Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao

Chương 90: Tín hiệu cầu cứu



Lê Phục xem video không ngừng phát trên quang não, thậm chí trong lòng bắt đầu hối hận, vì sao lúc trước lại không gây chiến, giết chết bọn chó chết sao Musk này rồi bớt đi mấy chuyện sau này.

Lúc này Mạnh Diệp Lâm gõ cửa đi vào, "Thiếu tướng, đã hai ngày ngài không nghỉ ngơi rồi, cứ tiếp tục như vậy cho dù có tìm được Bạch tiểu thư, ngài cũng không có cách nào xuất chiến với trạng thái tốt nhất được."

Mạnh Diệp Lâm này bình thường không đáng tin cậy nhưng thời khắc mấu chốt lại luôn bắt được trọng điểm.

Lê Phục để ý nhất cái gì, đương nhiên anh hiểu rõ, tự nhiên cũng muốn lấy thứ này để thuyết phục Lê Phục.

Quả nhiên mọi chuyện nằm trong dự đoán của anh, Lê Phục nghe anh nói xong lập tức xoay người đi tới phòng nghỉ.

Sau khi Mạnh Diệp Lâm đi ra, đã nhìn thấy thượng tá Á Na tựa lưng bên tường, duỗi ra một đôi chân dài, nhìn anh chăm chú, "Người như cậu quả nhiên rất biết thuyết phục người khác."

ề Dứt lời, cô cũng đi về phía hành lang xa xăm.

Để lại một mình Mạnh Diệp Lâm đứng trong gió ngơ ngác.

Tôi đây vì ai chứ? Còn không phải mấy người bảo tôi tới à? Bên kia, Bạch Ưng đang ở trên phi thuyền, cô vừa ăn trưa xong, tranh thủ lúc rảnh rỗi tìm chút thời gian để nghiên cứu cách tháo gông cùm trên người nô lệ nhỏ.

Cô không có dụng cụ nào khác nên chỉ có thể dùng trí lực dùng dây kẽm để tháo đồ, ngay cả một cái tuốc nơ vít cũng không có.

Mặc dù không phải không thể cướp được một con, nhưng với thực lực hiện tại, nếu muốn thoát thân thì cô phải đợi thiết bị cứu hộ sẵn sàng, phát tín hiệu định vị rồi mới tung đòn bất ngờ, bắt đầu tẩu thoát.

Nghĩ đến đây, Bạch Anh không khỏi sờ vào sợi dây chuyền đang đeo trên cổ, cơ giáp của cô được giấu bên trong.

Người sao Musk còn chưa nắm được kỹ thuật điều khiển không gian, bởi vậy cũng không nhìn ra cái vòng cổ nhỏ này có gì đặc biệt, chỉ lấy rời đi quang não của cô.

Dù sao thể tích cơ giáp cũng không nhỏ, trước khi có thể chạy trốn Bạch Anh sẽ không lấy nó ra.

Cô đau đầu nhìn chiếc khóa điện tử trên cổ tay đứa trẻ, đoán rằng thứ này phải cần đến khóa bí mật của quản trị viên mới có thể mở được.

Với vấn đề như vậy, Bạch Anh chỉ có thể đứng im chờ quản lý đến.

Một nô lệ nhỏ nhìn ra mục đích của cô, bước đến trước kệ bếp, lấy ra một con dao làm bếp, chặt nó xuống cùm.

Bạch Anh kinh ngạc nhìn cậu ta, nhưng không kịp phản ứng.

Còi báo động trên cùm liền nhanh chóng thu hút quản lý.

Một roi quất vào người nô lệ nhỏ, một vết trắng lập tức nổi lên.

"Mau dừng tay! Đám nô lệ này còn đang giúp tôi làm việc! Anh đánh chết nó rồi thì tôi phải tự tay rửa rau thái rau à?" Sắc mặt Bạch Anh thay đổi, quở trách quản lý.

Cô đang ở trong một vị trí khó xử, mọi người đều đề phòng cô, nhưng đồng thời không ai dám xúc phạm cô.

Rốt cuộc, nếu cô thực sự quyết định ở lại đây, Victor nhất định sẽ coi cô như một vị khách quý.

Người quản lý lẩm bẩm điều gì đó rồi ngừng vung roi, Bạch Anh đoán anh ta đang mắng mình bằng tiếng Musk.

