Tôi Làm Đại Ca Ở Hoàng Cung

Chương 2: Chuyển biến



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

***

"Tốt lắm, vậy từ nay về sau Vân tiểu công tử sẽ đi theo nàng về cung, nhớ chăm sóc cho tiểu công tử thật tốt, thiếu cái gì cứ nói với Hoàng hậu." Vĩnh Tuyên Đế nói.

Đỗ quý nhân đứng dậy hành lễ: "Thần thiếp tuân lệnh."

"Chút nữa Hoàng hậu phái người mang vài thứ qua." Vĩnh Tuyên Đế nới với Hoàng hậu một câu rồi đứng dậy sửa sang lại y phục, nói: "Hôm nay đến đây thôi."

"Cung tiễn Bệ hạ." Các phi tần đồng thanh nói.

Vĩnh Tuyên Đế nhanh chóng rời đi.

Hoàng hậu và những người còn lại thì nhiệt tình nói chuyện với Vân Mộ.

Vân Mộ trả lời từng câu một, phát hiện Đỗ quý nhân đang trong góc vẫn quy củ như cũ, không lại gần y. Mãi đến khi Hoàng hậu thấy mệt, bảo các phi tần về, Đỗ quý nhân mới chậm rãi đi đến, dịu dàng nhẹ nhàng nói: "Vân tiểu công tử, chúng ta đi thôi."

Vân Mộ gật đầu: "Ừm"

Hai người cùng đi ra khỏi Trang Ninh Cung.

Đỗ quý nhân im lặng liếc nhìn Vân Mộ một cái, rồi lại nhìn thêm một cái nữa.

Vân Mộ không biết Đỗ quý nhân có ý gì.

Không ngờ Đỗ quý nhân bỗng ngồi xuống, mở miệng nói: "Vân tiểu công tử, để ta bế con đi." Nàng đưa tay ra ôm Vân Mộ, dùng tất cả sức lực nhưng vẫn không nhấc nổi Vân Mộ lên.

Vân Mộ: "..." Vị nương nương này thật là yếu quá đi.

Đỗ quý nhân: "..." Đứa trẻ này thật nặng quá đi.

Cả hai người đều hơi xấu hổ, cung nữ Hương Thảo thấy thế thì lên tiếng: "Nương nương, thân thể người yếu, hay là để nô tỳ bế Vân tiểu công tử cho."

"Ta có thể, có thể tự đi." Vân Mộ nói.

Đỗ quý nhân vuốt mái tóc xõa ra đứng dậy: "Có hơi xa, để Hương Thảo bế vẫn hơn."

Hơi xa?

Bọn họ đi mất hai khắc*, đến mức Hương Thảo cũng sắp không bế nổi y nữa mới đến một tiểu viện hẻo lánh tên là Thanh Trúc Uyển, tổng cộng có bốn gian phòng ở, bàn đá, ghế đá, vại thái bình* được bày biện ngay ngắn, hoa hoa cỏ cỏ được cắt tỉa gọn gàng, sạch sẽ mộc mạc.

*Một khắc bằng 15 phút, hai khắc là 30 phút.

*Vại thái bình: (Ảnh)



"Hương Thảo, mau mang hành lý của Vân tiểu công tử đến đây." Đỗ quý nhân nói.

Hương Thảo thả Vân Mộ xuống rồi đi.

Sân tiểu viện rất nhỏ, nhìn một cái là hết, Đỗ quý nhân dẫn Vân Mộ đi ngắm chút rồi sau đó hỏi: "Vân tiểu công tử, con muốn ở trong phòng nào?"

Vân Mộ ngước khuôn mặt nhỏ mũm mĩm lên, đôi mắt trong veo như dòng suối trong núi, cả người vô cùng đáng yêu: "Đâu cũng được ạ."

Đỗ quý nhân không nhịn được mà nhớ đến đứa con không thể chào đời của mình, khó khăn lắm nàng mới có được, vậy mà... Sau này Bệ hạ sẽ không bao giờ uống rượu rồi vào nhầm Thanh Trúc Uyển nữa, nàng cũng sẽ không thể có con nữa, nghĩ đến đây không khỏi thở dài trong lòng một hơi, sau đó như đãi khách mà quy củ nói: "Vân tiểu công tử ở căn phòng phía đông được không?"

"Được ạ." Vân Mộ nói.

Hai người đi vào căn phòng phía Đông, Hương Thảo vác bao lớn bao nhỏ đi đến.

