Tôi Là Tổng Tài Và Gần Đầy Đây Tôi Cảm Thấy Rất Kỳ Lạ

Chương 4



22.

Cố Trạch không nhớ rõ nội dung cụ thể của câu chuyện nên mở điện thoại ra xem lại.

Tôi ngước mắt nhìn giao diện trên điện thoại, đó là giao diện Zhihu, trên đó có ghi rõ ràng các câu hỏi.

[Một số câu chuyện ngọt ngào trước khi đi ngủ để kể cho bạn gái của bạn là gì?]

Tôi:?

Tôi rũ mắt và nói: "Sao lại sưu tầm truyện kể cho bạn gái nghe vậy? Không lẽ anh có bạn gái rồi?"

Tôi quên mất mình không biết Cố Trạch có bạn gái hay không.

23.

Cố Trạch có chút kinh ngạc nhìn tôi, không khỏi cười nói: "Chủ yếu tôi cảm thấy mấy câu chuyện này rất đáng yêu."

"Bây giờ tôi sẽ dỗ cậu ngủ bằng câu chuyện yêu thích của tôi."

Hàng mi dài của tôi khẽ run lên.

Là ý gì thế?

Là đối xử với tôi như bạn gái của anh ấy sao?

24.

Nhưng phải nói rằng các câu chuyện rất dễ chịu.

Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mà dường như vẫn chưa nghe được đoạn kết của câu chuyện.

Rồng và công chúa có ở cùng nhau không?

Tôi thực sự muốn biết.

25.

Ngày mai là chủ nhật và tôi phải về nhà cũ.

Phải đi thăm ông nội.

Khi ông nội nhìn thấy tôi, ông lập tức bảo tôi cùng chơi cờ với ông.

Tôi có chút bất đắc dĩ: "Ông nội, nếu ông không gian lận con sẽ chơi với ông."

Ông nội là một ông lão có tính trẻ con, khi thấy mình sắp thua ông liền đòi đi lại.

Ông nội chỉ mỉm cười gật đầu: "Được, được."

Tôi im lặng nhìn ông nội bấm vào ván cờ trên điện thoại của tôi.

Tôi bất lực nói: "Ông ơi, thắng như thế này có ích gì?"

Ông nội nhìn tôi và lộ ra vẻ tủi thân.

Tôi:...

26.

"Con nghĩ thế nào về Triệu thiếu gia?" Ông nội đang chơi cờ, nhưng lại nhảy ra suy nghĩ khác.

Tôi ngước nhìn ông và không cảm xúc trả lời: "Anh ấy rất dễ gần."

Chẳng lẽ gia đình tôi đã cởi mở đến mức muốn giới thiệu bạn trai cho tôi?

Từ lâu, ông nội đã biết tôi mắc chứng sợ phụ nữ và ông chỉ mong tôi tìm được một người bạn đời mà tôi cảm thấy phù hợp.

Đúng vậy, yêu cầu duy nhất chỉ cần là con người.

27.

Trên đường trở về nhà, tôi nhìn ra ngoài cửa xe và đột nhiên nhận ra một bóng dáng quen thuộc.

"Dừng lại." Tôi bảo tài xế tìm một chỗ đỗ xe rồi đi về phía quầy hàng.

Đó là một quầy bán đồ ăn nhẹ, bên cạnh có nhiều bàn ghế, trông có vẻ kinh doanh rất ổn, nhưng hiện tại lại đang rất lộn xộn vì một nhóm người đang vây quanh đập phá.

Tôi nhìn thấy Cố Trạch và Tô Vân Vân.

28.

Tôi dễ dàng đoán ra câu chuyện. Cha của Tô Vân Vân mắc nợ rất nhiều nhưng lại không có khả năng trả. Bọn xấu tức giận và đập phá sạp hàng của mẹ Tô Vân Vân. Tình cờ Cố Trạch đi ngang qua và muón ngăn cản.

Tên cầm đầu có mái tóc vàng và hình xăm to tướng. Hắn khạc ra một cục đàm, nhìn Cố Trạch đang đứng trước hai mẹ con của Tô Vân Vân rồi hét: "Thằng kia, đừng có xen vào chuyện của người khác."

Cố Trạch chỉ bình tĩnh nhìn hắn: "Tôi sẽ báo cảnh sát."

Tên cầm đầu tóc vàng lập tức trừng mắt, lấy ra tờ giấy nợ: "Mắc nợ thì phải trả, mày báo cảnh sát thì có ích gì?"

Cố Trạch nghiêm mặt khi nhìn thấy chữ ký trên tờ giấy nợ.

Chữ ký trên đó hóa ra là của Tô Vân Vân.

Tô Vân Vân liền bật khóc: "Là mấy người bắt tôi ký."

Tên cầm đầu cười mỉa mai: "Tao chẳng bắt ép gì mày. Tất cả là do cha của mày."

Mọi chuyện đã rõ ràng.

Tôi ra hiệu cho tài xế tiến lên phía trước. Tài xế ở bên cạnh tôi chắc chắn phải có năng lực.

Tên cầm đầu tóc vàng nhìn người đàn ông vạm vỡ đang đứng trước mặt, cau mày nhìn ra sau hỏi tôi: "Mày là ai vậy?"

Tôi chỉ nói một cách lạnh lùng: "Vấn đề nợ nần, luật sư của tôi sẽ cùng anh thảo luận. Những gì cô ấy nợ, tôi sẽ trả."

Tôi không ngại giúp đỡ Tô Vân Vân.

Tài xế liền đưa ra danh thiếp luật sư của tôi. Tên cầm đầu lập tức nhận ra thân phận của tôi không đơn giản. Hắn không còn cách nào khác đành phải nói với đám em út phía sau: "Đi thôi."