Cô nhìn người quản lý đặt thiết bị dùng để theo dõi tinh thần lực xuống và nhấn nút khởi động, có lẽ là vì sợ cô dùng tinh thần lực để xem trộm mật khẩu.

Chỉ là chùm tia phát hiện của thiết bị này thực sự giống như vòng quét số pi.

ấ ầ ấ Trải qua mấy ngày thích ứng, Bạch Anh đã thăm dò được tần suất thứ này, chỉ cần phản ứng của cô đủ nhanh, với tinh thần lực thấp của quản lý, chắc sẽ không phát hiện sự thăm dò của cô.

Lúc quản lý đang loay hoay với cái khóa, cô thả một tia tinh thần lực ra "nhìn thấy" được câu lệnh phía trên.

Hóa ra mật khẩu là ngẫu nhiên, thủ tục giải mã là do quản trị viên nhập thủ công, nếu không nhờ tinh thần lực khủng của Bạch Anh thì cô còn tưởng khóa bí mật giống như một chiếc thẻ nhớ.

Phương pháp có vẻ an toàn nhất này đã trở thành phương pháp dễ bẻ khóa nhất khi Bạch Anh ở đây.

Vào ban đêm, Bạch Anh vào bếp theo giờ tắm thường lệ và bí mật mở khóa của những nô lệ nhỏ.

Cô không có nhiều thời gian.

Cô phải lắp ráp thiết bị trong vòng một tiếng đồng hồ và phát tín hiệu trong khi mọi người đều đang nghỉ ngơi vào buổi tối.

Do nhu cầu truyền tải xa, các thiết bị vô tuyến tần số quá cao nên cần phải cải thiện hiệu quả bằng cách hy sinh tuổi thọ.

Bạch Anh chỉ có cơ hội một lần, bỏ lỡ cơ hội lần này, cơ hội để trốn ra của cô sẽ càng thêm xa vời.

Bên kia, Lê Phục đã lần theo dấu vết phi thuyền vận chuyển vật tư, lái phi thuyền tàng hình tối tân nhất, bí mật theo dõi phía sau.

Tàu vũ trụ vô hình không chỉ vô hình mà nó thậm chí còn không thể bị máy dò phát hiện.

Loại tàu vũ trụ này có thể nhận tín hiệu trong khi ngăn không cho người khác nhận được tín hiệu do chính nó gửi đó, trên các máy dò của các tàu vũ trụ khác, không thể tìm thấy vị trí của chúng —— trừ phi là tàu vũ trụ chống tàng hình tiên tiến nhất.

Khi những người trên tàu vũ trụ đang theo sát tàu vũ trụ tiếp tế của Musk, một kỹ thuật viên bất ngờ lao vào phòng điều khiển chính.

"Thiếu tướng! Chúng ta nhận được tín hiệu cầu cứu!" Mã Morse được hiển thị trên tín hiệu.

"Tí tách là chữ W, tích tích tích tích là chữ H..."

Cuối cùng sau khi viết xong, là một từ đơn "White".

"Nhất định là Bạch tiểu thư!" "Vị trí của tín hiệu đã được định vị! Nó khớp với hướng của phi thuyền tiếp tế!" Lê Phục giờ phút này làm gì quan tâm phi thuyền tiếp tế nữa? Trực tiếp một phát đạn năng lượng, khiến cho đám người sao Musk lén lén lút lút kia biến mất trên thế giới này.

"Đi hết tốc lực tới vị trí!" ề ế ế ể ố Phi thuyền lập tức tiến vào chế độ quá độ, để lại một vòng cung trong suốt trên không, rồi biến mất.

Mà Bạch Anh giờ phút này, đang ở trong bếp, điều khiển cơ giáp của mình, sẵn sàng xông ra bất cứ lúc nào Cô liếc nhìn người sao Musk nhỏ bé trong nhà bếp, không thể cưỡng lại suy nghĩ về những gì sẽ xảy ra với họ.

Cơ giáp của cô ấy không thể mang những đứa trẻ này đi.

Người nô lệ nhỏ bé hôm nay đã giúp cô lấy mã đứng lên và lẩm bẩm vài câu.

Bạch Anh hiện có thể sử dụng phần mềm dịch thuật trên cơ giáp để phân tích cú pháp ngôn ngữ của Musk.