Đỗ quý nhân cùng với Hương Thảo và Lâm ma ma cùng nhau dọn dẹp.

Lúc này Vân Mộ mới phát hiện cả cái Thanh Trúc Uyển này chỉ có ba người bọn họ, xem ra Đỗ quý nhân đứng là không được sủng ái, nếu không thì cũng sẽ không ở chỗ hẻo lánh thế này.

Y bỗng cảm thấy lo lắng cho chính bản thân mình và tiền đồ của phủ Khúc Dương Bá.

Đỗ quý nhân hỏi: "Sắp xếp xong rồi, Vân tiểu công tử, con xem thế đã được chưa?"

Căn phòng phía đông nhỏ chứa đầy đồ của Vân Mộ, sạch sẽ ngăn nắp lại có chút trẻ con, y gật đầu: "Ừm."

Đỗ quý nhân cười nhẹ với Vân Mộ, lúc này ban thưởng của Hoàng hậu nương nương cũng đến, ngoại trừ vải vóc ngọc ngà thì còn lại đều là đồ chơi của trẻ con.

Vân Mộ tò mò nhìn ngắm.

Đỗ quý nhân nhìn Lâm ma ma một cái.

Lâm ma ma hiểu ý, đi theo Đỗ quý nhân đến của căn phòng phía đông.

Đỗ quý nhân lấy ít bạc vụn ra đưa cho Lâm ma ma: "Ngươi đến Ngự Thiện Phòng đi, bảo ngự trù* làm ít đồ ăn cho Vân tiểu công tử."

*Ngự trù: đầu bếp trong cung

Bình thường Ngự Thiện Phòng đưa đồ ăn cho các cung đều có quy định, những người như Đỗ quý nhân địa vị không cao cũng không được sủng ái thì đồ ăn đều rất tầm thường.

Muốn ăn được đồ ăn ngon hơn chút thì phải đưa tiền.

"Bạc của nương nương à?" Lâm ma ma kinh ngạc: "Hoàng hậu nương nương không thưởng bạc sao?"

"Có, mấy ngày nữa mới mang đến." Đỗ quý nhân nói.

"Có bạc rồi cũng phải lo cho việc ăn, mặc, ở của Vân tiểu công tử, vốn dĩ thân thể người đã không tốt, mấy vị nương nương đó còn bắt nạt người, vừa muốn Vân tiểu công tử tiêu trừ tà khí trong cung vừa không muốn nhọc lòng lo cho Vân tiểu công tử." Lâm ma ma không nhịn được oán giận.

Đỗ quý nhân lại rất bình tĩnh nói: "Nếu đã để ta nuôi y thì ta sẽ nuôi thật tốt, những chuyện khác không cần suy nghĩ nữa đâu."

Lâm ma ma thở dài một tiếng.

Đỗ quý nhân nói: "Được rồi, đừng thở dài nữa, mau đến Ngự Thiện Phòng đi, đợi chút nữa là cung nhân của các cung khác đến lấy đồ ăn ngươi lại phải đợi lâu thêm, không thể để Vân tiểu công tử đói đâu."

"Dạ."

"Đúng rồi, mang cả sữa dê về nữa, y thích uống."

"Dạ."

Lâm ma ma ra khỏi Thanh Trúc Uyển.

Đỗ quý nhân xoay người quay trở lại căn phòng phía đông, chủ động nói chuyện với Vân Mộ.

Vân Mộ không cẩn thận nghe được cuộc nói chuyện của Đỗ quý nhân và Lâm ma ma, y biết Đỗ quý nhân bất đắc dĩ mới phải nhận nuôi mình, nhưng không ngờ đỗ quý nhân lại có lòng trách nhiệm đến vậy. Y nói chuyện với nàng như thường, rồi đột nhiên nhìn một cụm khí đen bên hông nàng.

Khí đen.

Bắt đầu từ lúc y xuyên không đến thế giới này đã bị bao trùm bởi một cụm khí đen như thế, sau đó thì bị sốt, ho khan, tiêu chảy, rơi xuống nước, té ngã, ăn đất vân vân hết cái này đến cái nọ.

Uống thuốc và châm cứu đều không có tác dụng.

Người nhà vô cùng lo lắng, y cũng tưởng rằng mình sắp chết đến nơi, nhưng trong lòng lại thấy không cam tâm, khó khăn lắm mới được xuyên không một lần, còn chửa ra sân đã sắp chết, đúng là quá đáng tiếc.

