Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao

Chương 112: Không biết xấu hổ



Thế giới dường như ngưng trệ trong giây lát, mọi người như đang ở trong một cơn ác mộng.

Không ai muốn tin rằng lực lượng hùng mạnh nhất của Liên Bang, Thiếu tướng Lê Phục và bạn gái của anh...

Chủ phòng mỹ thực nổi tiếng nhất Liên Bang, đã biến mất như thế này.

Trong đám đông có rất nhiều fan hâm mộ cuồng nhiệt của Bạch Anh, sau khi đoán được kết cục tồi tệ nhất, đảo mắt rồi đột nhiên hôn mê bất tỉnh.

Âm thanh của vụ nổ cực lớn này lan xa đến nỗi, ngoài những người có mặt, thậm chí nhiều người ở các tòa nhà liên quan đến quân đội gần đó cũng nghe thấy tiếng động lớn.

Mạnh Diệp Lâm cùng thượng tá Á Na cách vị trí nổ khá gần, cả hai đều bị thương ngoài da ở các mức độ khác nhau.

Con tàu vũ trụ mà họ đang đi cũng bị hư hại ở một khu vực nhỏ.

Hình ảnh trong mắt thượng tá Á Na run lên, giọng nói của cô trở nên yếu ớt.

"Sự dao động năng lượng vừa rồi..."

"Là vũ khí phản vật chất..."

Mắt Mạnh Diệp Lâm đầy tơ máu.

"Thiếu tướng cùng Bạch tiểu thư..."

Bọn họ bị phản vật chất tiêu diệt rồi sao? Giọng thượng tá Á Na trở nên nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng.

Lúc này, một sĩ quan chạy đến, "Cơ giáp! Cơ giáp có thể ghi lại quỹ đạo của đồng đội!" Mặt khác quan quân nghe, liền liền thủ bận chân rộn mà khởi động chính mình cơ giáp.

"Tín hiệu cuối cùng của cơ giáp thiếu tướng cách 1,4 năm ánh sáng!" Thượng tá Á Na lau đi giọt nước mắt chưa kịp rơi, "Thiếu tướng và Bạch tiểu thư sẽ không chết!" Vì cơ giáp có thể tiếp tục bay sau vụ nổ, vậy người trong cơ giáp chưa chắc đã không sống! Đáng tiếc họ không ở trong trạng thái chuẩn bị chiến tranh, tàu vũ trụ không thể theo dõi vị trí cơ giáp của Lê Phục trong thời gian thực, bản thân cơ giáp do hạn chế về chức năng, sẽ mất liên lạc sau khi vượt quá một phạm vi nhất định.

Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra nguồn gốc của phản vật chất, tính toán khoảng cách mà thợ máy bị đẩy qua theo liều lượng, để thu hẹp phạm vi tìm kiếm, tìm thấy Bạch Anh với Lê Phục nhanh hơn hoặc là nói...

Cơ giáp có Bạch Anh với Lê Phục.

Ngay trước khi họ bắt đầu điều tra, người của Viện Nghiên cứu Vũ khí đã gửi một tin nhắn.

Mạnh Diệp Lâm chịu đựng di chứng của vụ nổ, nói, "Có người ở Viện Nghiên cứu Vũ khí đã tự sát vì sợ tội à."

"Cái gì? Người chết rồi à?" Thượng tá Á Na đỡ tay vịn trên ghế đứng lên, cau mày.

"Người cứu được rồi, nhưng là...

Đã thành người sống thực vật."

"Mặc kệ, đến bệnh viện xem trước đã."

Một nhóm người hung hăng đi tới bệnh viện.

Theo quan điểm của bọn họ, viện nghiên cứu vũ khí lần này nhất định không thể nào đẩy trách nhiệm sự cố rò rỉ phản vật chất, bất kể sự việc có phải do viện nghiên cứu làm hay không...bọn họ đều phải chịu trách nhiệm chính.

Khi mấy người đến phòng bệnh, sắc mặt của những người trong phòng mất tự nhiên.

Một người đàn ông trẻ trong số đó quấn gạc trên đầu, đôi mắt đỏ hoe, nhìn người phụ nữ trên giường bệnh rất buồn.

"Chị Triệu, sao chị lại nghĩ không thông vậy chứ?" Người này chính là Giang Ách.

Anh ta lắp một thiết bị định vị và một bộ trợ lực thu nhỏ vào quần áo của nghiên cứu viên Triệu, ngay khi Nghiên cứu viên Triệu vừa đến ban công của viện nghiên cứu, anh ta bất ngờ kích hoạt chương trình điều khiển từ xa, đẩy cô xuống.

Thượng tá Á Na hận đến cắn răng, "Cô ta là ai?" Viện sĩ Bành ngồi cạnh giường bệnh với vẻ mặt hốc hác "Cô ấy là Triệu Thiến, một sinh viên do chính tay tôi dẫn dắt."

Triệu Thiến sau khi tốt nghiệp đại học chính quy liền tiếp tục học tiến sĩ, viện sĩ Bành là giáo viên của cô, hai người trở thành thầy trò lâu năm.

