Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao

Chương 78: Tiệc thời Tống(hai)



Tuy nhiên, không khí của sảnh tiệc có phần chững lại.

Leonard không hề che đậy, tỏ ra rất thích các món ăn của Bạch Anh.

Đối với bốn món ăn mà phục vụ đưa lên sau đó, anh hầu như không động đũa.

Trong lòng Lê Phục cười lạnh một tiếng, đề nghị: "Xem ra ăn không thôi cũng chẳng có gì thú vị, không bằng chơi trò chơi đi!" Phục vụ lập tức hiểu ra, cùng mấy người lấy đạo cụ đã chuẩn bị từ phòng dụng cụ ở phía sau ra.

Những gì được chuẩn bị lần này là một món đồ chơi do Âu Dương Tu phát minh ra tên là chín cách bắn.

Thực ra, loại trò chơi này rất giống trò chơi phi tiêu của đời sau.

ắ Chín cách bắn là một đĩa có vẽ chín con vật trên đó.

Trong số đó có một con gấu ở giữa, xung quanh là hươu sao, cá vàng, thỏ, ngỗng trời, hổ, đại bàng mắt vàng, chim trĩ(gà rừng) và vượn người.

Hai người phục vụ, một người cầm ống thẻ, người kia cầm thẻ tên.

Lê Phục dẫn đầu rút thẻ tên trong ống, trên đó viết "Cá".

Vì vậy, anh lấy ra một chiếc phi tiêu nhỏ từ ống thẻ, ném nó vào chiếc bàn xoay ở phía xa.

Chiếc phi tiêu ghim chính xác vào hình một con cá vàng.

Những người trong bàn thay phiên nhau bốc thăm và ném phi tiêu, đến lượt Leonard, anh ta bốc thăm được một thẻ ghi "trĩ".

Anh không hiểu lắm.

Lê Phục "tốt bụng" giải thích cho anh ta một câu: "A, anh là chim trĩ à..."

"Khục, khục khục..."

Tần Dục sặc một ngụm rượu trong cổ họng.

Ai bảo quân nhân thì ăn nói vụng về, đây không phải rất biết chửi người à? "Không có ý gì, nhất thời lanh mồm lanh miệng, ý tôi là anh rút được chim trĩ."

Lê Phục xin lỗi mà không có tý thành ý nào.

Các nhà ngoại giao Leonard mang theo đều rất ngạc nhiên.

Vốn dĩ họ còn tưởng những...

tin đồn đó là do quần chúng ăn dưa bịa ra.

Dù sao Lê Phục với Bạch Anh đã giải thích vấn đề "bao nuôi" này rất nhiều lần.

Hiện tại bọn họ mới hậu tri hậu giác phát hiện.

Hai vị này không có quan hệ nam nữ bất chính, chẳng lẽ lại không thể có quan hệ nam nữ chính đáng à? Hẹn hò lại không phạm pháp! Vừa nghĩ như thế, họ cảm thấy Leonard điện hạ còn một chặng đường dài phía trước.

Thực ra biểu hiện của Lê Phục y như một con cún to lớn đang bảo vệ thức ăn.

Leonard cũng cau mày, lấy một chiếc phi tiêu, ném nó lên bàn xoay phát ra một tiếng động lớn.

Anh ta liếc nhìn bốn món ăn trên bàn không được động đến bao nhiêu, nói: "Không biết vì sao, tôi rất thích mấy món ăn đầu tiên trong bữa tiệc, đầu bếp có tay nghề này là ai?" Vẻ mặt Tần Dục nghiêm túc, quay đầu giả vờ giả vịt hỏi quản đốc, "Mấy món trước do ai làm?" Quản đốc tinh ý, "Cái này có hơi khó, mỗi đầu bếp ở chỗ chúng tôi đều có tay nghề tinh xảo, chúng tôi thực sự không thể phân biệt được! " Một đám phục vụ đóng giả thị nữ gã sai vặt, thành công lấy bốn lạng đẩy ngàn cân tránh được đáp án chính xác.

