Tôi Làm Đại Ca Ở Hoàng Cung

Chương 1: Xung hỉ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

***

Mùa xuân năm Vĩnh Tuyên thứ năm.

Đỗ quý nhân cũng sảy thai rồi.

Tính cả Lý chiêu nghi, Tề tiệp dư, Uông quý phi thì đã có tất cả bốn vị phi tần lần lượt mất con, Vĩnh Tuyên Đế gần 30 tuổi đến giờ vẫn không có con nối dõi.

Trong chốc lát, tin đồn hoàng thất Đại Tĩnh bị nguyền rủa nổi lên bốn phía.

Khâm Thiên Giám* xem quẻ cả một đêm tính ra trong hoàng cung có tà khí, gây bất lợi cho việc trưởng thành của con cháu hoàng thất, phải tìm một đứa trẻ có bát tự cứng* để xung hỉ*.

*Khâm Thiên Giám: Khâm thiên giám (欽天監, Directorate of Imperial Observatory) là cơ quan quan sát và chiêm nghiệm âm dương bói toán, các hiện tượng thiên văn, thời tiết, làm lịch, coi ngày, báo giờ để định mùa vụ cho dân, giữ đồng hồ báo canh ở điện Cần Chánh, và giữ trọng trách tư vấn triều đình về các vấn đề địa lý và phong thủy. (theo wiki)*Bát tự: Bát Tự (hay còn được biết với tên gọi khác là Tứ Trụ) là một trong các bộ môn luận giải của Văn Hóa Phương Đông suy đoán về tính cách, vận số của con người. Tứ trụ cơ bản là 4 trụ (hay 4 yếu tố), bao gồm: Giờ; Ngày; Tháng; Năm. Mỗi trụ được xem xét theo 2 chiều là Thiên can và Địa chi. Như vậy, tổng 4 trụ sẽ có 4 Thiên can và 4 Địa chi, do đó, Tứ Tự còn được mọi người biết đến với tên gọi là Bát Tự (8 yếu tố).*Xung hỉ: Là một phong tục mê tín ngày xưa, nghĩa là dùng những việc vui (như tổ chức đám cưới,...) để xua tan vận rủi. (theo baidu)

Tìm tới tìm lui cuối cùng tìm được tiểu công tử hai tuổi của phủ Khúc Dương Bá*, Vân Mộ. Được biết đứa trẻ kia từ khi sinh ra tới giờ đã từng bị sốt, ho khan, tiêu chảy, rơi xuống nước, té ngã, ăn đất, nhưng đến hiện tại vẫn bình an khỏe mạnh như cũ, có thể uống hết một bình hồ lô* sữa dê trong một lần, trắng trắng mập mập cứ như con heo sữa.

*Khúc Dương Bá: Trong đây 'Khúc Dương' là hiệu (như 'Vĩnh Tuyên Đế' thì 'Vĩnh Tuyên' là hiệu), còn 'Bá' là chức danh, thường được phong cho cháu đời thứ ba trong hoàng tộc (tức là cháu của anh em trai hoặc con trai của vua) hoặc con của công chúa. (theo namlundidong18.wordpress.com)

*Bình hồ lô: (Ảnh)



Vĩnh Tuyên Đế vui mừng, lập tức hạ thánh chỉ*, triệu* Vân Mộ vào cung... phủ Khúc Dương Bá nhận được thánh chỉ lập tức loạn cả lên.

*Thánh chỉ: lệnh của vua chúa theo cách gọi tôn kính.*Triệu (kiến): tức là được vua gọi vào gặp mặt.

"Phải làm sao bây giờ?"

"Mộ Mộ* còn quá nhỏ đâu biết cái gì đâu, sao mà vào cung được cơ chứ?"

*Raw '慕哥儿' QT là 'Mộ ca nhi', 'ca nhi' thường dùng để gọi một cách thân mật những người con trai nhà quyền quý, nhưng tui không biết dùng từ nào thay thế trong tiếng Việt nên để là Mộ Mộ, sau này còn xuất hiện từ '姐儿' (tỷ nhi) tương tự từ ở trên nhưng để chỉ con gái, cũng sẽ đặt thành tên kép (vd: Mộ Mộ). Ai biết cách dịch sang tiếng Việt của từ này thì bảo tui với ạ.

