Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao

Chương 77: Tiệc thời Tống(một)



Sáng sớm ngày hôm sau, đoàn người của Leonard được mời đi "Điện hạ, lúc trước đều là giữa trưa mới bắt đầu tiệc, sao bây giờ lại......"

Một quan ngoại giao đi cùng bối rối.

Leonard rất bình tĩnh, "Liên bang đã sản sinh ra một đầu bếp tài năng tuyệt vời như vậy, năm nay nhất định phải có mánh khóe mới!" Xuống phi toa, nhóm người Leonard không trực tiếp đến địa điểm mà ở bên ngoài quảng trường.

Lúc này, quảng trường Quốc tế Liên bang không còn là không gian trống trải thường ngày nữa mà trở nên đông đúc.

Nếu các cô gái đuổi theo thần tượng ở đây, e rằng sẽ phát hiện không ít người ở quảng trường đều là diễn viên nổi tiếng.

"Ngài Leonard có muốn đi dạo xung quanh không?" Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của nhóm người Leonard, các nhân viên tiếp đón của Liên Bang cũng cảm thấy tự hào.

Leonard nhìn lễ phục của người bên kia, cảm giác không gian và thời gian hỗn loạn, "Đây là..."

ế Nhân viên tiếp đón nhanh chóng nhập vai, "Vị khách quý này, chào mừng đến với thời đại nhà Tống!" Lời nói của anh ta tựa như một công tắc khiến xung quanh đột nhiên trở nên sống động hơn.

Trời vẫn còn sáng, không ít diễn viên trong quảng trường đóng vai những người bán hàng nhỏ.

"Bánh canh mận mặn! Bánh canh mận mặn thơm ngon đây!" "Bánh bao thịt dê! Năm văn một cái!" Người phiên dịch bên cạnh Leonard có chút khó hiểu, "Sao có thể nhét nhân vào bánh hấp?" Người tiếp đón cười mà không nói, dẫn anh ta đi xem xét gian hàng.

"Đây không phải bánh mì sao?" Người phiên dịch nói.

"Không phải, ở Đại Tống, đây là bánh bao.

" Leonard cũng hứng thú, "Ồ? Vậy bánh bao kia là gì? " Lúc này, một người đàn ông thấp bé bước tới với một gánh hàng và hét lên: "Bánh hấp! Bánh hấp đây! Bán nhanh để mẹ vợ ta xem đây!" Người tiếp đón chỉ người lùn kia, "Ừ, anh ta trả lời rồi."

"Mẹ vợ của anh ta là ai?" Mấy người đi về phía trước vài bước, một mỹ nữ từ trên lầu mở cửa sổ.

"Là cô ấy."

Người phiên dịch cười khúc khích.

Dù không hiểu lịch sử thế nào, nhưng anh vẫn biết những đoạn cầu nổi tiếng trong Thủy hử đấy*.

(*đoạn này tui cũng không rõ lắm) Đi xa hơn, có rất nhiều người bán trái cây.

Một người trong số họ bước đến quầy bán quýt, nói: "Quýt này bán thế nào?" Người bán hàng cười toe toét đáp: "Tiểu thương đã bán được hai đời rồi, quan nhân yên tâm! Quýt này của tôi vừa to vừa ngọt, nếu như quan nhân muốn mua phác, phải có 4 đến 5 thuần*!" (không rõ lắm chữ này, giống như trò tung đồng xu đếm mặt xấp ngửa í) Leonard ở bên cạnh nghe vậy ngơ ngác, mấy chữ này tách ra thì anh hiểu, nhưng ghép thì anh lại không hiểu.

"Bọn họ đang làm gì? " "Cái này gọi là mua phác, mua gì cũng không dùng tiền để mua, mà phải chơi đổ xúc xắc.

Một lần chỉ cần một văn tiền, nếu như khách thắng, có thể dùng một văn tiền mua một cân quýt, nếu như thua, thì ngay cả một quả quýt cũng không mua được."