Vẻ mặt Tần Dục như thể rất tiếc, thở dài.

Quản đốc còn nói, "Thật không khéo, vì bảo vệ độc quyền của nhóm đầu bếp, bình thường trong phòng bếp không có người ngoài đi vào, chỉ có cửa ổ ể ấ ấ sổ đưa món ăn là có thể lấy được món ăn.

Món này do ai làm, thật sự rất khó phân biệt."

Leonard nhìn tư thế này, không có ép buộc.

Thượng tá Á Na liếc nhìn Lê Phục, sau đó lại nhìn Leonard, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy hạnh phúc.

"Ngài Leonard thật sự bách phát bách trúng, theo tôi, trò chơi này thật sự rất đơn giản, không bằng chúng ta đổi một trò khác đi! " Dù sao cũng là đề nghị phu nhân, những người khác nhao nhao hưởng ứng.

Cuối cùng, bọn họ chọn chơi tửu lệnh*.

(*trò phạt rượu) Người xưa sử dụng một thuật ngữ cổ điển để mô tả một bữa tiệc, đó chính là quang* trù giao thác.

(*chén rượu bằng sừng trâu) Quang, chỉ chính là chén rượu, mà trù, chính là dùng để tả tửu lệnh.

Vì Leonard không phải là người trong nước, nên đương nhiên Liên Bang không thể chuẩn bị bất kỳ bài thơ nào để đấu tửu lệnh.

Những người lập kế hoạch đã chuẩn bị một buổi rút thăm đơn giản nhất.

Chỉ là những thanh tre này rất thú vị.

Cuộc rút thăm bắt đầu với thượng tá Á Na.

Cô rút ra một cây, phục vụ la lớn: "Thẻ thứ nhất, sợ vợ thì uống!" Người trên bàn như có như không nhìn Tần Dục.

Đến cùng Tần Dục là người mặt mo da dày, không đổi sắc mặt cầm lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

Làm cho người không nghĩ tới chính là, Lê Phục cũng nâng chén, uống một hớp hết rượu bên trong.

Những người phục vụ nhìn lén trong phòng nghỉ đều hét lên: "Thiếu tướng uống rượu rồi!" "Hình như vừa nãy tôi nghe thấy sợ vợ đúng không?" Nhóm phục vụ vụng trộm nhìn Bạch Anh đang cúi đầu ăn rau, thành công phát hiện lỗ tai ửng đỏ của đối phương.

Kế tiếp đến phiên quan ngoại giao bên cạnh rút, anh rút ra một thẻ.

"Thẻ thứ hai, người mặc đồ đen thì uống! " Có mấy người nước ngoài mặc âu phục màu đen, đều cầm chén rượu.

"Thẻ thứ ba, độc thân thì uống."

Leonard uống một hớp rượu, sau đó liếc nhìn Lê Phục, phát hiện bên kia không nâng ly.

Lê Phục cười như không cười nhìn về phía anh ta.

Gà rừng! Muốn đào góc tường của tôi á! Không biết xấu hổ! "Chén này thiếu tướng không uống!" Trong phòng nghỉ, nhóm phục vụ cũng nhịn không được nhìn Bạch Anh, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng nhiều chuyện.

Cuối cùng Bạch Anh cũng không nhịn được, đứng lên chạy trối chết.

Các đầu bếp vẫn đang bận rộn ở bếp sau khá khó hiểu khi nhìn thấy cô.

Ă "Ăn xong sớm vậy?" "Chà, quốc yến còn đang bận rộn, sao tôi có thể có nhiều thời gian để phung phí được?" Bạch Anh chột dạ bước đến kệ bếp, bắt đầu chuẩn bị các món ăn mới.

Rượu lúc đi tửu lệnh không được tính vào rượu để phục vụ mang món ăn lên, hiện tại cũng còn một lúc mới đến chén thứ tư, khoảng cách đến chén thứ sáu của Bạch Anh còn lâu lắm.

Nhóm đầu bếp lại càng thêm kính nể Bạch Anh.

