Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao

Chương 113: Hành tinh quen thuộc



Khi Bạch Anh...Tỉnh lại, đập vào mi mắt chính là những hòn đá lớn bằng nắm tay và mái hiên bằng gỗ.

Tay của cô sờ sờ dưới thân, xác nhận đó là một tấm lông thú.

Sau đó, cô đưa tay ra trước mặt nhìn, ý thức vẫn chưa rõ lắm.

Hình ảnh cuối cùng trong tâm trí cô là ánh sáng trắng chói lóa, sau đó là chóng mặt và ù tai khó chịu, cũng như khuôn mặt lo lắng của Lê Phục trong cơ giáp.

Vậy tại sao cô ấy lại ở đây? Hơn nữa nhìn có vẻ như cô không bị thương? Lê Phục! Bạch Anh ngồi bật dậy.

Lúc này, cửa gỗ của chòi đá vừa mở ra, Lê Phục đi đến.

Lúc này anh ta đang mặc một bộ đồ làm bằng vải lanh, được làm bằng cách sử dụng chức năng khai thác thực vật của cơ giáp.

Khi vụ nổ xảy ra, quần áo của cả hai đều bị hư hại lớn, trên người dính đầy máu và thịt nát, Lê Phục không muốn làm Bạch Anh sợ hãi nên đã vứt bỏ những...

bộ quần áo cũ đó đi.

Vừa vào cửa liền thấy Bạch Anh đã tỉnh lại.

Vứt con thỏ rừng trong tay sang một bên, Lê Phục lao đến giường càng nhanh càng tốt, nắm tay Bạch Anh, "Em tỉnh rồi."

Anh như thể đang sùng bái một vị thần, cảm kích hôn lên mu bàn tay vị hôn thê.

Bạch Anh nhìn miếng băng trên cánh tay anh, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve miếng vải...

đang dính máu, "Sao anh có thể..."

Cô không hiểu tại sao mình lại nguyên vẹn, nhưng người có thể chất cấp SSS như Lê Phục lại bị thương nặng.

Lê Phục mỉm cười nhìn cô thờ ơ, "Không sao đâu, sẽ khỏe nhanh thôi.

Thanh Sương vẫn đang thu thập tài liệu làm thuốc trên hành tinh này, sẽ làm ra thuốc sớm thôi."

Cái anh không nói là trong khi hai người lang thang trong vũ trụ sáu ngày, vết thương của anh đã lành lại rồi tệ đi nhiều lần.

Mặc dù mức độ suy giảm mỗi lúc một giảm, nhưng loại đau đớn liên tục trong 24 giờ này thực sự không phải điều mà người bình thường có thể chịu đựng được.

Bạch Anh đột nhiên đỏ tròng mắt, "Anh cho em dùng hết thuốc có phải không?" Lê Phục xoa tóc cô, "Lần này em đoán sai rồi."

Khải hoàn trở về sau trận chiến, trong cơ giáp không có mấy loại thuốc hữu ích.

Anh thở dài, đối mặt với tình cảnh trắng tay bây giờ, than thở cho con đường cầu hôn gập ghềnh của mình.

Hình như phải chuẩn bị lại quà cầu hôn lần nữa? "Cảm nhận sức mạnh của em xem."

Anh cong ngón trỏ nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Bạch Anh.

Bạch Anh chỉ nhận thấy rằng mặc dù cô không trải qua quá nhiều huấn luyện, nhưng sức mạnh của cô đã đột ngột tăng lên mức chưa từng có.

"Đây là..."

"Là lõi năng lượng của nữ hoàng Zerg.

Sau khi hấp thụ nó sẽ tăng cấp độ tương ứng theo mức tinh thần lực của người dùng.

Tinh thần lực càng cao thì hiệu quả sử dụng càng tốt."

Lê Phục mím môi, Không nói cho cô biết, đây là quà anh chuẩn bị cho cầu hôn.

"Tại sao anh không tự dùng nó?" Rõ ràng nếu anh tự dùng, thì anh có thể có được sức mạnh ngoài tầm với.

"Cái này vốn là cho em."

Lê Phục gãi mũi.

Cho dù lúc đó Lê Phục có mười lõi năng lượng trong tay, chỉ cần giúp Bạch Anh bớt đau, anh sẽ không ngần ngại dùng hết trên người Bạch Anh, huống chi là chỉ có một.

Bạch Anh hiện tại đã biết không phải cô không bị thương, mà là một loại lõi năng lượng nào đó có thể tăng tốc độ chữa lành vết thương.

Cô ấn vào vai Lê Phục, "Để em xem."

Lê Phục bị vị hôn thê nhỏ đè lại, "cưỡng ép" cởi áo.

Vai và lưng của anh quấn rất nhiều lớp vải lanh, nhưng vẫn còn nhiều vết máu dính trên lưng quần áo của anh.