"Có khi lại đắc tội với Bệ hạ và những vị trong cung ấy chứ?"

"Đúng đấy đúng đấy, rồi lại liên lụy đến phủ Khúc Dương Bá chúng ta."

"Đừng bi quan vậy chứ, biết đâu Mộ Mộ lại được Bệ hạ và những người khác thích thì sao."

"Đúng đúng đúng, đến lúc đó phủ Khúc Dương Bá chúng ta lại được thơm lây, Bệ hạ mà vui tước vị của phủ Khúc Dương Bá lại được truyền xuống tiếp, mọi người cũng không cần lo lắng chuyện ăn uống nữa."

"Đúng vậy, đúng vậy."

"Vậy ta cũng không cần thi Trạng Nguyên nữa."

"Ta cũng có thể tìm được một vị hôn phu tốt."

"Nhưng mà Mộ đệ đệ đi để xung hỉ đó, nếu mà không xung nổi, vậy Mộ đệ đệ..."

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

"..."

Người lớn thảo luận đủ thứ chuyện.

Hai cái tay mập mạp của Vân Mộ ôm một quả táo miệng há to gặm táo giòn tan, cứ như một đứa bé hai tuổi chẳng biết cái gì, nhưng thật ra y không phải là một đứa trẻ hai tuổi, mà là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp ở thế kỷ 21, vì làm việc quá liều mạng mà đột tử sau đó xuyên vào một cái thai ở nơi này.

Cứ vậy đã hai năm trôi qua, y biết tuy nước Đại Tĩnh dân phong cởi mở không giống thời Minh Thanh mà y biết đầy khắc nghiệt và phong kiến, nhưng cũng không thể làm trái hoàng mệnh, vậy nên chắc chắn là y phải vào cung rồi.

Quả nhiên.

Từ trên xuống dưới phủ Khúc Dương Bá bàn tán xôn xao suốt hai ngày nhưng cuối cùng vẫn phải tuân chỉ.

Vân Mộ trong vòng vây của tổ phụ, tổ mẫu, bá bá, bá mẫu, thúc thúc thẩm thẩm, phụ thân, mẫu thân, ca ca, tỷ tỷ* đi ra cửa phủ, bị bế lên một chiếc xe ngựa xa hoa, kéo màn che cửa nhìn ra ngoài liền thấy ai nấy đều nước mắt lưng tròng.

*Lần lượt là: ông bà, bác và bác dâu, chú và thím, ba mẹ, anh trai chị gái.

Tuy y mới ở phủ Khúc Dương Bá có hai năm, cũng biết từ trên xuống dưới phủ Khúc Dương Bá chẳng ai có bản lĩnh gì, người này lại cá mặn* hơn người kia, tước vị Khúc Bá gia sau khi tổ phụ qua đời cũng sẽ bị tước mất, nhưng cả nhà đều đối xử với y rất tốt, làm y cảm nhận được sự ấm áp mà kiếp trước chưa từng có.

*Cá mặn: Chỉ những người ăn không ngồi rồi.

Y có chút không nỡ mà tựa đầu lên sửa sổ xe ngựa, miệng ngọng nghịu nói: "Tổ phụ, tổ mẫu, bá bá, bá mẫu, phụ thân, mẫu thân, mọi người đừng lo lắng, con vào cung sẽ làm mọi thứ thật tốt, sau đó để bá bá làm Bá gia, phụ thân cũng là Bá gia, ca ca cũng làm Bá gia, không cần làm việc nữa, mỗi ngày đều có đồ ăn ngon!"

Mấy người tổ phụ nghe hiểu cuối cùng cũng không kìm được rơi nước mắt.