Cô liếc nhìn màn hình, một câu hiện ra trên đó khiến cô cảm thấy xót xa.

"Cảm ơn vì đã cho chúng tôi khoảng thời gian tuyệt vời nhất.

Hãy rời khỏi đây và đừng bao giờ quay lại nữa."

Tiếng còi cảnh báo vang lên, một nhóm người đã sẵn sàng xuất phát vây quanh chỗ này.

Bức tường buộc phải nổ tung, và nếu Bạch Anh không phản ứng kịp, e rằng nhóm nô lệ nhỏ sẽ bị giết ngay tại chỗ.

"Bạch Anh, cô không phải đối thủ của tôi đâu, nhanh đầu hàng đi.

Tôi sẽ coi như đây là lần đầu cô vi phạm mà tha mạng cho cô."

Victor không quá muốn đả thương đầu bếp mình đang dùng.

Phản ứng năng lượng trên cơ giáp của Bạch Anh trở nên táo bạo, một quả bom năng lượng đã đánh trực tiếp vào cơ giới của Victor, nhưng anh ta đã tránh được nó.

Bức tường của phi thuyền sớm bị thủng một lỗ lớn, trước khi hệ thống tự sửa chữa của phi thuyền được kích hoạt, Bạch Anh đã điều khiển cơ giáp bay ra ngoài.

Sau lưng cô, một đám người của sao Musk đang cắn chặt cô, hoàn toàn không để ý đến sức tấn công của Bạch Anh.

Victor ở sau lưng cô, tức giận không nhẹ.

Người phụ nữ tay trói gà không chặt này lại dám cả gan phản kháng! Sau khi bắt cô ta lại, nhất định phải bắt cô ta quỳ trên đất xin tha! Thật tiếc khi đây chỉ là YY của riêng anh ta.

Cơ giáp của Bạch Anh được chế tạo đặc biệt bởi một viện sĩ của Viện Nghiên cứu Cơ giáp và nó cao cấp hơn nhiều lần so với các loại cơ giáp thông thường.

Đối với cô bây giờ, khó khăn duy nhất là không tiêu thụ hết năng lượng tinh thạch trước khi Lê Phục tìm đến.

Bạch Anh không thể tấn công một cách mù quáng, vì vậy cô phải né từ trái sang phải trong khi lái cơ giáp của mình, trong lúc nhất thời có hơi chật vật.

Đột nhiên, Victor nhớ tới những nô lệ nhỏ vừa nãy được Bạch Anh bảo vệ, nở một nụ cười tàn ác, "Ném đám nô lệ kia ra!" Trong chân không, Bạch Anh không nghe thấy tiếng anh ta, nhưng có thể nhận thấy tình huống trên phi thuyền.

Một nô lệ nhỏ bị đẩy ra ngoài, tiếp xúc với vũ trụ mà không hề mặc đồ bảo hộ, vẻ mặt của cậu ta ngay lập tức trở nên vô cùng đau đớn.

"Đồ súc sinh!" Bạch Anh biết rằng mình đã bị lừa, nhưng cô không thể không tấn công Victor.

Tinh thần lực của cô đột ngột được giải phóng mà không có sự bảo lưu, cơ giáp lơ lửng trên không trung xung quanh lập tức trở nên không ổn định và đột ngột đi chệch khỏi quỹ đạo ban đầu.

Đó chỉ là một cơ hội tuyệt vời, nhưng cô ấy không thể chạy trốn.

Đứa trẻ tiếp xúc với chân không cần cô cứu, nếu không nó sẽ chết vì sôi máu.

Bạch Anh kéo đứa trẻ vào tay lái phụ cơ giáp của cô và kéo một khoảng cách với các cơ giáp khác.

Victor hồi phục đầu tiên, chống lại cơn chóng mặt và buồn nôn, tiếp tục ra lệnh.

Lúc này, Lê Phục cùng quân đội tới! Với anh, hôm nay nhất định là ngày giỗ của Victor.

Hiện tại, Lê Phục không cần phải bắt tên tù nhân này về quy án nữa, việc mà anh phải làm là giết chết tên khốn này ngay tại chỗ.

Bạch Anh rút lui khỏi hiện trường và đưa đứa trẻ được giải cứu lên tàu vũ trụ, nhưng cô lơ lửng trên không trong khi điều khiển cơ giáp, quan sát chiến trường.

