Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao

Chương 81: Đối thoại ở khu ổ chuột



Bạch Anh trái lại lại không nghĩ nhiều chuyện này, chỉ tưởng bản năng Lê Phục như thế.

Khi Lê Phục tắm xong muốn đi ra ngoài, thì vấn đề đã ập đến.

Không có quần áo thay.

Anh vươn một cánh tay ra khỏi phòng tắm, lấy quang não vào.

"Thiếu tướng: Mang cho tôi một bộ quần áo đến đây, đưa đến cửa lớn là được.

[ định vị]" Lính cần vụ vốn cũng đang thay quần áo, vừa nhìn tin nhắn, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Vị trí này Đã tiến dần từng bước sao? Không hổ là thiếu tướng! ố ổ ầ Đối với lý do tại sao anh ta lại phải ở cổng, lính cần vụ mỉm cười ngượng ngùng.

Đều là đàn ông...

Tôi hiểu, tôi hiểu.

Anh ta cầm bộ đồ của Lê Phục tới cửa nhà Bạch Anh một cách rất lịch sự.

"Anh tới tìm Lê Phục à?" Lính cần vụ vẫn mặc đồng phục tác chiến, trông rất lo lắng, miệng vẫn than thở, "Thiếu tướng sơ ý quá, ngay cả quần áo để thay cũng không mang theo, tôi còn vội về nhà! Bạch tiểu thư, quần áo làm phiền cô nhé, tôi đi trước...!" Bạch Anh còn chưa kịp phản ứng, lính cần vụ đã bỏ túi quần áo vào tay Bạch Anh, dùng tốc độ 100m/s phi vào thang máy.

"Ngày nghỉ quân khu gấp gáp vậy à?" Bạch Anh nghiêng lấy đầu nhìn về phía lính cần vụ rời đi, ánh mắt mang theo khó hiểu.

Cô rất tự nhiên đi tới phòng tắm, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng nước, cùng với bóng người mờ mờ trên cửa phòng tắm, Bạch Anh mới đột nhiên nhận ra.

Trên cửa chỉ có nửa bóng người trên của Lê Phục, có thể nhìn thấy những đường cơ trơn bóng của anh.

Bạch Anh cảm thấy chân mình như bị dính lại trên đất, mỗi một bước đi đều có nặng ngàn cân.

Lúc này tiếng nước bỗng nhiên ngừng lại, phòng tắm cửa mở ra, một cánh tay màu lúa mạch mạnh mẽ duỗi ra.

Bạch Anh lấy lại ý thức nuốt từng ngụm nước bọt.

Đưa hay không đưa? Cô do do dự dự vươn tay ra.

Tay Lê Phục lại như không chạm tới quần áo, càng kéo cửa ra thêm một chút.

Anh thò một nửa người trên ra, nhìn ra bên ngoài.

"Anh còn tưởng là Tiểu Chu."

Nói xong liền nhận lấy quần áo, chui vào phòng tắm.

Giống như người mới nãy bảo bỏ quần áo ở cửa không phải anh.

Bạch Anh bị sốc đứng nguyên tại chỗ.

Khỏa thân, khỏa thân, khỏa thân...Nam...

Bạch Anh ôm chạy ra ngoài, cảm thấy mặt nóng bừng bừng.

A...

A...

A...

A...

A...

A...! Chuột chũi thét lên! Muốn Bạch Anh hình dung tâm trạng lúc này, chỉ có —— cơ bắp của mãnh nam thật đẹp.

Bạch Anh nhìn lại cánh tay của mình.

Ừ, rất chắc chắn, chẳng có tý cơ bắp nào luôn.

Lê Phục khoe dáng thành công trước mặt bạn gái nhỏ, mãn nguyện thay quần áo rồi bước ra ngoài.

Nếu Tần Dục ở đây, chỉ sợ sẽ muốn cảm thán một câu "Không ngờ được luôn đấy".

Ai bảo một người nhìn trung thực như vậy, yêu đương vào thì y như trộm đây? Sau khi Lê Phục ra, chứng kiến ánh mắt né tránh của Bạch Anh, âm thầm đắc ý.