Da màu lúa mì trông như kim loại sáng mịn, thỉnh thoảng có những vết sẹo lồi lên chạy dọc theo các cơ phồng lên.

Bạch Anh thấy đau lòng, nhưng suy nghĩ của riêng Lê Phục bắt đầu trở nên có chút gì đó hấp dẫn.

Ở nơi hoang vu, cô nam quả nữ, cô gái nhỏ trước mặt còn dám cởi quần áo của anh...

Lê Phục thở dài dưới đáy lòng.

Cô ấy có biết, một số thời điểm đàn ông có thể như dã thú không? Bạch Anh bây giờ làm gì quan tâm nổi cái gì mà nam nữ khác biệt? Cô nhìn thấy vết thương trên vết sẹo của Lê Phục, nước mắt đã không kìm được lại chảy xuống như con lạch vỡ bờ, có xu hướng không thể dừng lại.

() Lê Phục lập tức luống cuống.

"Đừng khóc.

Anh đã quen rồi, không thấy đau."

"Lừa người! Sao có thể không đau chứ?" Lê Phục ôm mặt cô, "Vậy cho anh uống thuốc giảm đau đi! Em hôn anh là không còn đau nữa."

Bạch Anh tức giận đẩy anh ra, "Anh còn biết dỗ em cơ à, em ra xem Thanh Sương thu thập ra sao rồi!" Bạch Tiểu Anh đầy máu sống lại, đẩy cửa chạy ra ngoài.

"..."

Khu rừng nguyên sinh này thật sự rất quen thuộc...

Bạch Anh nhìn rừng rậm xanh um tươi tốt trước mặt, đầu đầy vạch đen.

Được nha, rất biết chơi đấy.

Một viên đạn pháo mà đẩy mình tới tận địa cầu luôn? Cô nhìn lên lá cây trên mái của túp lều đá, rất rõ ràng đó là lá cọ.

Ồ, phải rồi, con vật chết trên mặt đất chắc là một con thỏ.

Mặc dù có vẻ ngoài hơi khác so với thỏ rừng trên trái đất cổ, nhưng vẫn có thể nhận ra thứ này là thỏ rừng.

"Anh chưa kịp nói với em vị trí của chúng ta hiện tại đang ở trên trái đất cổ."

Lê Phục cũng là một người thường xuyên lui tới Học viện Khoa học, cũng biết rất nhiều thực vật trên trái đất cổ đại.

Ngay ngày đầu tiên đến, Lê Phục đã phát hiện ra đây là trái đất cổ.

Tính toán một cách cẩn thận, có lẽ họ đã xuyên qua hơn 60 thiên hà khác nhau.

Hơn nữa mấy năm gần đây, không nghe nói có bất kỳ nhà thám hiểm nào đến đây để khám phá.

Hiện tại chỉ còn cách là đợi cơ giáp nạp năng lượng rồi đến tinh hệ cấp 2 gần đó để tìm giúp đỡ.

Nhưng trước đó, có lẽ họ sẽ phải đợi một thời gian.

Trên cổ địa cầu không có đá năng lượng có độ tinh khiết cao nên hiệu suất bổ sung năng lượng của cơ giáp không cao.

Bạch Anh đi đến trước Thanh Sương, phát hiện trên bề mặt Thanh Sương có một mảnh vật liệu nhìn rất giống cơ giáp của cô.

Lê Phục đến gần, "Cơ giáp của em bị phá hủy nghiêm trọng, bị anh tháo ra."

"Em đang nghĩ, rốt cuộc là ai đã động tay vào cơ giáp của em."

Bạch Anh có chút tiếc khi cơ giáp đã không còn, dù sao hộp đen có lẽ sẽ là chứng cứ tìm ra kẻ động tay động chân.

Nhưng cô nghĩ lại, nếu cơ giáp của cô không bị phá hủy, có lẽ cả hai đều không thể sống sót ở đây, vì vậy cô yên tâm hơn.

Lê Phục nắm đấm thô bạo, "Chúng ta trở về sẽ biết."

Đến lúc đó, sẽ khiến tên kia muốn sống không được, chết chẳng xong.

Thanh Sương đinh đinh hai tiếng, đưa ra một cái lọ kim loại nhỏ, Bạch Anh nhấc nó lên và mở ra, bên trong là một loại thuốc mỡ màu xanh ngọc có mùi thơm của cây cỏ.

Ở đây không có sinh vật thông minh nào khác, Bạch Anh trực tiếp yêu cầu Lê Phục ngồi trên một chiếc ghế bằng gỗ, rửa lại vết thương cho anh dưới ánh mặt trời.

Ngay khi băng gạc được cởi ra, vẻ máu me be bét bên trong lập tức lộ ra trước mặt Bạch Anh.

Nước ngầm do Thanh Sương lọc được Bạch Anh lấy để rửa vết thương cho Lê Phục.

