Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật

Chương 8



09

Khi có kết quả của cuộc thi, tôi đã cầm bằng tốt nghiệp.

Sau trò hề vừa được làm rõ, giáo viên Vương và Hạ Thượng Đào bị đuổi.

Hạ Hữu Xuyên cũng đăng một bài: "Người trong lòng của tôi, Diệp Hi Duệ."

Nhưng người trong lòng của anh ta là ai, tôi không quan tâm lắm.

Khi Diệp Tinh Tư đã hỏi tôi: "Tại sao em lại làm việc cho mẹ của Hạ Hữu Xuyên?"

"Vì tiền!"

Tôi thành thật trả lời dù sao tôi cũng không thể nói dối, tôi chỉ có thể nói sự thật.

"Lúc đó em không có tiền nên tìm một công việc bán thời gian làm gia sư. Không ngờ người môi giới không giới thiệu cho em làm gia sư mà bảo em làm bảo mẫu cho con trai mình".

Diệp Tinh Tư đang vẽ tranh, bảy sắc cầu vồng hiện lên trên vải màu sắc rực rỡ, anh ấy vẽ màu một cách tùy tiện và hỏi tôi: "Bà chủ của em là mẹ của Hạ Hữu Xuyên phải không?"

"Ừ, dù sao đó cũng là một mối quan hệ lợi ích."

Anh dừng cọ vẽ của mình và nói, "Vậy là em thích anh ta?"

"Không, em thích người khác."

May mắn thay, anh ấy đã không hỏi tôi thích ai.

Nếu không tôi sẽ phải nói tên anh ấy ra mất.

Nghĩ đến tình huống đó, thật là xấu hổ.

Khi tôi đang suy nghĩ lung tung, tôi không chú ý rằng Diệp Tinh Tư đã ném cọ vẽ, màu sắc của cầu vồng đều sai.

Miệng tôi há hốc.

Chiều hôm đó, tôi gặp lại Hạ Hữu Xuyên, anh ta là người đại diện cho công ty đối thủ chúng tôi đang cạnh tranh cùng một dự án.

Lâu rồi không gặp, anh ta đã dần mất đi sự năng động của thời đại học, nhìn tôi, chủ dộng chìa tay ra và nói với tôi: “Đã lâu không gặp”.

Tôi giật giật khóe miệng, nói mà không đưa tay ra bắt tay: “Tôi thực sự không muốn gặp lại anh.”

Hắn sững sờ một chút, thần sắc có chút cô đơn, hạ tay xuống, nói: "Đã lâu như vậy, cô vẫn còn giận tôi."

Sếp tổng của bên A đến sớm, vừa kịp nghe chúng tôi nói chuyện, liền hỏi: “Hai đứa quen nhau từ trước à?”

"Chúng tôi là bạn học."

"Không quen."

Cả hai chúng tôi đã nói cùng nhau, nhưng câu trả lời lại hoàn toàn khác nhau.

Tôi lại bổ sung thêm một câu: “Nếu phải nói rõ ra thì anh ta là kẻ thù không đội trời chung.”

Khuôn mặt của Hạ Hữu Xuyên càng trở nên xấu xí hơn.

Sếp tổng của bên A cũng không cảm thấy xem náo nhiệt là chuyện gì to tát, liền vỗ tay nói: "Nào, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi, cô muốn nói gì với anh ta?"

Tôi cười tủm tỉm nói: "Anh ta đấu không lại tôi."

Không phải nói dối, anh ta thực sự không thể đánh bại tôi.

Sau khi thua tôi, Hạ Hữu Xuyên khá vui vẻ, đúng vậy, dù sao nhà anh ta có rất nhiều tiền, vì vậy anh ta có dự án này hay không cũng không quan trọng.

Này, con mắt của tôi sắp nhỏ máu vì ghen tỵ đấy!

Tôi đang thu dọn đồ đạc thì Hạ Hữu Xuyên đến và hỏi tôi: “Tối nay em có thời gian không?”

Tôi muốn nói "không" biết bao, nhưng tôi không thể, tôi chỉ có thể nói "Có".

"Có muốn dùng chung với tôi một bữa không?"

"Không ăn."

May mắn thay, tôi thực sự không muốn ăn tối với anh ta.

Hạ Hữu Xuyên thở dài, nhìn tôi và nói: "Diệp Hi Duệ, cô vẫn đang trách tôi à?"

“Sao vậy?” Tôi hơi ngạc nhiên.

"Trách tôi không đứng ra thay cô nói chuyện, Diệp Hi Duệ, không phải tôi không muốn giúp cô nói chuyện, chỉ là lúc đó mẹ tôi tịch thu điện thoại di động của tôi, lúc ta trốn được ra khỏi nhà,mọi chuyện đã kết thúc..."

Tôi càng nghe càng thấy hoang mang: “Đợi đã, đợi đã anh đang nói chuyện gì vậy?”

Hạ Hữu Xuyên nhìn tôi, tự tin nói: “ chuyện giữa cô và Hạ Thượng Đào, cô vẫn trách tôi lúc trước tranh cãi với Hạ Thượng Đào không đứng ra nói thay cô, cho nên cô mới phớt lờ tôi? "

Ủa đây là đâu? Tôi là ai?.

Tôi bất lực đỡ trán, chân thành nói: "Anh trai à, đã lâu như vậy rồi, vấn đề tự ái của anh thật sự không có thay đổi chút nào hết."

Nói xong tôi mặc kệ anh ta và quay lại công ty.

Tui quên mất xin lỗi mấy bà nhé việc nhiều quá đăng cái ảnh xong quay ra quên ko kèm chương