Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao

Chương 96: Tôm om dầu



Khi Bạch Anh đến, liền nhìn thấy một đám quân nhân cao lớn nhìn cô vô cùng...

Vô cùng hiền hòa.

"..."

Cô nhìn Lê Phục.

Có thể nói binh linh tuân theo mệnh lệnh sẽ khác với con đường chó săn dễ thương của mãnh nam à? ể "Báo cáo! Bạch tiểu thư! Tên của tôi là Bell!" Một người đàn ông lực lưỡng đứng thẳng người hét lên.

Bạch Anh sửng sốt trước giọng nói như chuông của anh ta, "Ừm...

Không cần phải nói to thế."

Theo quan điểm của Bạch Anh, Bell là con lai.

Chỉ là bây giờ loài người cổ chỉ phân chia hai quốc gia theo hành tinh mà họ sống và cũng không yêu cầu nghiêm ngặt màu da giống nhau.

Nhưng theo quan điểm của cái tên, Bell sẽ mang dòng máu của người Anh trên trái đất cổ.

Theo truyền thống cổ xưa của người Saxon, nhiều người thích đặt tên mình theo tên động vật.

Bell thực ra là Bear.

Tương tự, có những cái tên như Horsa (horsa là một thuật ngữ cổ để chỉ con horse).

Bạch Anh nhìn anh ta có vẻ rộng hơn Lê Phục một thước, cảm thấy anh ta khá đúng như tên gọi.

Tiếp theo, ngoại trừ thượng tá Á Na cùng sĩ quan phụ tá Mạnh Diệp Lâm, bảy sĩ quan khác cũng tự giới thiệu.

"Báo cáo! Bạch tiểu thư, tôi là Tô Nguyên Phong!" "Báo cáo! Bạch tiểu thư, tôi là Thành Nam!" ...

Bạch Anh đột nhiên cảm thấy mình giống như một cục trưởng thanh tra vậy...

Cô trầm tư một hồi, nghĩ nên làm gì tối nay.

Lúc trước nói làm gà xé chẳng qua chỉ là lời trong lúc nóng giận thôi.

Cân nhắc một số loại thực phẩm có thể làm nhiều thứ cùng một lúc mà không ảnh hưởng quá nhiều đến hương vị, cuối cùng Bạch Anh đã chọn tôm om và bánh rán táo quế.

Ừ, nghe có vẻ giống thứ mãnh nam nên ăn.

(bushi) Sau khi quyết định ăn gì, nhân lúc vẫn còn thời gian vào buổi chiều, Bạch Anh vẫy tay với các sĩ quan và yêu cầu họ cùng quay trở lại cửa hàng.

Lần này đồ ăn không tệ, Bạch Anh vừa trở lại bếp liền mở phát sóng trực tiếp.

【orange ilse: Oa! Giữa trưa mới phát xong, buổi chiều lại mở trực tiếp hả? Chủ phòng thật siêng năng! 】

【 bắc cảnh: Tôi đã vô cùng thông minh đặt tính năng nhắc nhở.】

【 chỉ có mây biết rõ: +1】 "Hiện tại tôi mời mấy người bạn mới đi ăn tối nên mới phát trực tiếp vào lúc này, xin lỗi vì đã không nhắc trước cho mọi người."

Bạch Anh lè lưỡi một cái rồi quay sang mở cửa tủ lạnh.

ồ ề ấ ắ Nhóm sĩ quan ngồi trong quán đều từ cấp S nên tai thông mắt sáng, nghe thấy Bạch Anh gọi bọn họ là "bạn mới quen" thì đều bất ngờ.

"Không ngờ Bạch tiểu thư lại dễ gần vậy."

Bell gãi đầu.

Thượng tá Á Na là nữ sĩ quan nhất trong số đó, nghe vậy bật cười sảng khoái: "Tôi đã bảo rồi mấy người không tin cơ."

"Trăm nghe không bằng một thấy, có rất nhiều nghe nói có vẻ bình dị gần gũi nhưng bản chất lại không phải vậy, Bạch tiểu thư thuộc dạng trong ngoài đồng nhất hiếm thấy."

Thành Nam đánh giá.

Mạnh Diệp Lâm liếc nhìn đám người sắt đá này với ánh mắt tà ác, thầm nghĩ lát nữa đồ ăn lên, có thể ôm đùi ai đó gọi ba ba.

Bạch Anh rất tập trung khi nấu ăn, hoàn toàn không để ý đến cuộc trò chuyện bên ngoài phòng bếp.

Trước tiên cô sẽ nấu món tôm om dầu.

"Tôm om dầu là món ăn nổi tiếng ở Sơn Đông cổ đại.

Món ăn này có vị mặn, ngọt và mùi thơm dịu, là món yêu thích của người địa cầu cổ."

Bạch Anh lấy ra một hộp tôm tươi lớn và làm mẫu cho khán giả xem.

"Đối với món tôm om, vỏ càng cứng càng ngon.

Loại tôm có vỏ mỏng và mềm không phải là lựa chọn tốt".

Cô rửa sạch tôm dưới nước, tôm tươi đập mạnh trong bồn, trông hơi đáng sợ.