Vân Mộ trong tiếng khóc của mọi người, rời khỏi phủ Khúc Dương Bá, nhưng dù gì cũng chỉ là thân thể của một đứa bé, ngồi trong xe ngựa đoàng hoàng được một chốc đã không chịu nổi mà ngủ mất rồi, khi tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong lòng một tiểu thái giám, y dụi dụi mắt, nghi hoặc hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Thanh âm non nớt hoạt bát, rất dễ nghe, tiểu thái giám không khỏi cong mặt mày lên, nói: "Vân tiểu công tử, người tỉnh rồi, giờ chúng ta đang vào hậu cung yết kiến Bệ hạ và các Nương nương."

"Vậy thả ta xuống tự đi đi." Vân Mộ nói.

Tiểu thái giám hỏi: "Người sao vậy?"

"Ta nặng lắm." Tiểu thái giám này trông vừa gầy vừa nhỏ, Vân Mộ sợ tiểu thái giám không bế được y.

"Không sao đâu, nô tài vẫn bế được mà." Tiểu thái giám kiên trì nói.

Thấy tiểu thái giám bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, hoàn toàn không có dấu hiệu của sự mệt mỏi, Vân Mộ cũng không cưỡng cầu nữa, yên lặng mà nằm, đưa mắt thưởng thức khung cảnh xung quanh, đình đài lầu các, sơn thủy vờn quanh, trăm hoa nở rộ, trông uy nghiêm mà tinh xảo, không hổ là nơi hoàng tộc sống, còn đẹp đẽ hơn phủ Khúc Dương Bá nhiều.

Đi được một chốc đã đến tẩm cung của Hoàng hậu, Trang Ninh Cung.

Tiểu thái giám đặt Vân Mộ xuống.

Vân Mộ vừa đứng vững đã nghe có người nói: "Vân tiểu công tử đến."

Tiểu thái giám nhỏ giọng bảo: "Vân tiểu công tử, người mau vào trong đi."

Vân Mộ gật gật đầu, bước vào một gian điện rất rộng, bàn ghế dụng cụ pha trà cổ kính, vừa nhìn đã biết vô cùng giá trị.

"Ở đây." Một giọng nói trầm thấp đều đều vang lên.

Vân Mộ vừa quay đầu đã nhìn thấy một đám người ăn mặt hoa lệ đang ngồi ở thiên điện, người vừa nói là nam nhân đang ngồi ghế ở chính giữa, ước chừng khoảng 30 tuổi, thân hình cao lớn, khuôn mặt đoan chính, mang theo khí thế không giận mà uy.

Người này chắc hẳn là đương kim Hoàng Thượng Vĩnh Tuyên Đế.

"Vân tiểu công tử, lại đây." Vĩnh Tuyên Đế nói.

Vân Mộ cảm thấy mọi người đều đang nhìn chằm chằm mình, trong lòng Vân Mộ không khỏi thấy hơi lo lắng, cố gắng để bản thân bước đi vững vàng hơn, kết quả mới không chú ý chút đã bị vấp phải ngưỡng cửa, "Uỵch" một tiếng ngã nhào trên mặt đất, giọng nói trẻ con kêu lên "Ai ui".

Vĩnh Tuyên Đế kinh hoàng người hơi run lên.

Các phi tần giật mình.

Ấy!

Ngã mất rồi!

Nhiều người nhìn thế này, thật mất mặt quá đi!

Chỉ là, một đứa trẻ mất mặt thì làm sao mà kêu mất mặt được chứ?

Vân Mộ nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, mất mặt với căng thẳng dường như biến mất hết, chưa đợi cung nữ và thái giám đến đỡ dậy, tay ngắn chân ngắn của y đã dùng sức chống lên đất, "Hây da" một tiếng lảo đảo đứng dậy.

Chờ thân thể nhỏ bé ổn định lại, tay nhỏ thuần thục mà phủi phủi cánh tay và đầu gối, phủi đi bụi bẩn trên người, sau đó thân thể đứng thẳng nghiêm trang, mắt hướng về phía trước, không chút xấu hổ mà đi về phía Vĩnh Tuyên Đế, hơi cong cong thân thể nhỏ hành lễ: "Tiểu công tử phủ Khúc Dương Bá Vân Mộ tham kiến Bệ hạ, tham kiến Hoàng hậu nương nương, Bệ hạ vạn tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế."