Người bán hàng ở đó lấy ra một chiếc nồi đất và sáu đồng xu, yêu cầu khách ném chúng vào nồi.

Ngay sau khi người nọ ném nó, ba mặt ngửa đồng xu hướng lên trên.

Người tiếp đón ở bên cạnh giải thích, "Đây là ba thuần, thua."

ấ ế ề Mấy người đi tiếp về phía trước, phía trước có một nhà hàng lớn tên Tôn Dương Chánh, tổng cộng có hai tầng, tầng một có nhiều khách đang ngồi hơn, trung tâm có một người phụ nữ đang hát.

Người phụ nữ đó là một nữ ca sĩ nổi tiếng ở Liên bang, sinh ra đã có gương mặt hồng hào, má hồng đào, miệng anh đào, mắt hoa đào, mũi đẹp và lông mày lá liễu, dung mạo rất cổ điển.

Nhân viên trong quán đi xuống đón bọn họ.

"Chào mừng quý khách, quán chúng tôi hôm nay có hai ca sĩ nổi tiếng, Mai Tái Lan, Khang Tam Nương hát《 Thái bình nhạo》!" Mấy người bước vào, lập tức có mấy cái khay bạc do phục vụ mang lên, với đủ loại trái cây theo mùa trên đó.

Sau khi nghe một giai điệu nhẹ nhàng và êm dịu, Leonard đứng dậy, đi theo người tiếp đón ra ngoài.

"Có gì ở đằng kia?" Anh chỉ vào một nơi sôi động.

"Đó là câu lan ngói tử."

Khuôn mặt anh xanh xao, "Không thích hợp lắm."

"Ngài nghĩ sao? Câu lan đồng nghĩa với nơi phong trần trong triều đại nhà Minh và nhà Thanh, đến triều đại nhà Tống của chúng tôi, nó là nơi nghiêm túc."

Người tiếp đón dẫn bọn họ đến, chen vào giữa đám người, liền nhìn thấy một người ở giữa đang biểu diễn "bóng đá kiểu hoa".

"Cách chơi như kiểu của Xúc Cúc được gọi là "đánh trắng", thi kỹ xảo."

Màn biểu diễn thực sự do một cầu thủ bóng đá thực hiện.

Xúc Cúc giữ bóng bằng đầu, vai, đá, nhưng không bao giờ chạm tay vào bong.

Sau vài phút, quả bóng vẫn không tiếp đất.

Mọi người xung quanh vỗ tay tán thưởng.

"Đi qua đó xem, bên kia còn có "bóng trúc" kìa!" "Bóng trúc" Chính là quả bóng thời nhà Tống.

Một mục tiêu cao 3 feet và rộng 1 feet được dựng lên ở giữa sân vận động, được gọi là "cửa phong lưu", chính là nơi bóng vào.

Có 12 người ở mỗi cuối sân, bên mặc áo đỏ bên mặc quần áo xanh.

"Quân đỏ gọi là quân tả(trái), quân xanh gọi là quân hữu(phải).

Vị trí của họ cũng được phân chia, cầm bóng phía trước tương đương với tiền đạo, có những quả tạt bóng, đón bóng, lưới trái và phải tương đương với thủ môn."

Một số cầu thủ chuyền bóng cho nhau, cuối cùng chuyền bóng lên đầu đánh vào lưới.

Sau một trận đấu thì cũng đã qua mấy giờ.

Trong khoảng thời gian này, một người bán hàng rong đến bán hàng.

Thực tế, họ sợ khách nước ngoài đói, nên mới đưa tới nhiều thức ăn hơn.

Ngay khi trận đấu kết thúc, quân trái giành chiến thắng trong thống kê cuối cùng.

ắ ấ ấ ể Người thắng thì lấy bát bạc, áo gấm để khoe, nhưng kẻ thua phải bôi mặt trắng bệch, chấp nhận hình phạt.