Ai bảo cơ bắp không có chỗ dùng? Bạch Anh bên kia đã múc chao mùng tám tháng chạp ra, nhưng lại không đủ sức để gọi anh qua ăn cơm.

Cuối cùng Lê Phục đành phải bỏ qua cho bạn gái nhỏ của mình, di chuyển đề tài nói: "Lương tiểu thư hôm nay không ở à?" "Chị ấy đến trường học thăm Mạn Mạn, chắc khoảng cơm chiều mới về."

Bạch Anh ăn một thìa cháo, miễn cưỡng bỏ qua loại cảm giác không được tự nhiên kia, cũng dò hỏi tình huống gần đây của Lê Phục.

"Sao nhiệm vụ lần này sau lâu thế, Zerg rất nhiều sao?" Biểu hiện của Lê Phục không tốt lắm lắc đầu, "Tình huống lần này rất kỳ quái."

"Sao vậy?" "Bọn anh dựa theo ghi chép xâm lược của Zerg, suy tính ra hang ổ của bọn chúng.

" Anh tạm nghỉ một lúc, "Nhưng là, mặc dù số lượng Zerg rất nhiều, nhưng bọn anh lại không tìm được nữ vương."

"Thỏ khôn có ba hang, có lẽ bọn nó còn có một hang ổ khác!" Lông mày Lê Phục theo đó nhíu chặt, "Lỗi là ở chỗ này, sau khi bọn anh tiêu diệt Zerg trên sao thứ nhất sao Bạch Oải, càng gần về phía sao Newman, Zerg càng nhiều.

Theo lý mà nói, phía trước có lẽ phải là hang ổ của chúng, thế nhưng không biết sao sau khi bọn anh tiêu diệt hết Zerg trên sao thứ ba, bọn chúng lại đột nhiên biến mất."

Bạch Anh mở to hai mắt, "Ý anh là, lần tiêu diệt này, ba quân đội của Liên Bang, Đế Quốc cùng sao Newman, đều không tìm thấy nữ vương?" "Đúng vậy, bọn anh còn không thể tìm thấy một con Zerg cái cấp cao.

Nhưng số lượng Zerg tiêu diệu được....Gần như vượt qua phạm vi của một nữ hoàng mới sinh."

Sau cùng, pheromone của nữ hoàng không phải là vô tận, nó liên tục sinh sản ra một số lượng lớn công binh Zerg, gánh nặng khá đáng kinh ngạc.

"Bọn chúng không gây tý động tĩnh nào ở nơi khác sao?" Lê Phục lắc đầu, "Tạm thời không có, nhưng...

Anh cảm thấy chuyện này không yên bình như bề ngoài của nó."

ố ắ ề ấ ề ề ổ ề Anh không muốn Bạch Anh lo lắng quá về vấn đề này, liền đổi chủ đề, "Nhưng trước mắt, bọn chúng không thể quấy nhiễu các khu vực lân cận của Liên bang."

Bạch Anh thở ra một hơi, gắp một con tôm hồ điệp cho Lê Phục: "Trên chiến trường hẳn là rất nguy hiểm."

Lê Phục bắt đầu kể mấy chuyện thú vị xảy ra trong ba tháng trên chiến trường, các chỗ nguy hiểm đều không đề cập tới....

Cùng lúc đó, khu ổ chuột, Lại Hộ Ưu cùng mấy bảo vệ đang cẩn thận đi về phía trước, như thể đang tìm ai đấy.

Trên tai Lại Hộ Ưu còn đeo một cái tai nghe.

"Chị của Bạch Anh thật sự ở đây à?" Giọng trong tai nghe là của một người đàn ông, "Cô ta đang là tình nhân của một người đàn ông tên anh Huy, mấy người càng đi về phía trước vừa xem, có lẽ sẽ thấy cô ta đấy."

Âm thanh trong tai nghe rất loạn, có lẽ là do khu ổ chuột có quá nhiều rác điện tử, dẫn đến tín hiệu không quá ổn định.