Nước thấm ướt miếng vải trên eo áp vào người, lộ ra đường nét hoàn mỹ của nhân ngư tuyến*, lúc đầu, sắc mặt Bạch Anh càng tái nhợt sau lại càng đỏ hơn.

(* tiếng trung là '人鱼线', là hai đường chéo xuống eo tạo thành hình chứ V) Khi bắt đầu băng bó cho Lê Phục, vì Lê Phục cao, vai và lưng rộng nên khi băng bó, cô phải ôm lấy cơ thể anh để quấn băng quanh lưng anh.

Mặt cô ấy áp vào ngực Lê Phục, cô nghe thấy một tiếng cười bị trầm thấp.

Ngay sau đó, Lê Phục đáp lại bằng âm thanh cello trầm ấm, và chậm rãi trêu ghẹo: "Nhân ngư tuyến, có đẹp không?" Bạch Anh gần như nhảy dựng lên bởi câu trêu ghẹo này, sợ chạm vào vết thương của anh, nên cô mới miễng cưỡng bình tĩnh lại.

Chỉ là hai má áp vào ngực ai đó dường như càng ngày càng nóng.

Khi băng bó xong, Bạch Anh nhìn chiếc khăn vải thừa trên tay, rồi đến bộ quần áo của Lê Phục, rồi lại liếc nhìn bản thân...

Ồ váy dài bằng vải lanh...

Lê Phục thổi một hơi vào lỗ tai cô, "Hồng nhạt, chấm bi, nơ ——" "A...!" Bạch Anh thét lên một tiếng, bịt kín miệng anh, "Không được nói! Không được nói!" Lê Phục nhẹ nhàng đặt lên lòng bàn tay của cô một nụ hôn, trước bị hôn thê đánh tơi tả, anh nhặt con thỏ đã làm sạch nội tạng lên rồi dùng dao lột da con thỏ.

Khi ngọn lửa bốc lên, Bạch Anh mới thoát khỏi sự xấu hổ khi bị người khác nhìn sạch, miễn cưỡng ngồi bên cạnh Lê Phục.

Lê Phục chỉ tìm thấy hạt tiêu hoang và muối khai thác từ bức tường đá để làm gia vị.

Bạch Anh nhận công việc của anh, di chuyển cành cây trên đống lửa, bắt đầu nướng thịt thỏ.

Lê Phục nhìn sắc mặt của cô, nói: "Vốn dĩ anh còn có chút lo lắng, nếu như em vẫn tiếp tục hôn mê, dịch dinh dưỡng lại hết, trong này không có thực vật phù hợp, thì phải làm sao."

Dù sao người hôn mê không biết nuốt, thịt nướng hay mấy thứ tương tự, hình như cũng không thể đút được.

Ngoại trừ thịt thỏ, Lê Phục còn mang về một số loại quả mọng dại, trông hơi giống một loại quả mâm xôi của Mỹ.

Kể từ khi con người rời đi, các sinh vật ở đây đã có thể thịnh vượng trở lại sau hàng nghìn năm phục hồi.

Mặc dù thỉnh thoảng có những tàn tích của các nền văn minh cũ trong các khu rừng này, nhưng nếu không tính toán quá chi li, có thể nói rằng gần một nửa diện tích đất đã trở thành rừng nguyên sinh.

Bạch Anh như có như không xé miếng thịt thỏ trên tay rồi hỏi: "Có cách nào để chúng ta có thể liên lạc với người khác không?" "Trên địa cầu chỉ sợ không được, nhưng nếu có thể xuyên qua bốn thiên hà, chúng ta có thể tìm thấy một nền văn minh trung cấp, mọi người ở đó có thể liên lạc với các thiên hà khác, nhưng họ không có tàu vũ trụ có bước nhảy không gian, chúng ta chỉ có thể đợi người nhà đến rồi đón chúng ta về nhà thôi."

Bạch Anh không cảm thấy thất vọng, chỉ muốn cuối cùng có thể trở về Liên Bang, chờ lâu một chút đối với cô cũng chẳng sao.

Thay vào đó, Lê Phục lại cảm thấy án náy trong lòng.

Là một nửa còn lại trong tương lai của Bạch Anh, anh đã không bảo vệ được cô, khiến cô phải chịu khổ cùng anh ở một nơi hoang vắng như vậy.

Điều này chắc chắn khiến thiếu tướng Lê bất khả chiến bại cảm thấy thất bại.

Anh giải quyết bữa tối xong với tâm trạng thấp thỏm, làm sạch răng bằng kem đánh răng thảo dược chiết xuất từ cây của Thanh Sương, trở về túp lều đá với Bạch Anh.

( Lúc này, họ phải đối mặt với một vấn đề nan giải.

Căn lều tạm bằng đá này có diện tích nhỏ.

Bên trong...

chỉ có một chiếc giường.