Khó trách tuổi còn trẻ đã có nhiều thành tích như thế, nhìn người ta xem, chăm chỉ bao nhiêu! Mà bén trong sảnh tiên, tửu lệnh đã vẽ chiều gió khác.

"Thẻ thứ năm, người đến sau uống!" Leonard uống một ly.

"Thẻ thứ sáu, người cao thì uống!" Quân nhân ở đây với Leonard uống hết một ly.

"Thẻ thứ bảy, tóc vàng thì uống."

Leonard lại uống một ly....

Mãi cho đến luân phiên đủ một vòng, Leonard đã uống không ít, Tần Dục mới ra mặt ngăn lại.

"Không thể tiếp tục uống như vậy nữa, mau đem mấy thứ này xuống đi."

Ông coi như mình hoàn toàn không biết gì hết.

Đáy lòng thượng tá Á Na cười trộm, cho anh uống đến ngã trái ngã phải, xem xem còn sức đào góc tường không.

Leonard còn quá trẻ để che giấu tham vọng của mình trong sân nhà của người khác.

Thực ra, vị vua già của sao Newman cũng không hề hy vọng con trai mình có thể thực sự cưới Bạch Anh về nhà.

Rốt cuộc, không cần biết Leonard có thực sự quyến rũ được hay không, Liên bang không có khả năng sẽ chắp tay đưa Bạch Anh đi như vậy.

Mục đích chính của ông là huấn luyện đứa con trai tốt nhất của mình, để nó biết rằng một nhà lãnh đạo không chỉ cần xuất sắc mà còn cần có lòng dạ.

Hoàng tử trẻ của sao Newman đã uống đến hơi chóng mặt, vì vậy trò chơi tạm thời bị gián đoạn, những người phục vụ bước vào với món canh giải rượu do Bạch Anh nấu.

Tần Dục ra dấu, những người phục vụ lùi lại, thay một đoàn vũ nữ mặc váy màu lựu biểu diễn các điệu múa cổ điển thời Tống.

Các nhạc công cũng sử dụng toàn bộ dàn nhạc bằng tre gỗ, không có bất kỳ nhạc cụ hiện đại nào.

Người đang hát bên cạnh, chậm rãi hát, là Khương Quỳ Dương Châu Mạn.

Điệu trước da diết du dương hát lại cảnh phồn hoa ngày xưa.

ổ ế Sau đó, âm nhạc phát ra đột ngột thay đổi, và tư thế nhảy của vũ công trở nên hiên ngang, trong phần này, giọng hát giống như càng thêm hiên ngang oai hùng.

Sau này, khi tiếng hát tả cảnh dân chúng lầm than, âm nhạc trở nên trầm hơn, điệu múa của các vũ công trở nên mềm mại và buồn bã.

Một điệu múa rõ ràng là có ý nghĩa.

Các nhà ngoại giao, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, bắt đầu nói đến công việc chính.

"Zerg có xu hướng quay trở lại."

"Chúng ta phải đoàn kết, củng cố phòng thủ."

Một số người dân ở đây đã gần hai trăm tuổi, đã trải qua giai đoạn khó khăn nhất khi Zerg xâm lược sao Alpha.

Trong thời gian đó, hầu hết mọi người trong Liên bang đều là binh lính, rất nhiều người đã chết trên chiến tuyến chống lại quân Zerg mỗi ngày.

Bây giờ những con quái vật chết tiệt đó đang trở lại một lần nữa, đây là điều mà họ nhất định phải làm hết sức mình để ngăn chặn chúng.

Zerg và loài người là kẻ thù vĩnh viễn.

Đôi bên không những không thể chung sống hòa bình mà còn muốn loại bỏ nhau, mỗi ngày chiến tranh.

Sau khi uống canh tỉnh rượu, một lúc sau, Leonard mới tỉnh lại.

Lúc này chén rượu thứ 5 đã thay bằng trà sữa, dù sao cũng là tiệc quốc gia, thấy khách uống nhiều quá mà tiếp tục uống thì có hơi lố.