Những lời này y đã luyện rấy lâu khi còn trong phủ, cuối cùng đã có thể lưu loát rõ ràng mà nói hết, chắc và Vĩnh Tuyên Đế và những người khác có thể nghe hiểu.

Nhưng Vĩnh Tuyên Đế và những người khác vẫn còn đang chìm trong cảm xúc khiếp sợ khi thấy Vân Mộ thế một cái rồi lại nhanh chóng bò dậy, từ trước đến giờ bọn họ chưa từng thấy một đứa trẻ nào lại mạnh mẽ mà tự lập đến vậy... Đúng là khác thường mà.

Vĩnh Tuyên Đế dưới sự nhắc nhở của thái giám mới lấy lại được tinh thần, nhanh chóng nói: "Mau đứng dậy đi."

Vân Mộ đứng thẳng người dậy.

Lúc này Vĩnh Tuyên Đế và những người khác mới thấy rõ khuôn mặt của Vân Mộ, không chỉ trắng trẻo mập mạp mà ngũ quan cũng vô cùng tinh xảo, rất giống tiên đồng bên cạnh Tống Tử Quan Âm*, trong lòng bọn họ đều nghĩ phủ Khúc Dương Bá chẳng có năng lực gì nhưng lại sinh ra được một đứa trẻ trông thật đẹp, đúng là khiến người khác không thể rời mắt.

*Tiên đồng (tiên là trẻ con) bên cạnh Tống Tử Quan Âm: (ảnh)



Nhìn chằm chằm lúc lâu, Vĩnh Tuyên Đế mới lên tiếng hỏi Vân Mộ vài câu hỏi, ví dụ như y bao nhiêu tuổi rồi, thích cái gì vân vân.

Những chuyện này thật ra ông đều biết nhưng muốn nghe chính miệng Vân Mộ nói một lần nữa, cũng là để các phi tần biết rõ thêm về đứa nhỏ này, sau khi tìm hiểu xong hắn vốn định để Hoàng hậu nhận nuôi Vân Mộ, nhưng Hoàng hậu lại bận bịu sự vụ trong cung, thân thể cũng không khỏe mạnh, mấy ngày lại bệnh nhẹ một lần, lỡ để lây bệnh cho đứa trẻ này thì cũng không tốt lắm nên hắn lại dò hỏi xem có vị phi tần nào tình nguyện nhận nuôi Vân Mộ không.

Các vị phi tần đang ngồi đây vốn cũng muốn nhận nuôi, nhưng hậu cung tà khí dày đặc, nhỡ không cẩn thận Vân Mộ xung hỉ không thành công mà ngược lại còn giống những đứa trẻ trước đó trong cung chết yểu vậy thì tội của các nàng đúng là quá lớn.

Các nàng gánh không nổi nên cùng nhau tìm đủ lý do để không nhận nuôi Vân Mộ, nào là đau đầu, đau cổ, mất ngủ, ăn uống không quen vân vân, tóm lại đều thấy không thể chăm sóc tốt cho Vân Mộ.

Cuối cùng nhất trí cho rằng Đỗ quý nhân ôn nhu chu đáo có thể chăm sóc tốt cho đứa nhỏ.

Vân Mộ nhìn theo ánh mắt của Vĩnh Tuyên Đế về một góc, thấy một nữ nhân mặc y phục trắng thuần, tóc búi đơn giản, không có trang sức gì, sắc mặt hơi tiều tụy, vẻ mặt nhìn mọi người không biết làm sao.

"Đỗ quý nhân, nàng cảm thấy thế nào?" Vĩnh Tuyên Đế hỏi.

Đỗ quý nhân chậm rãi đứng dậy, nhìn Vân Mộ một cái, rồi lại nhìn Vĩnh Tuyên Đế, yếu ớt mở miệng: "Thần thiếp, thần thiếp tình nguyện."

*

Tác giả có lời muốn nói:

Tác phẩm mới

Tiểu thuyết đam mỹ nhẹ nhàng.

- -----------------

yiuyt68: truyện mới vì tôi đang vã điền văn:)). Sẽ ra song song với bộ còn lại tui đang làm ha