Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao

Chương 97: Bánh rán ngọt và Âm Dương sư



Tuy nói bình thường Lê Phục hành động như một người bạn trai tốt hai mươi bốn chữ hiếu, nhưng sự thật thì...

đây là một loài động vật ăn thịt lớn...

Nhất là khi trong bếp chỉ có hai người, bầu không khí căng thẳng đến kinh ngạc này khiến Bạch Anh không nói nên lời.

ổ ỗ ấ ế Cô nghĩ lại tuổi tác của mình, bỗng nhiên cười xấu xa một tiếng, "Chú à, chúng ta không hẹn."

Thượng tá Á Na vốn dĩ muốn rót một cốc nước, nhưng khi đi ngang qua cửa sổ giao đồ ăn, tay cầm cốc của cô sau khi nghe thấy câu này run lên, cốc nước bị bóp lại, nước trong cốc bị bắn tung tóe khắp người.

Khụ, thiếu tướng với Bạch tiểu thư còn rất biết chơi...

Cái loại khí chất cấm kỵ này~ Mấy tên sĩ quan đang ăn tôm, không khỏi ngẩng đầu tò mò nhìn thượng tá Á Na.

Nhóm người này là những sinh vật đơn thân, họ vẫn có thể nghe Bạch Anh nói chuyện khi họ không có việc gì làm, nhưng khi món tôm om được dọn ra, thì trước mặt họ sẽ chỉ đầy ắp những con tôm hấp dẫn.

Cũng may những người này không nghe thấy, nếu không Bạch Anh mà biết được thì không biết nên tìm cái lỗ nào để chui vào.

Giải quyết xong tôm trong bát, cô rửa tay sạch sẽ và bắt tay vào làm bánh rán quế táo.

Để làm bánh rán, đầu tiên chuẩn bị một loại bột gọi là p ~ teàchoux*.

(bột choux làm bánh su kem) Loại bột này thực chất là bột bánh su kem, có thể làm nhiều hơn một chút để dành dùng làm bánh su kem.

Để làm bột bánh phồng(su kem), cần dùng chảo sữa, cho một miếng bơ lớn vào, sau đó cho lượng nước gấp 3 lần khối lượng rồi đun trên lửa lớn.

Sau khi bơ tan chảy, đun sôi với nước là có thể đun ở lửa vừa.

Lúc này, cô lấy một túi bột nhỏ ra, vừa cho bột vừa khuấy đều cho đến khi bột quyện hết với bơ, đun thêm chục giây thì Bạch Anh mới tắt lửa.

Khi trong nồi vẫn còn hơi ấm, cô đập một quả trứng vào khuấy nhanh tay.

Vì bột kết dính nên không dễ khuấy.

Lê Phục xoay người đi tới bồn rửa tay, rửa sạch tay, đi tới chỗ Bạch Anh, vươn bàn tay hơi thô ráp tiếp nhận công việc của cô.

Bạch Anh hơi nhếch môi, ngẩng đầu nhìn gò má của anh.

Khuôn mặt của Lê Phục có đường nét rõ ràng, các đường nét trên khuôn mặt sâu, xương mày cao và sống mũi thẳng, tạo thành góc cạnh hung hãn, đầy nam tính nhưng cũng khiến anh trông hơi khó ở chung.

Tuy nhiên, người giữ vẻ mặt dữ tợn này lại chưa từng nặng lời với Bạch Anh.

Giống như dồn hết sự dữ dội bên ngoài rồi che giấu sự dịu dàng bên trong, chỉ khi bước vào trái tim anh ấy mới thấy được sự dịu dàng.

Một từ lóe lên trong đầu Bạch Anh —— muốn trượt trên sống mũi cao cao của anh trai nhỏ.

Lê Phục động tay khuấy bột nhưng ánh mắt lại chú ý Bạch Anh.

ằ ằ ằ ắ Bị bạn gái nhỏ nhìn chằm chằm bằng ánh mắt ngưỡng mộ như vậy, Lê Phục cảm thấy mình giống như chiếc đũa trong tay, muốn bay lên trời.

Làm sao để giữ được bình tĩnh dưới ánh mắt ngưỡng mộ của bạn gái? Online...Không được, đã không đợi kịp.

Lê Phục kéo cửa sổ nhỏ nơi chuyển thức ăn qua, đặt nồi sữa xuống.

Bạch Anh chưa kịp phản ứng thì người của cô đã ngồi sẵn trên bàn bếp, ánh mắt của cô vừa vặn đối diện với ánh mắt Lê Phục.

Lê Phục chống hai tay lên nhìn cô chăm chú.

"Hôm nay, anh muốn làm chú Lê ngang ngược."

Tiếng đàn cello trầm đục vang lên bên tai Bạch Anh, nói ra những điều khiến cô ngại ngùng.