Chén nhỏ thứ năm, hoành thánh Xuân Căn, xiên lưỡi dê, súp tôm càng xanh cay và bụng uyên ương chiên giòn.

Hoành thánh Xuân Căn, loại hoành thánh nhỏ giống như tai mèo, được làm bằng cách đập dập củ ấu tẩu lấy nước cốc trộn với bột mì.

Súp tôm càng xanh cay là một loại thực phẩm được các đầu bếp tìm ra dựa trên tên gọi, tương tự như tôm say.

Theo tìm hiểu của các đầu bếp thì phần bụng uyên ương chiên xù là phần bụng heo và bụng cá.

Mặc dù bản thân Leonard không ủng hộ lắm nhưng các nhà ngoại giao không nhạy cảm như vậy.

Trong mắt bọn họ, những thức ăn này đều ăn rất ngon.

Ngay cả phần nội tạng thường gây khó chịu cũng được nấu thành món ngon tuyệt đỉnh.

Không thể không nói bất kể thời điểm nào, ẩm thực Trung Quốc dường như cũng là món ăn được yêu thích trên toàn thế giới.

Uống thêm một cốc trà sữa, bốn món của Bạch Anh khoan thai đến muộn.

Đầu tiên là cua rửa tay.

Thịt cua nấu trong dầu mè được tách vỏ, tẩm gia vị và dấm, gừng xay giúp trung hòa hoàn hảo tính lạnh của thịt cua, khi ăn không lo không ngon.

ắ ầ ế Đôi mắt của Leonard sáng lên —— lại là món của cô đầu bếp nhỏ.

Lê Phục tức giận đến mức muốn đánh bay người đối diện, hận không thể quay ngược thời gian, ngăn cản Bạch Anh dự thi.

Có điều đây chỉ là tưởng tượng trong lúc tức giận của anh, nếu thật sự để anh quay về quá khứ, e rằng anh sẽ không nhẫn tâm cắt đứt giấc mộng của Bạch Anh.

Nhưng tên mặt trắng kia ăn đồ ăn Tiểu Anh Hoa nhà mình nấu, khiến nội tâm anh không ngừng mưu mô những điều sai trái, thật khiến người ta khó chịu! Những con cua rửa tay nhanh chóng được ăn hết, và mọi người bắt đầu chuyển sang món thứ hai —— bánh Đại Nại.

Thoạt nhìn bánh Đại Nại, trông giống như một đống trái cây màu đỏ với nhân màu hổ phách bên trong.

Đây là món bánh ngọt riêng của Hướng phủ ở Hàng Châu, hai chữ "Đại Nại", được lấy từ chức quan của tổ tiên ông là Hướng Mẫn Trung.

Chức quan đại nại, luôn được cho là có nhân phẩm tin cậy, người có năng lực tuyệt vời với cách xử sự quyết đoán.

Cái gọi là đại nại, chính là phải nhịn được cô đơn lạnh lẽo.

Sở dĩ món bánh này được gọi là đại nại là vì mận dùng để làm bánh ngọt cũng được gọi là táo lớn vào thời nhà Tống, đồng âm với đại nai.

Đối với món bánh ngọt này, mận được gọt vỏ và bào sợi, đổ đầy cam thảo và mận trắng, chần trong 10 giây.

Sau đó dùng hạt thông và hạt ô liu, nghiền nhỏ rồi nhào với mật ong thành hình quả trám, nhồi vào giữa quả mận rồi cho vào nồi hấp chín.

Mận phải được hấp đủ thời gian, nếu không sẽ làm tổn thương lá lách và dạ dày, đây là một lý do khác khiến bánh đại nại được gọi là đại nại —— có kiên nhẫn.

Vị chua chua ngọt ngọt của mận, ngọt bùi của mật ong và các loại hạt, ba chiếc bánh ngọt nhỏ khiến người ta hài lòng.

Vậy là sau ba lần lơ là, bàn tiệc lại trống không.