Cô muốn nói cho Lê Phục biết đám trẻ kia vô tội.

Lê Phục dường như tâm linh tương thông với cô, trước khi cô kịp nói, anh đã tránh được nhóm nô lệ nhỏ và dùng tất cả sức mạnh của mình tấn công đội quân chính quy của Musk.

Ánh sáng và sức nóng thường xuyên xuất hiện trong không gian xanh thẳm, giống như mưa sao băng.

Sau trận mưa sao băng, trong khoảng không chỉ có Bạch Anh và quân đội Liên bang, cùng một nhóm nô lệ nhỏ đang túm tụm lại.

"Anh..."

"Em..."

Khi họ đến tàu vũ trụ, cả hai người đều nóng lòng muốn xác nhận sự an toàn của nhau.

Bạch Anh đột nhiên nở nụ cười, "Em biết mà, anh nhất định sẽ tới cứu em."

"Xin lỗi, anh đến quá muộn.

" Lê Phục ôm chặt người yêu nhỏ bé của mình, không ngừng hôn lên trán cô.

Khuôn mặt anh lúc này phờ phạc, trên cằm đã có một mảng râu xanh lớn.

ắ ồ ế ố Bạch Anh nhìn vào đôi mắt xanh của anh rồi đến đôi môi khô khốc của anh, trái tim cô thấy ngọt ngào lại chua xót.

Cô kiễng chân lên, giữ lấy chiếc cằm đầy râu của Lê Phục, hôn lên đôi môi khô khốc của anh, nhẹ nhàng liếm láp như một con mèo.

Cuối cùng Lê Phục đã làm được điều mà anh muốn làm từ lâu.

Anh vươn tay ôm eo Bạch Anh, nâng cô lên, dựa vào tường, hôn mãnh liệt.

"A..."

Bạch Anh bị đòn tấn công dữ dội đột ngột làm cho giật mình, sau đó mới nhớ ra cô đã biến mất nhiều ngày, người đàn ông trước mặt hẳn đã lo lắng vô cùng...

Cô ôm cổ Lê Phục, lông mi run rẩy, nhẹ nhàng mà tùy ý để Lê Phục công thành đoạt đất.

Cô cảm thấy hơi thở của một người đàn ông tràn ngập trong miệng mình, ngay cả hơi thở cũng bị lấy đi, cả người giống như một chiếc thuyền, chỉ có thể bám vào người đàn ông trước mặt cô mới có thể sống sót.

Cho đến khi mặt Bạch Anh đỏ bừng, Lê Phục mới chịu buông cô ra.

"Anh sẽ không bao giờ...

Để em rời khỏi anh nữa."

Lê Phục chống lấy trán của cô, bình tĩnh lại một lúc rồi mới thở dài vì sung sướng và hài lòng.

Lập tức ôm người yêu nhỏ tới chỗ ngồi của mình, để cô ngồi xuống, lúc này mới mở mạnh cửa phòng nghỉ, âm u nói: "Đã —— xem —— đủ —— chưa?" Lính cần vụ cùng một đám tân binh lập tức gào khóc thảm thiết chạy ra ngoài.

"Thiếu tướng muốn giết người rồi!" "Bọn tôi thấy thiếu tướng hôn cô vợ nhỏ, sắp bị diệt khẩu rồi!" "Chó độc thân không ai yêu! Ngay cả cơm chó cũng không được ăn!" Lê Phục nhìn bọn ranh này vừa chạy vừa nói xấu anh, cảm thấy câu nói xấu này rất êm tai...

Anh cười quay đầu, phát hiện cô vợ nhỏ trong phòng nghỉ đã biến thành quả táo đỏ.

Bạch Anh bĩu môi ngồi trên ghế, hai cái chân một trước một sau đong đưa qua lại, trong lòng thầm mắng đám tân binh không biết xấu hổ.

Nhìn lén người khác hôn, lại còn la hét tuyên dương ra! Ôi...

Không còn mặt mũi gặp người...

Lê Phục bước đi qua, cúi người moah moah da với quả táo nhỏ! Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Gần đây nhóm bảo bối nhỏ của tôi không nói chuyện, gia đình vốn không sôi nổi, lại càng rét vì tuyết lạnh vì sương~ mọi người mau trở lại~( khoát tay)