Lại Hộ Ưu cảm thấy sự âm u đáng sợ của chỗ này, không khỏi có chút muốn nửa đường bỏ cuộc, "Thù của tôi với Bạch Anh cũng không lớn lắm, mạo hiểm đến chỗ này có hơi..."

Trong tai nghe truyền đến tiếng cười của ngươid đàn ông, "Đã đi đến tận đây rồi mà còn rút lui thì không phải rất đáng tiếc sao? Nói lại, Ưu Tương, chẳng lẽ cô muốn cả đời ở khu 16?" Lại Hộ Ưu nhớ lại khoản tiền phạt cao mà cô ta đã trả, bị giam trong đồn cảnh sát một tuần, khiến ánh mắt cô ta có chút oán hận.

Cô làm việc chăm chỉ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có được một căn biệt thự ở khu giàu có, tuy không phải là khu giàu có nhất nhưng đối với hầu hết mọi người đây cũng là một sự tồn tại không thể đạt được.

Kết quả là bây giờ cô ta bị hủy hoại chỉ vì cô ta khiêu khích Bạch Anh, biệt thự cũng bị thế chấp vì tiền phạt cao.

Cái này khiến cô ta thấy vô cùng bất công.

Cô ta cắn răng, nói: "Anh nhất định phải thanh toán, tôi chỉ phải tìm được Bạch Đào, chuyển tin nhắn mang theo đến,anh phải chuyển cho tôi một nghìn vạn điểm tín dụng, còn phải đưa tôi đến Đế Quốc, bắt đầu lại lần nữa."

"Đương nhiên không vấn đề, chúng tôi đợi tin tốt của cô."

Đầu bên kia tai nghe, một người đàn ông nhắm mắt dựa đầu vào sô pha.

"Thiếu gia, vì sao lại tìm người ngu như thế..."

Người đàn ông buồn bực nở nụ cười, "Chính là bởi vì cô ta ngu, cho nên sẽ không có ai nghi ngờ chúng ta."

Dù sao dựa theo tư duy của người bình thường, người thông minh ai lại tìm kẻ ngu như vâyh để làm việc cùng chứ? "Tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?" "Mặc dù ngu thật đây, nhưng dù sao cũng biết một bí mật lớn, trên đường đến Đế Quốc tiễn cô ta đi luôn đi."

Vẻ mặt của người đàn ông ấy trông ôn hòa và vô hại, nhưng lời anh ta nói lại độc ác đến chết.

Chỉ là những người xung quanh anh ta đều cúi đầu phục tùng, không có ai vì lời của anh ta mà thoáng nhíu lông mày.

Lại Hộ Ưu ở khu ổ chút, cuối cùng cũng thấy anh Huy.

Nói thật, ạn Huy gần đây có một chút mệt mỏi.

Dù Bạch Đào có xinh đẹp đến đâu, nhưng với tính cách coi phụ nữ như đồ vật của anh Huy, luôn có những lúc sẽ cảm thấy nhàm chán.

Càng huống chi EQ của Bạch Đào không cao lắm.

Bây giờ anh ta nhìn thấy Lại Hộ Ưu, liền nổi lên giấc mộng được hưởng người đẹp.

Chỉ đáng tiếc Lại Hộ Ưu này mặc dù rất giỏi xu nịnh đàn ông, nhưng không phải loại đàn ông nào cũng đế ý.

Anh Huy trong mắt cô ta có lẽ đến con chó cũng không bằng.

Chỉ là lời này kkhông thể nói thẳng trước mặt.

Lại Hộ Ưu nhìn nhìn bảo vệ mình mang theo, trong lòng miễn cưỡng thở ra một hơi.

Mặc dù anh Huy là rắn đầu đàn, nhưng đến cùng cũng không dám cứng đối cứng với bảo vệ mang vũ khí.

"Tôi là bạn cũ của Bạch Đào, muốn nói chút chuyện cũ với cô ấy, không biết anh Huy có thể xắp xếp được không?" Lại Hộ Ưu chống lại cơn buồn nôn, nhẹ giọng hỏi.