Viện sĩ Bàng vẫy tay với một sinh viên thực tập, người thường chịu trách nhiệm thống kê, lúc này anh ta đang cầm trên tay một cái quang não được mã hóa ghi lại những dữ liệu bất thường.

Nhìn thấy hành động của viện sĩ Bàng, anh ta giải mã quang não, đưa dữ liệu cho Mạnh Diệp Lâm xem.

"Chênh lệch giữa lượng phản vật chất được tạo ra và lượng dự trữ được hiển thị trong thiết bị là 1482 miligam.

Theo phản ứng năng lượng tại khu vực vụ nổ, phần lớn năng lượng được sử dụng trong cơ chế đẩy.

Mặc dù vậy, Bạch tiểu thư ở trung tâm vụ nổ vẫn có cơ hội sống sót rất thấp..."

Nắm tay của thượng tá Á Na để lại một cái lỗ trong tủ cạnh giường."

Tại sao lại làm thế này?" Giọng Giang Ách mang theo áy náy, "Tôi không nghĩ đến chị Triệu sẽ hiểu lầm, bởi vì tôi luôn giúp Bạch tiểu thư bảo dưỡng cơ giáp, chị ấy thường xuyên nhìn thấy nên không vui, nhưng tôi không ngờ chị ấy sẽ động tay động chân lúc tôi bảo dưỡng cơ giáp..."

Cho dù có kiểm tra hồ sơ ghi phản vâth chất của viện sĩ Bành thế nào thì cái tên xuất hiện trước mặt mọi người vẫn là Triệu Thiến.

Để bảo vệ bí mật, nhiều phòng thí nghiệm không lắp đặt camera trong phòng, các nhà nghiên cứu bị cấm mang thiết bị liên lạc bên ngoài vào.

Không ngờ tới bây giờ lại thành chứng cứ trí mạng.

Chỉ là viện sĩ Bành không tin vào những điều vô nghĩa như vậy, "Giang Ách, cậu có dám sờ lương tâm của mình rồi lặp lại những gì cậu vừa nói không?" Giang Ách mở to hai mắt nhìn, "Viện sĩ Bành, tôi biết chị Triệu khuyên tôi tới phòng thí nghiệm thực tập khiến ngài vẫn luôn không vui.

Nhưng sau cùng, tôi mới chỉ ở trong phòng thí nghiệm chưa đầy ba tháng.

Tôi không hiểu nhiều lý thuyết về phản vật chất.

Ngài vẫn sẽ nói tôi đã làm điều đó sao?" Giọng điệu của anh ta nhanh chóng yếu đi: " Tôi biết chị Triệu là học sinh đáng tự hào của ngài.

Giống như ngài, tôi cũng hy vọng chị ấy không làm điều này."

Viện sĩ Bành không còn đường nào khác ngoài cười, nhắm mắt lắc lắc đầu, "Đại nạn lâm đầu các tự phi..."

(họa ập xuống mỗi người tự chống chọi) Giang Ách đã lên kế hoạch này lâu rồi, trừ phi Triệu Thiến tỉnh lại, nếu không thì anh ta sẽ không để lọt bất cứ cái chuôi nào.

Anh nhẹ nhõm nghĩ, dù sao thì Lê Phục và Bạch Anh cũng đã chết rồi, dù nằm ngoài kế hoạch của anh nhưng cũng chả sao.

Tất cả người có thể cung cấp bằng chứng, cơ giáp, hình ảnh...

tất cả đều biến mất, anh ta còn phải lo lắng gì nữa? Miễn là anh ta không thừa nhận anh ta có liên quan đến vấn đề này, hầu hết những người sẽ bị trừng phạt là Viện sĩ Bành nhà nghiên cứu chính của viện, bản thân anh là một thực tập sinh tạm thời nhiều lắm là trở về trung tâm nghiên cứu cơ giáp.

Anh ta nhìn Triệu Thiến đang nằm trên giường bệnh dùng máy thở mà lòng dịu dàng vô hạn.

Chẳng bao lâu nữa, chị sẽ sớm không phải chịu đựng loại đau đớn này nữa.

Để đề phòng, em vẫn phải tiễn chị đi mới yên tâm được! Đàn chị tốt của em.

Mấy sĩ quan liếc nhìn nhau, và không ai tiết lộ rằng Lê Phục có thể vẫn còn sống.

Tuy rằng hiện tại chứng cứ chỉ ra Triệu Thiến, nhưng với toàn bộ chứng cứ đầy đủ như vậy, lại xuất hiện ngay sau vụ nổ, không khỏi khiến người ta nghi ngờ có phải có người cố tình đánh lừa.

Viện sĩ Bành là giáo viên của Triệu Thiến, khó tránh khỏi thiên vị, bọn họ không thể tin tưởng hoàn toàn.

Nhưng nhân phẩm của Giang Ách này ra sao, cũng chưa chắc được.

Mặc dù chỉ là một nhà nghiên cứu sở cấp từ Trung tâm Nghiên cứu Cơ giáp, nhưng anh ta lại được chuyển đến nhóm Nghiên cứu Phản Vật chất với tư cách là một thực tập sinh.