Vậy mà dựa vào cơn tức này, y lại sống sót, đám khí đen quanh thân dần tiêu tán, thân thể cũng càng ngày càng khỏe mạnh, hiện tại ăn gì cũng ngon, làm gì cũng tốt.

Những cụm khí đen kia chắc là tập hợp của bệnh tật, xui xẻo và tà khí có thể khiến người ta sinh bênh, xui xẻo, bất thường,...

Sau đó y còn phát hiện nó trên người bá bá, thúc thúc và đại đường ca*, nhìn họ lần lượt bị bệnh, mất ngọc bội và bị sốt rét càng chứng minh suy đoán của y.

*Đại đường ca: anh họ cả

Y không dùng khoa học để giải thích những thứ này mà mỗi ngày lại chạy đến miếu thờ chơi đùa, sau nhiều lần quan sát, thử nghiệm và phân tích, y đã sắp xếp ra được ít lá bùa có thể trị được khí đen đó, thậm chí y còn có thể nguệch ngoạc vẽ ra được, chỉ là không biết khí đen trên người Đỗ quý nhân là loại nào, sau đó y thấy Đỗ quý nhân lấy tay chống lên eo mình.

"Nương nương, người lại đau lưng à?"

"Không sao đâu, nghỉ ngơi một chút là được rồi."

"Người ngồi xuống trước đi, ngồi xuống đã." Hương Thảo đỡ Đỗ quý nhân ngồi xuống.

Vân Mộ lén lút quan sát.

Đỗ quý nhân nghỉ một lát rồi dường như không còn đau nữa, đúng lúc đồ ăn trưa cũng đến, nàng định đút cho Vân Mộ ăn.

"Con tự ăn được." Vân Mộ nói.

"Con biết dùng đũa à?" Đỗ quý nhân hỏi.

"Con biết dùng thìa." Vân Mộ cầm cái thìa lên, múc một thìa canh trứng vào miệng, chép chép miệng ăn cơm, trông đáng yêu như một con chuột hamster nhỏ.

Hương Thảo và Lâm ma ma chưa bao giờ thấy một khuôn mặt nào ăn mà cũng đẹp đến vậy đều cười tươi.

Đỗ quý nhân gắp thức ăn cho Vân Mộ.

Vân Mộ nói: "Nương nương, cũng ăn đi, cũng ăn đi."

Sức ăn của Đỗ quý nhân yếu, thân thể lại đang không thoải mái nên chỉ gắp hai đũa rồi ngừng.

Vân Mộ nhìn đám khí đen như có như không trên người Đỗ quý nhân, sau khi ăn xong, y cũng kệ là khí bệnh hay khí xui xẻo, chạy về căn phòng phía đông, lấy mấy lá bàu ra, nhét vào trong một cái túi thơm, đưa cho Đỗ quý nhân.

"Đây là gì vậy?" Đỗ quý nhân khó hiểu hỏi.

Vân Mộ nâng khuôn mặt mũm mĩm lên nói: "Con với mẫu thân xin được từ miếu thờ đó, rất lợi hại, người mang theo nó thì thân thể sẽ khỏe mạnh hơn nha."

Đỗ quý nhân xuất thân thấp kém, nhờ dung mạo xinh đẹp mới được tiến cung, ở trong cung suốt năm năm chẳng được biết đến, khó khăn lắm mới mang thai được lại bị sảy thai, người nhà không những không an ủi nàng còn trách nàng không giữ nổi con, các phi tần khác cũng coi thường gia cảnh của nàng, trong tối ngoài sáng bắt nạt nàng.

Nàng chỉ có thể nuốt giận vào lòng.

Không ngờ rằng, một đứa trẻ bị đẩy cho mình lại trong sáng, cẩn thận mà tri kỷ đến vậy, mắt nàng chua xót nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp, ngón tay khẽ run nhận lấy túi thơm.

"Người phải, phải luôn mang theo bên người đó, như vậy mới có tác dụng á." Vân Mộ nghiêm túc nói.

"Được, đa tạ Vân tiểu công tử." Đỗ quý nhân lập tức đeo túi thơm lên bên hông, một hương thơm nhàn nhạt phả ra, đau đớn cũng giảm đi nhiều, nàng còn tưởng là do tâm lý nên không để ý nhiều, chỉ muốn đối xử với Vân Mộ tốt hơn một chút: "Vừa ăn cơm xong, để ta mang con đi dạo tiêu thực nhé, tiện ngắm khung cảnh xung quanh luôn nha?"