【ùng ục ục: Một lũ tôm tung tăng trước mặt tôi, nếu nó ở nhà riêng của tôi, tôi sẽ phát điên mất.】

【 vân hồ không thích: Đúng vậy, không hiểu sao nó lại đáng sợ vậy, cảm giác nó còn đáng sợ hơn tôm càng sống.】 Vì những con tôm này bình thường có khả năng nảy và ngoại hình không được đẹp lắm nên những người lần đầu tiên nhìn thấy chúng quả thực sẽ cảm thấy sợ hãi.

Bạch Anh cho tôm đã rửa sạch vào nồi và bắt đầu sơ chế toàn bộ con tôm.

Trên đầu tôm có một chiếc gai nhọn, các đầu bếp quen gọi là "tôm thương*".

Phần này có thể đâm vào miệng người ăn trong quá trình sử dụng, nên Bạch Anh ưu tiên dùng kéo nhỏ cắt bỏ.

(vũ khí, một loại giáo của Trung Quốc) "Nhiều người cho rằng đầu tôm bẩn, không ăn được.

Thực ra đây là quan niệm sai lầm.

Chỉ cần lấy một bao cát nhỏ trên đầu tôm ra là có thể tự tin ăn được đầu tôm."

Cô vừa nói vừa cắt ra một cái lỗ nhỏ, trong cái lỗ nhỏ dùng tăm gắp ra một cái túi nhỏ hình tam giác, cái gọi là "bao cát".

【 một chân đá bay các người: Cảm thấy như một cuộc phẫu thuật chính xác.】

ố ồ 【 phật nhảy tường là của tôi: Trưa hôm nay tôi đi ăn bốn món rồi mà có ích gì đâu, còn không phải vẫn ngồi xổm trong này chờ phát trực tiếp à.】 Bạch Anh đã xác định, hôm nay người ở bàn hai nhất định có vị "Phật nhảy tường là của tôi" này.

"Sau đây tôi sẽ dạy các bạn một phương pháp làm sạch chỉ tôm."

Bạch Anh lấy tăm chỉ vào lưng tôm "Hãy đi từ mắt xích đầu tiên từ đầu tôm xuông và dùng tăm chọc vào để làm đứt chỉ tôm.

" Cô lật tôm lại.

"Chọc vào từ đoạn cuối một lần nữa, cắt chỉ tôm, sao cho chúng ta rút từ khớp đầu tiên là chỉ tôm sẽ được lấy ra."

Tiếp theo, Bạch Anh cắt chân tôm sắc nhọn với râu con tôm, một con tôm đã sẵn sàng để chế biến.

Ban đầu chỉ là làm mẫu cho khán giả xem nên tốc độ của Bạch Anh rất chậm.

Sau khi làm mẫu, tốc độ của cô tăng lên rất nhiều, chậu tôm đã được làm sạch trong thời gian ngắn.

Chậu là một cái chậu thoát nước có lỗ, được Bạch Anh đặt trên giá và phơi hơi khô để tránh có quá nhiều hơi ẩm trên bề mặt tôm, tránh lát nữa bỏ vào chảo chiên khiến dầu bắn tung tóe.

Bạch Anh lấy hành lá đã rửa sạch ra và bắt đầu cắt nhỏ hành lá.

Khi hành lá và gừng đã cắt đều, Bạch Anh bắc nồi lên, đổ một lượng dầu lạc thích hợp.

Sau khi dầu nóng, trút gừng vào xào.

"Ở đây cần dùng gừng để khử tanh nên không phải đợi lâu, chỉ cần khuấy vài lần là có thể cho tôm vào."

Chậu tôm đã ráo nước được Bạch Anh đổ vào nồi và xào trên lửa vừa.

Những con tôm vốn có màu xanh lam nhanh chóng chuyển sang màu đỏ nhạt.

Không mất nhiều thời gian để tôm đỏ cả hai mặt, lúc này Bạch Anh đổ một nửa số hành lá vào chảo, đồng thời cho thêm một bát rượu gạo vào, xào trên lửa lớn.

Để hương thơm của rượu gạo xâm nhập vào vỏ tôm.

Sau đó, nước tương đỏ được đổ vào chảo để tôm có màu đậm hơn.

Bạch Anh thêm các gia vị khác như muối, đường, tiêu và giấm vào chảo.

Sau đó, cô đổ một ít nước ấm vào chảo và bắt đầu đun nhỏ lửa cho tôm chín.

Khi đun được gần hết nước, có thể lấy tôm om ra đĩa.

Không khí nhà hàng cách căn bếp một vách tường khá kỳ lạ.

Các sĩ quan không thể ngồi yên khi ngửi vị mặn ngọt của món tôm om, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của thiếu tướng Lê đối diện, dù có vội tới ngứa ngáy ruột gan họ cũng không dám manh động.

Vẫn là thượng tá Á Na đã sớm hiểu được tính tình Lê Phục, đứng lên lấy đĩa tôm om trên cửa sổ truyền thức ăn.

ế Lê Phục không ngó ngàng tới bọn họ, đi vào nhà bếp nhìn Bạch Anh.