Tưởng chừng như tụt xuống một bậc, nhưng hàm lượng vàng của hai nhóm nghiên cứu trước và sau rất khác nhau.

Nói trắng ra, là anh ta dùng quan hệ.

Viện sĩ Bành hẳn rất không hài lòng với người như vậy, rõ ràng hai người họ có mâu thuẫn riêng.

Không thể hoàn toàn tin được lời của Viện sĩ Bành, lời của Giang Ách cũng không thể tin hoàn toàn được.

Các sĩ quan không biết Giang Ách, nhưng anh ta nói đã bảo trì cơ giáp của Bạch Anh là thật.

Cơ giáp của Bạch Anh trong hai năm qua không có bất kỳ lỗi nào.

Lúc này, lại nghi ngờ một người không hề có thù hận gì với Bạch Anh, thực sự không có cơ sở.

"Chúng tôi sẽ cử người canh gác ở đây 24/24.

Nếu mọi người không còn chuyện gì khác thì giao lại chỗ này cho chúng tôi đi!", Thượng tá Á Na chủ động lên tiếng ra lệnh.

Giang Ách lắp bắp hỏi: "Vậy tôi còn có thể đến thăm chị ấy không? Tôi với chị ấy là một cặp..."

Không biết thượng tá Á Na nghĩ gì, ý nghĩa không rõ liếc Giang Ách: "Có thể."

Giang Ách một bước quay đầu ba lần rời đi với những người khác, thượng tá Á Na để lại mười binh lính canh giữ chỗ này, không để bất cứ gặp riêng Triệu Thiến.

Bản thân cô đã gặp bác sĩ chăm sóc của Triệu Thiến hỏi han một lúc lâu trước khi rời đi cùng với Mạnh Diệp Lâm đang chờ.

"Có kết quả chưa?" Thượng tá Á Na mơ hồ liếc mắt về phía góc khuất, lại thu tầm mắt lại rất nhanh, "Bác sĩ nói, mặc dù hy vọng không lớn, nhưng vẫn có khả năng tỉnh lại."

Hai người càng đi càng xa, để lại Giang Ách núp trong bóng tối với vẻ mặt u ám....

Người của Liên Bang lo lắng như thế nào, lúc này Lê Phục cũng không biết.

Anh đang ôm chặt Bạch Anh bị thương nặng, máu me bé bét, bay về phía trước trong chiếc cơ giáp bị hỏng.

Bản thân Lê Phục lúc này cũng bị thương nặng, ngay lúc nổ tung, anh đã lao về phía Bạch Anh, nên cơ giáp với bản thân anh phải chịu một nửa đòn tấn công.

Cả hai cơ giáp đều bị hư hỏng nặng, Lê Phục chỉ có thể bỏ một chiếc để sửa chữa cho chiếc còn lại.

Cơ giáp đang được tự sửa chữa khẩn cấp, Bạch Anh bây giờ đang bất tỉnh cũng cần được điều trị.

Lê Phục đặt lõi năng lượng của nữ hoàng Zerg được anh cất trong lòng vào vết thương của Bạch Anh.

Thịt trên vết thương lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, mà lõi năng lượng tan vào trong cơ thể Bạch Anh.

Đặt Bạch Anh trên ghế phụ của bộ điều khiển, chỉnh chỗ ngồi nằm ngang rồi Lê Phục mới có thời gian xử lý vết thương của mình.

Anh bị bỏng nặng ở một bên vai và lưng, thậm chí một số bộ phận còn tiếp xúc với lượng phản vật chất rất nhỏ, dẫn đến mất một số cơ.

Một cơn đau ăn mòn khắp cơ thể anh, nhưng thuốc có sẵn trong máy thì có hạn, Lê Phục lại bị thương nhiều nên anh chỉ có thể dựa vào khả năng chữa trị của thể chất cấp SSS và chờ những vết thương kinh khủng này tự động lành lại.

So với những nỗi đau này, tình hình hiện tại còn đáng lo ngại hơn.

Khi anh tỉnh dậy, cả hai đã rời khỏi khu vực có thể liên lạc với Liên Bang.

Hiện tại, cơ giáp còn đang bị phản vật chất điều khiển, đừng nói là dừng lại, ngay cả đổi hướng cũng rất khó.

Mà phản ứng năng lượng khổng lồ của phản vật chất đã làm biến dạng không gian tại thời điểm vụ nổ, tạo thành một lỗ sâu không xác định được điểm đến.

Thậm chí Lê Phục cũng không biết, họ phải băng qua bao nhiêu thiên hà trước khi có thể dừng lại.

Anh tìm thấy chiếc hộp nhỏ duy nhất còn nguyên vẹn dịch dinh dưỡng từ trong kho của cơ giáp, lấy một chiếc ra, ôm gáy Bạch Anh rồi từ từ đổ dịch dinh dưỡng vào.

Dịch dinh dưỡng như vậy chỉ có chín cái, trước khi có thể tìm thấy thứ để ăn, Lê Phục không định ăn gì hết.