Ngay sau đó, cái miệng nói ra những lời yêu thương liền dừng lại, nhẹ nhàng hôn lên môi Bạch Anh.

Bạch Anh nắm chặt quân phục của Lê Phục, lông mi khẽ run lên, cô nhận lấy nụ hôn dịu dàng này.

Lúc đầu, Lê Phục chỉ hôn nhẹ nhàng, cho đến khi Bạch Anh nắm lấy quần áo của anh, dần dần chuyển sang ôm cổ anh, nụ hôn sau đó dần trở nên nồng nàn và mãnh liệt.

Khi Bạch Anh được thả ra, môi cô ấy đã hơi sưng đỏ lên.

"Nguy rồi! Bột mì!" Cũng may Bạch Anh tưởng đã lâu, nhưng thật ra chỉ mới có mấy phút trôi qua.

Bột trong chảo sữa vẫn còn ấm, không thể chậm trễ thêm trứng.

Lê Phục sờ sờ chóp mũi, tiếp tục quấy bột.

Anh rất nghi ngờ rằng mình sẽ bị oánh nếu nói thời gian trôi nhanh quá.

Mặc dù cú đấm Meow Meow rất mềm mại và dễ thương.

Nhưng khiến bạn gái nhỏ bực sẽ phải trả giá đắt.

Bạch Anh tức giận trừng mắt nhìn an, tự cho mình rất lợi hại.

Cô lấy bột đã khuấy và bắt đầu cắt táo.

Táo quá ngọt không thích hợp để làm bánh ngọt, thay vào đó là táo xanh chua ngọt, gọt vỏ cắt miếng vừa ăn để bánh rán có vị ngon nhất.

Có lẽ vì vị chua trung hòa vị ngọt quá mức của bánh rán nên món tráng miệng này rất được yêu thích.

Khuấy táo thái hạt lựu vào bột và đổ vào túi bắt kem*.

(dụng cụ tạo hình bánh cho bắt mắt) Sau đó, cô tìm một cái lồng đui* và lắp nó vào túi bắt kem.

Sau khi chuẩn bị xong, cô đặt túi bắt kem sang một bên, lấy ra một chiếc đĩa sâu lòng, đổ đường và bột quế vào, khuấy đều rồi rải dưới đáy đĩa.

Bật công tắc của nồi chiên, đổ lượng dầu vừa đủ, khi dầu nóng 60%, dùng bắt kem bóp một ít bột vào chảo dầu.

ế ầ Khi dùng hết bột, bánh rán trong chảo dầu trở nên vàng và chín, Bạch Anh vớt bánh rán ra, để ráo bớt dầu thừa rồi đổ vào đĩa sâu lòng ngập đường quế, lắc nhẹ đĩa để bề mặt của chiếc bánh rán được phủ một lớp đường và bột quế.

Tuy còn được gọi là bánh rán nhưng bánh rán quế táo là một miếng nhỏ chứ không phải hình nhẫn như cái khác.

Bạch Anh che tai kêu Lê Phục lấy bánh rán ra, cầm một cái bát nhỏ, cắn chiếc bánh rán vừa mới ra khỏi chảo.

Vị ngọt thanh của đường bột quyện với mùi thơm đặc trưng của bột quế, khi cắn vào thấy bên trong mềm, có nhân mềm như bơ, thỉnh thoảng cũng có thể ăn trúng táo cắt hạt lựu chua ngọt.

Khi Lê Phục quay lại, đã thấy Bạch Anh dựa vào bệ bếp, nheo mắt như một con mèo nhỏ lười biếng.

Trong nhà hàng, thượng tá Á Na và các nam sĩ quan khác bắt đầu đánh nhau, dùng đũa toi giành cậu giật.

"Không phải đàn ông mấy người không thích ăn ngọt à?" Thượng tá Á Na che chặt chén của mình,tức giận nói.

"Đây là thành kiến! Ai nói đàn ông không thích đồ ngọt! Rõ ràng tôi thích!" Có lẽ vì không khí ấm áp trong tiệm Bạch Anh, những người đàn ông cao lớn này nhanh chóng thích nghi với môi trường và trở nên giống như những tín đồ ăn uống khác.

Trước miếng ăn, mỗi tấc đất đều phải tranh.

Chỉ có Mạnh Diệp Lâm đẩy bánh rán trong bát và đưa tay giữ vành mũ, "Khụ, tôi thực sự không thích đồ ngọt."

Một sĩ quan tên La Húc ôm cổ anh: "Anh trai nhỏ, người ta cũng muốn ăn bánh rán."

Những người khác cười lớn đẩy La Húc.

"Xin chào tôi là...!" "Mau ngậm miệng lại, nổi hết da gà rồi!" "Đấm giờ!" Bạch Anh giống như một chú chuột đồng nhỏ, trong miệng nhai bánh rán, chống hai má nhìn ra cửa sổ giao thức ăn, một đôi mắt mơ hồ ánh lên ánh sáng hóng hớt.

