trạch trầm mặc một lát, mới cười nói: "Được."

19

Không ngờ Cố Trạch lại dễ dàng đồng ý như vậy.

Cố Trạch chỉ nói là về nhà lấy quần áo và gối nằm.

Tôi gật đầu đồng ý và nhìn Cố Trạch rời đi.

Tôi rũ mắt, không xác định được tâm tình của mình lúc này.

Cố Trạch thật tốt bụng và luôn nghĩ cho tôi.

Anh ấy rất nhanh đã trở lại, mang theo quần áo, gối nằm cùng mấy quyển sách.

Tôi chưa bao giờ tiếp khách nên khi giới thiệu cách bày trí trong nhà thì có chút lúng túng.

Thời gian rất nhanh đã đến buổi tối, Cố Trạch vào phòng tắm để tắm rửa. Tôi nhìn chằm chằm vào bóng người trong phòng tắm, lắng nghe tiếng nước chảy trong đó.

"Tách." Cửa phòng tắm vang lên một âm thanh nhẹ nhàng, chứng tỏ Cố Trạch đã tắm xong.

Tôi như bị thôi miên khi đối mặt với Cố Trạch, người có chút khác biệt so với trước đây. Lần đầu tiên tôi nghi ngờ mục đích của mình khi để Cố Trạch làm thí nghiệm.

Ánh mắt của tôi vô thức bị thu hút bởi một nốt ruồi son trên xương quai xanh của Cố Trạch.

Dưới xương quai xanh đẹp đẽ có một nốt ruồi son trên làn da trắng, giọt nước ở đuôi tóc nhẹ nhàng rơi xuống, trên người Cố Trạch mang theo chút hơi ẩm ấm nóng, quả thật làm tôi có chút choáng váng.

Tôi liền nhìn xuống sàn nhà để giấu đi cảm xúc trong đôi mắt.

Thật kỳ lạ.

20

Lần này khác với đêm qua vì tôi không say và rất tỉnh táo.

Cố Trạch dường như không buồn ngủ chút nào.

"Tổng giám đốc..." Cố Trạch gọi tôi. Anh ấy chợt ý thức được mình nên gọi tên, sau đó liền gọi lại: "Bắc Thần, cậu không ngủ được à?"

Trong bóng tối, tôi nhìn anh và nhẹ nhàng nói: "Ừ, quen rồi."

Cố Trạch dừng một chút: "Bắc Thần, nếu không ngủ được thì thường làm gì?"

Như tôi đã nói trước đây, tôi thật sự là một người rất nhàm chán.

Thế là tôi trả lời: "Đọc sách."

Cố Trạch dường như đang cười, nói: "Rất hợp với tính cách của Bắc Thần."

Cả căn phòng lại chìm trong im lặng.

21

Mất ngủ khiến tôi có nhiều thời gian hơn cho bản thân, mặc dù phải trả giá bằng sức khỏe.

Mọi người thường trở nên dễ tổn thương hơn vào đêm khuya.

Nhưng lần này, tôi không đơn độc.

Nhận thức được sự có mặt của một người khác, tôi chợt cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Cố Trạch bỗng mỉm cười, hướng về phía tôi nói: "Bắc Thần, cậu có muốn nghe tôi kể chuyện không?"

Tôi nhìn chằm chằm Cố Trạch: "Anh đang dỗ tôi ngủ à?"

Thật ra tôi trưởng thành sớm hơn rất nhiều người. Từ rất lâu rồi tôi đã không còn nghe kể chuyện.

Cố Trạch nhẹ nhàng cười một tiếng: "Đúng vậy, tôi đang dỗ cậu đấy."

Lông mi của tôi khẽ run lên, môi tôi nhẹ đáp: "Được."