"Này có gì khó? Mày! Đi gọi Bạch Đào tới đây."

Một người đàn ông gầy như khỉ vội vàng quay lại.

Không lâu sau, Bạch Đào bước ra ngoài.

Trông cô ta bây giờ không được tươm tất cho lắm, thấy anh Huy đối với cô ta càng ngày càng tệ.

Vì vậy sau khi Bạch Đào nhìn thấy Lại Hộ Ưu, tưởng anh Huy đã có thú vui mới, cho nên ánh mắt không khỏi mang theo vài phần oán hận.

Khi anh Huy dỗ dành cô ta, mỗi ngày cô ta đều muốn rời khỏi chỗ này.

Bây giờ anh Huy không còn thích cô ta nữa, cô ta lại bắt đầu oán hận.

Lại Hộ Ưu thấy dáng vẻ này của cô ta, không khỏi có chút xem thường.

Mặc dù hai người đều dựa vào đàn ông để leo lên, nhưng rõ ràng Lại Hộ Ưu không chỉ cao hơn cô ta một cấp.

Ở trong mắt cô, đàn ông là công cụ để leo lên trên, cho nên cô sẽ không ngốc như Bạch Đào, thực sự ghen tị vì một người đàn ông.

Hơn nữa, lại còn là người đàn ông như vậy.

Lại Hộ Ưu liếc nhìn anh Huy, trong lòng khinh thường.

"A Đào, lâu rồi không gặp, mình đến thăm cậu."

Lại Hộ Ưu từ một góc không người thấy nháy mắt với Bạch Đào.

Mặc dù Bạch Đào không nhận ra cô ta, nhưng sau bao lâu ở khu ổ chuột, cô đã biết cách để ý lời sắc mặt.

Cô ta nhìn anh Huy, dùng giọng dò hỏi: "Anh Huy, em có thể nói chuyện riêng với cô ấy không?" Anh Huy không quan tâm vẫy tay, "Tôi cũng không hiểu phụ nữ mấy người nói cái gì, đi đi đi đi."

Lòng anh ta có chút ý muốn nịnh nọt Lại Hộ Ưu, biểu hiện rất dễ nói chuyện.

Lại Hộ Uu cùng Bạch Đào hai người giả vờ thân thiết nắm tay nhau đi xa, chờ đến chỗ không còn người, lúc này mới chán ghét buông tay nhau ra.

"Cô là ai? Đến tìm tôi làm gì?" Bạch Đào không quen nhìn người phụ nữ đối diện.

Mặc dù cô ta cũng rất thích quyến rũ đàn ông, nhưng thứ cô ta ghét nhất là loại trà xanh thượng hạng như Lại Hộ Ưu.

Lại Hộ Ưu cũng ghét một đứa ngu không có gì khác ngoài khuôn mặt như cô ta, cũng không muốn nói nhảm thêm với cô ta.

"Nếu không phải chỗ này của mấy người đến cả một thiết bị liên lạc đàng hoàng cũng không có thì ai muốn đến cái chỗ này.

Có người bảo tôi gửi cái này cho cô, tự xem đi."

Giống như đặc biệt sợ người khác lợi dụng khoa học kỹ thuật lưu lại bằng chứng, bây giờ mấy chuyện riêng tư viết lại trên giấy càng bí mật hơn.

Lại Hộ Ưu vì để tránh khiến người khác nghi ngờ, bịt mũi đứng tại chỗ, chờ Bạch Đào xem xong tin bên trên, sẽ rời khỏi chỗ này.

Bạch Đào nhìn thông tin trên tờ giấy, trong lòng run lên vì thích thú.

Cô ta vội vàng đốt tờ giấy trong bếp sưởi, giọng điệu không giấu được vẻ hưng phấn, "Cô về nói với vị tiên sinh kia, tôi sẽ làm giao dịch này."

Cô ta chỉ cần chịu đựng một chút nữa...