Sau khi đi một vòng, đoàn người của Leonard bị choáng ngợp.

Thấy đã trưa, lễ tân dẫn họ đến địa điểm.

Nơi tổ chức tiệc hoàn toàn khác với bên ngoài, bầu không khí của thành phố đồng loạt biến mất.

Một người phục vụ giả làm thị nữ dẫn Leonard đến chỗ ngồi.

Tất cả mọi người có mặt đều mặc trang phục thời Tống, ngay cả Tần Dục cũng không ngoại lệ.

Lê Phục mặc quân phục cứng ngắc ngồi bên cạnh Tần Dục.

Chỗ ngồi của Leonard hướng ra cửa, nó là chỗ ngồi dành cho những vị khách quý trong bữa tiệc.

Quản đốc bước tới, thấp giọng hỏi có thể mở tiệc chưa, Tần Dục gật đầu, quản đốc dẫn mọi người vào phòng bếp phía sau.

Một lúc sau, quản đốc đến cùng với một nhóm lớn phục vụ, mỗi người bưng một cái khay với bốn món ăn trên đó.

"Món thứ nhất, là thịt dê sốt, chỉ dùng canh chao để nấu chín thịt dê."

Leonard không thạo việc gắp một miếng thịt dê bằng đũa.

Các nhà ngoại giao khác cũng di chuyển đũa của họ.

"!!!" Ẩm thực Liên Bang quá ngon! Mấy người nhìn nhau, so sánh thức ăn họ đã ăn trong nước trước đây, đơn giản chính là thức ăn cho lợn.

Không đúng nha! Bọn họ đột nhiên nhớ năm trước không có tới đây, lúc đó tuy rằng ẩm thực của Liên bang cũng rất ngon, nhưng không có cách biệt lớn như vậy với các món ăn của sao Newman.

Mà Leonard sau khi ăn xong món đầu tiên đã hạ quyết tâm đưa Bạch Anh về nhà.

Ai mà không muốn ăn những món ngon có thể nâng cao tinh thần lực? Quản đốc lại bắt đầu giới thiệu món thứ hai, "Món này tên là chim cút Hoài Châu, nguyên liệu là chim cút."

"Món thứ ba, là chi yêu tử(cật xào), món thứ tư, tên là kim chử ngọc(măng xào)."

Bốn chiếc đĩa nhỏ được đặt trước mặt mọi người.

Chim cút quay giòn rụm, cật heo xào sả ớt có hương vị độc đáo, măng xào dùng để giải ngán, mỗi món rất nhỏ, chỉ đủ ăn hai ba miếng.

Sau khi mọi người ăn gần hết, Tần Dục nâng ly, "Cùng nâng ly chúc mừng tình hữu nghị giữa Liên bang và thiên hà Newman."

Mọi người cùng nâng ly.

ố ẫ Lúc này, quản đốc dẫn người tới, bưng bát đĩa cũ ra khỏi bàn, một nhóm người khác đi tới dọn món mới.

"Bốn món này lần lượt là san gia tam thúy, xiên đầu dê, anh đào tẩm mật ong, bánh ngũ vị."

San gia tam thúy được trộn với măng, nấm kim châm và cẩu kỷ, rất tươi mát và sảng khoái.

Xiên đầu dê kết hợp với hành lá, thịt cừu thơm mềm, da giòn, kèm theo hành lá đậm đà, giữa âm thanh giòn tan rắc rắc, ba xiên đầu dê trên đĩa nhanh chóng ăn hết không còn một miếng.

Leonard cau mày khi ăn thử chiếc bánh ngũ vị.

Không phải đầu bếp nhỏ đó đã làm ra nó.

Đương nhiên Lê Phục cũng nếm ra, lúc nhìn Leonard lại phát hiện vẻ mặt của người kia không đúng, trong lòng cảm thấy có chút cảnh giác.

Xem ra người sao Newman cũng biết.