Lâm ma ma nhanh chóng nói: "Nương nương, thân thể của người....."

Đỗ quý nhân nói: "Không sao đâu, Vân tiểu công tử, chúng ta đi thôi nào."

"Nương Nương, người không cần, gọi con, là Vân tiểu công tử đâu nha." Vân Mộ đi theo Đỗ quý nhân.

Đỗ quý nhân hỏi: "Vậy ta nên gọi con là gì đây?"

"Gọi con là Mộ Mộ đi, người nhà con, đều gọi con như thế." Vân Mộ nói.

Đỗ quý nhân đã muốn gọi như thế từ lâu, nhưng lại sợ mạo phạm đến phủ Khúc Dương Bá, liền hỏi: "Ta có thể gọi thật à?"

"Có thể á."

Vân Mộ phát âm rõ ràng hơn những đứa trẻ cùng tuổi nhiều, nhưng giọng lại rất trẻ con, sẽ không tự chủ mà mang theo mấy tiếng "nha, à, á" mơ hồ, nghe mà lòng thấy ngọt ngào mềm mại, Đỗ quý nhân không khỏi cong mặt mày: "Được, vậy từ nay về sau ta sẽ gọi con là Mộ Mộ."

"Ừm." Vân Mộ gật đầu.

Đỗ quý nhân gọi Mộ Mộ, giới thiệu cho y về núi giả xung quanh Thanh Trúc Uyển, khu rừng,... Nàng tưởng rằng mình đi nửa canh giờ* là mệt không đi nổi nữa nhưng kết quả nàng lại đi với Vân Mộ rất lâu.

*Một canh giờ là 2 tiếng, nửa canh giờ là 1 tiếng.

Đến chạng vạng mới quay lại Thanh Trúc Uyển, mà cũng chỉ thấy hơi mệt một chút thôi.

Dùng bữa tối xong, nàng tự mình đi sắp xếp lại giường đệm cho Vân Mộ, lo Vân Mộ không quen giường, quấy khóc nên nàng chờ đến lúc Vân Mộ ngủ rồi mới về phòng chính.

"Nương nương, hôm nay người đã mệt mỏi rồi." Lâm ma ma đi đến vừa cởi y phục cho Đỗ quý nhân, vừa nói: "Cẩn thận đừng quá sức."

"Ta biết." Đỗ quý nhân nói.

"Ngày mai người đừng làm vậy nữa." Lâm ma ma treo áo của Đỗ quý nhân lên bình phong*.

*Bình phong: (Ảnh)



"Ừm, Lâm ma ma, ngươi cũng đi ngủ sớm đi."

"Dạ."

Lâm ma ma rời đi, Đỗ quý nhân nhìn đến túi thơm nhỏ treo trên bình phong, nàng đưa tay lấy xuống, đặt xuống đầu giường, không tự chủ lại nhớ đến Vân Mộ trắng trẻo mập mạp như sữa của y, cảm thấy Thanh Trúc Uyển có thêm một đứa trẻ cũng rất tốt.

Không phải thân sinh cũng không sao, không thể tiêu trừ tà khí cũng không không sao, không được người khác coi trọng cũng không sao cả, dù sao nàng cũng sẽ chăm sóc thật tốt với điều kiện tốt nhất của bản thân.

Nghĩ vậy liền nhắm mắt lại, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, đến khi mở mắt thì trời đã sáng rồi, nàng chậm rãi ngồi dậy, không thấy Lâm ma ma ở trong phòng, nàng đứng dậy, mặc y phục vào rồi mở cửa sổ ra.

Căn phòng lập tức sáng bừng lên.

"Nương nương, người dậy rồi à." Lâm ma ma bưng nước đi vào, vừa đưa mắt thấy dáng vẻ của Đỗ quý nhân suýt chút thì đánh đổ chậu nước.

"Nương nương....." Hương Thảo theo sau cũng sửng sốt.

"Có chuyện gì vậy?" Đỗ quý nhân khó hiểu hỏi.

Lâm ma ma mở miệng: "Người...."

Không đợi hai người nói thêm gì, Đỗ quý nhân bước nhanh đến trước gương trang điểm, còn chưa nhìn thấy mình trong gương nàng đã ngây người.