Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật

Chương 9



10

Thật bất ngờ, sau vài ngày, tôi lại gặp Hạ Hữu Xuyên.

Đó là một cuộc phỏng vấn trực tiếp, và hai chúng tôi tham dự với tư cách là những nhà thiết kế mới nổi.

Khi nhìn thấy Hạ Hữu Xuyên, sắc mặt Diệp Tinh Tư tối sầm lại.

Ba người chúng tôi ngồi cạnh nhau, người dẫn chương trình đặc biệt giỏi đặt mấy câu hỏi khó lường, xem ra chúng tôi đã bị tìm hiểu kỹ rồi.

"Ba vị sư phụ trước kia là học cùng trường, hồi đại học mọi người có quen biết nhau không?"

"Biết."

Cả ba chúng tôi đồng thanh lên tiếng.

Người chủ trì ánh mắt sáng lên, tựa hồ tìm được thứ gì quý giá trong câu chuyện phiếm, tiếp tục hỏi: "Lúc còn đi học 3 người có quan hệ như thế nào, có thể nói cho chúng tôi biết được không?"

Theo thứ tự từ trái sang phải, Hạ Hữu Xuyên trả lời trước, anh quay đầu nhìn tôi, nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc này, tim tôi như lỡ một nhịp, thầm nghĩ sắp xảy ra chuyện chẳng lành.

"Năm đó cô ấy thích tôi, thường xuyên đi theo tôi, nhưng khi đó tôi còn trẻ tuổi nông nổi, không biết trân trọng, khiến cô ấy buồn lòng. Hôm nay, tôi nhân cơ hội này hỏi, Diệp Hi Duệ, em có thể cho tôi một cơ hội để theo đuổi em một lần nữa không?"

Gan vẫn to!

Sự ngu ngốc cũng vẫn như vậy!

Nghĩ bằng ngón chân thôi tôi có thể biết sức nóng của buổi phát sóng trực tiếp này như thế nào.

Người dẫn chương trình và đạo diễn cười miệng mép kéo đến mang tai, mắt họ toả ra màu vàng sáng rực.

Diệp Tinh Tư trầm giọng nói: "Xin lỗi, chúng tôi không tiếp nhận loại yêu cầu cá nhân này."

Nhưng tôi không thể ngăn được miệng mình.

"Không trân trọng? Cái gọi là không trân trọng chính là cầm đầu gọi tôi là đồ chó liếm, kêu bạn học cười nhạo tôi, ngày mưa thì bắt tôi đưa ô cho nữ sinh khác trong khi tôi đang mơ hồ bị sốt, đánh cược với người khác sự nghe lời của tôi. Anh đang sỉ nhục tôi sao? Hạ Hữu Xuyên, tôi phải nói bao nhiêu lần rồi, không có mẹ anh, tôi căn bản không thèm nhìn anh, tôi không thích anh, trước đây tôi không thích anh. Hiện tại ta không thích anh, sau này cũng sẽ không thích, hiểu chưa? Anh không rõ à? Đã lâu như vậy, anh vẫn nên bỏ cái tính tự cao tự đại của mình đi!"

Im lặng.

Sự im lặng đến nghẹt thở.

Người dẫn chương trình dường như không ngờ tôi lại lớn tiếng như vậy, tin hay không thì tùy, tôi không muốn làm xáo trộn buổi phát sóng trực tiếp.

Tôi che miệng và nói: " Diệp Tinh Tư, em muốn đi."

Diệp Tinh Tư gật đầu, nắm lấy tay tôi và nói, "Hi Duệ không được khỏe, tôi xin lỗi, chúng tôi hãy đi trước."

Người chủ trì chương trình không muốn để chúng tôi đi.

“Anh Diệp, anh có biết những truyện vừa rồi cô Diệp nói không?

“Có đúng là trước đây anh Hạ đã bắt nạt cô Diệp như vậy không?

"Cô Diệp có điều gì muốn nói tiếp không?

"Mối quan hệ của bạn và hai người này lúc đó như thế nào? Những gì cô Diệp nói có đúng không? Lúc đó bạn có giúp cô Diệp không?"

...

Những câu hỏi bắn như súng liên thanh bắn phá.

Thật là Đau đầu.

Diệp Tinh Tư chặn tôi phía sau anh ấy, quay sang phóng viên nói: "Xin lỗi, chúng tôi không có bất cứ bình luận gì."

Nói xong, anh đẩy đám đông ra, bảo vệ tôi tiến lên phía trước.

Phía bên ngoài đám đông, có người hét lên: " Thầy Diệp, thầy thật sự không có gì muốn nói với cô Diệp sao?"

Diệp Tinh Tư nhìn tôi, dừng lại lại 1 chút, rồi đột nhiên trả lời: "Có."

Anh nắm tay tôi thật mạnh, nhìn tôi bằng ánh mắt kiên định, cũng như năm đó, cái năm mà không ai tin tưởng tôi.

Anh nhìn tôi kiên quyết nói: “Anh tin em.”

"Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, bảo vệ em, vĩnh viễn không rời đi."