Nhìn thượng tá Á Na yêu đương có vẻ rất phấn khích nha.

Điều mà mọi người không ngờ là thượng tá Á Ba, người luôn được phân biệt rõ ràng với những người khác, đã thực sự chọn một vài chiếc bánh rán từ bát của Mạnh Diệp Lâm và ăn nó như thể không phải của ai khác.

Mấy người đàn ông nháy mắt điên cuồng với nhau.

Có lẽ nào cây sắt đã nở hoa trong quá trình làm nhiệm vụ của chúng ta rồi? ...

Cả buổi chiều, vị chua ngọt của bánh rán trôi qua thật nhanh.

ố Ô Ô Sau khi Bạch Anh bận rộn làm bữa tối xong, Lương Ô Ô đưa Lương Man Man tới.

Mấy người ngồi trước quầy bar, nhâm nhi ly cocktail do Bạch Anh pha, nghe Lương Man Man kể khổ.

Bạch Anh nghe một lần, hiểu đại khái sự việc.

Bởi vì Lương Man Man lộ mặt trong buổi phát sóng trực tiếp, nhiều người trong trường biết rằng cô là bạn của Bạch Anh, một số nam sinh bắt đầu theo đuổi Lương Man Man một cách điên cuồng vì một số mục đích không thể cho người khác biết.

Trong số đó, có một thẳng nam ung thư khiến Lương Man Man đau đầu nhất, nhưng cô lại không giỏi tranh cãi với người khác, mỗi lần nhìn thấy người này nói chuyện, cô đều tức giận đến nóng cả gan.

"Phiền chết, lại tới nữa!" Lương Man Man nhìn thấy một tài khoản nhỏ mới nhắn tin với cô, vừa nhìn đã biết ngay đây là thẳng nam ung thư đã quấy nhiễu cô nhiều ngày.

Bạch Anh vươn tay, "Đưa quang não cho chị, để chị nhắn cho."

Mặc dù chị đây chưa từng yêu đương nhưng chắc từ chối cũng không ít? Loại người không có kiến thức về bản thân, phải vặn lại từng câu từng chữ cho đến khi anh ta tự biết mà lui.

Lương Ô Ô xóa tin nhắn cô định gửi đi, chuẩn bị xem thử Bạch Anh định làm gì.

【46824xxx543: Chị gái nhỏ, em thích chị đã lâu rồi, chị tên là gì nha...?】 Bạch Anh ngả người ra sau, "Cậu ta lại còn giả vờ quen em à?" "Đúng á, nhưng đến lúc nói chuyện liền phát hiện là cùng một người.

Người này còn bám theo em, em tìm bảo vệ ở trường cậu ta mới bớt lại."

Bạch Anh: "..."

Gan! 【 thanh thanh chậm: Tôi không tên.】

【46824xxx543:...】

【46824xxx543: Chị gái nhỏ rất thích nói đùa nha, chị gái nhỏ ở đâu đó...? 】

【 thanh thanh chậm: Tôi ở hệ ngân hà.】

【46824xxx543: Đừng đẩy người ra xa ngàm dặm như vậy nha, mỹ nữ, ngày mai anh mời em đi ăn được không?】

【 thanh thanh chậm: Không muốn, cả ngày mai tôi không đói.】 Lương Ô Ô cùng Lương Man Man nhìn thấy Bạch Anh trả lời lại, đã bắt đầu vỗ đùi cười phá lên.

"Omg, sao chị lại không nghĩ ra nhỉ? Còn có thể trả lời như này á?" Lương Ô Ô của mình không đủ tốt, nhưng Dạ Âm Dương Sư hữu dụng hơn.

ố ố 【46824xxx543: Phụ nữ như vậy không tốt đâu, từ chối người khác mãi sẽ bỏ lỡ nhiều thứ đấy.】

【 thanh thanh chậm: Hiểu lầm rồi, tôi chỉ từ chối anh.】 "Phì!" Lương Man Man đã tưởng tượng được cảnh anh ta tức tới biến dạng.

【46824xxx543: Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây¹, không nên coi thường người trẻ, chỉ nhìn qua màn hình thật thiển cận.】

【 thanh thanh chậm: Thế nhưng khởi đầu của tôi là Hà Tây nha...! Chậc! Số tốt lại cố gắng, cũng hết cách thôi.】

【46824xxx543: Phụ nữ mấy người cũng chỉ có mấy năm thanh xuân, qua đoạn thời gian này thì cũng chả đáng tiền.】

【 thanh thanh chậm: Đàn ông như anh cũng chả có thời kỳ hoàng kim gì, có thời gian chờ phụ nữ già thì đi ngủ đi, bao giờ tôi được 300 tuổi thì hẹn anh nha!】 "Đĩ!" Nhà cho thuê, một người đàn ông trông bình thường không nhịn được đập quang não.