Anh đào tẩm mật ong cũng không phải do Bạch Anh làm, nên hiển nhiên hai món này đều bị Leonard và Lê Phục đối xử lạnh nhạt.

Những người khác không nhìn thấy gì, nhưng Tần Dục lại không có khả năng không nhìn thấy.

Ông nháy mắt ra hiệu cho Lê Phục —— cậu gặp rắc rối đấy.

Tần Dục sắp thành cáo già ngàn năm đoán được mục đích của Leonard ngay khi nhìn thấy sắc mặt anh ta thay đổi.

Mấy lão già sao Newman thật biết mơ tưởng, muốn dùng trai đẹp để bắt cóc bảo vật quốc gia của Liên bang chúng ta về nhà à, nghĩ hay đấy! Quang não của Lê Phục rung lên, trên màn hình vật lý bên trên xuất hiện một hàng ký tự nhỏ, "Ranh con đối diện đến đây cạy góc tường của nhà mi đấy, ngớ ngẩn!" Sau khi Tần Dục gửi tin nhắn, ông lại hững hờ nâng ly.

Hai mắt Lê Phục chợt lóe lên hung tợn.

Người phục vụ đang định đổi món thì giật mình suýt ném cả khay ra ngoài.

"Bốn món hiện tại, lần lượt là canh Tuyết Hà, rau trộn thập cẩm, túi sơn hà cùng chả thịt."

Canh Tuyết Hà, là món ăn nấu với cánh sen và đậu phụ, có mùi thơm và vị tiêu nhẹ.

Về phần chả thịt, bì lợn được tẩm ướp gia vị, thái miếng vuông, sau đó trộn với dầu tiêu, muối, giấm để thành món ăn nguội nhỏ.

Lê Phục bây giờ nào có tâm tư ăn cơm? Anh nhìn tên mặt trắng chết tiệt ở đối diện, liền muốn xông lên đánh chết tên này, sau đó ném anh ta vào phi thuyền, tiễn anh ta về nhà ngay trong đêm.

Thật khó chịu, tên ranh này thực sự sẽ ở lại Liên bang một tuần.

Lê Phục âm thầm thề trong lòng nhất định phải tìm cách chặn không cho tên mặt trắng vọng tưởng muốn lừa bạn gái anh đi, tốt nhất không để anh ta ấ nhìn thấy dù chỉ là một sợi tóc của Bạch Anh! Bạch Anh đang bận rộn ở phòng bếp xoa xoa mũi, kìm lại cảm giác muốn hắt hơi.

Cô nhìn lên thời tiết bên ngoài cửa sổ, nghi ngờ rằng mình đã bị cảm khi tập luyện.

Lúc này Chu Trí Xuân đã nhận việc của cô: "Chúng ta chỉ cần làm tám món nữa thôi.

Cô bận rộn cả buổi sáng rồi, nên đi nghỉ ngơi đi.

Phòng chờ có để lại rất nhiều món cho cô, mỗi thứ có một chút, mau đi đi, ăn lót dạ trước, lát nữa sẽ rất bận rộn."

Bạch Anh nhanh chóng cởi tạp dề, đi tới bồn rửa tay, sau đó đi về phía phòng nghỉ.

Phòng chờ và sảnh trước gần nhau, rất nhiều nhân viên phục vụ đã đổi ca, nghỉ ngơi tại đây, khi thấy Bạch Anh đến, họ đều mỉm cười chào hỏi.

"Bạch tiểu thư, cô không nhìn thấy hoàng tử của sao Newman đâu, đẹp trai lắm á."

"Anh ấy đẹp trai hơn các mỹ nam trên TV, nhưng lại có vẻ lạnh lùng".

Một người phục vụ trẻ tuổi khác giậm chân, "Trời ơi, hệ băng sơn cấm dục, xứng đáng với tiêu chuẩn của nam thần!" Bạch Anh: "..."

Quả nhiên, dù ở thời đại nào, con gái cũng thích nói về những anh chàng đẹp trai, đều như nhau...