Mắt tròn mắt dẹp với mấy tên nhóc này làm gì? Vẫn bạn gái nhỏ đẹp! Lê Phục lạch bà lạch bạch tiến vào nhà bếp.

"Sao anh lại vào đây?" Bạch Anh nhìn thoáng qua đám sĩ quan đang bận rộn bóc vỏ tôm trong nhà hàng, nhìn Lê Phục cười tít mắt lấy một bát tôm từ tủ giữ ấm ra, "Để lại cho anh một ít nè."

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên bắt đầu ăn chanh.

(ghen tị) 【 tuyết quốc liệt xe: Hu hu hu, người ta cũng muốn vào bếp của Anh Đào!】

【 đạp bay lầu trên: Một chân đá bay suy nghĩ kỳ quái!】

【ùng ục ục: Tôi thấy rồi nhé! Một bát rõ to! Chúng tôi lại chỉ có bát nhỏ, không công bằng! Oa~ tôi muốn đến nhà hàng của Anh Đào ăn!】

【 Thao Thiết: Không có ý gì, tôi đặt được bữa tối ngày mai.】

【 anh đào thè lưỡi ra liếm con chó: Tôi hận! Vì sao tôi lại không đặt được! Chỗ của tôi xếp đến tháng sau lận!】

【taurus: Đáng sợ thế à? Cũng may tôi không đến nổi nhà hàng 5 sao (°_°) 】 Những việc này đều do Lương Ô Ô phụ trách, Bạch Anh thậm chí còn không biết rằng đơn đặt chỗ đã xếp xa như thế.

Ngay tại lúc cô đang sững sờ, Lê Phục đã bóc tôm xong, đưa tới cho cô.

Con tôm mềm đã bóc vỏ chạm vào môi, Bạch Anh mới cảm nhận được ngơ ngác mở miệng.

【 anh đào thè lưỡi ra liếm con chó: A...! Mẹ, hai người này lừa giết cún!】

【 ly nô: Tôi vừa đi ngang qua vào xem, sao lại cho tôi ăn kẹo như cơm chó cao cấp thế? Tôi bị tiểu đường mất!】 Bạch Anh vừa nãy còn nghĩ chuyện đợt đặt chỗ, bây giờ nhìn thấy màn đạn lại nhịn không được đỏ mặt.

Lúc này, tay Lê Phục lại đưa tới.

Bạch Anh lo lắng, nhanh chóng tắt phát trực tiếp.

Phòng phát sóng trực tiếp tối sầm lại, khán giả bỗng ồ lên.

【 anh đào thè lưỡi ra liếm con chó: Tôi nhầm rồi! Bây giờ ngay cả cơm chó tôi cũng không được ăn!】

【 một chân đá bay các người: Quả nhiên Anh Đào còn nhỏ, nhìn thiếu tướng bên cạnh xem, mặt không đỏ thở không gấp.】



【ùng ục ục: Tan thôi tan thôi, cơm chó hôm nay hết rồi.】 Trong phòng bếp, Bạch Anh để tay dưới vòi nước lạnh rửa sạch một lát, sau đó đặt lên mặt, đợi cho bớt nóng.

Theo lý mà nói là chủ phòng chính, da mặt phải dày một chút, nhưng Bạch Anh từ nhỏ đã dễ đỏ mặt, cái này thật sự rất khó sửa.

Đầu sỏ Lê Phục, vẫn đang bóc vỏ tôm một cách cẩn thận, kể cả khi tay dính đầy nước sốt cũng chẳng thấy phiền.

Anh bóc một bát tôm nhỏ, đổ một thìa súp vào nó rồi đẩy đến trước mặt Bạch Anh, "Nghỉ ngơi một lát đi, mấy người kia không ăn xong ngay đâu."

Một đĩa tôm to như vậy, lại còn phải bóc vỏ, dù cho có gió cuốn mây bay thế nào đi nữa thì cũng không thể ăn xong ngay được.

Bạch Anh xem xét, xác nhận rằng số tôm còn lại trong đĩa vẫn ở mức "an toàn", vì vậy cô dựa vào bàn bếp, dùng tay bốc một con tôm lớn, ném nó vào miệng.

Thấy Lê Phục vẫn đang bóc tôm rất điêu luyện, cô lại gắp một con tôm khác đưa cho anh, đồng thời không quên khen ngợi bản thân: "Ăn thử đi, ngon lắm nha!" Lê Phục mở miệng, vừa ăn tôm vừa không quên do ngón cái với cô gái nhỏ.

"!!!" Mẹ ơi cứu con! Người đàn ông này lại bắt đầu quyến rũ con! Khuôn mặt Bạch Anh vừa hạ nhiệt, lập tức đỏ bừng.

"Anh anh anh..."

Cô rút tay về, đồng thời rời khỏi môi Lê Phục, liền nghe thấy một tiếng "bốp".

"Thực sự rất ngon."

Lê Phục nhìn cô, ý hữu sở chỉ.

(ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác.

Ẩn ý là chị đút nên anh thấy ngon, còn ngon của anh là gì thịt tự hiểu nha:')))