Tôi Nổi Điên Ở Tiểu Thuyết Tương Lai Ngược Thụ

Chương 2: Người Thân



Editor: Sn - Truyện chỉ up tại wattpad: pod1803 và wordpress.

- ---------

Phía Tây Hồng Thành, trạm dừng chân cửa khẩu khu vực 3 - 6.

Cạnh bức tường treo bản đồ phân chia khu vực, hai cô gái cầm cà phê nóng hổi trong tay đang tán gẫu.

Cô gái tóc ngắn lắc đầu: "Tuy mối quan hệ giữa ba người bọn họ không rõ ràng nhưng mà tặng vòng hoa tang, thuê người khóc tang, đã thế còn đưa di chúc cho chú rể ngay buổi lễ đính hôn của em trai mình...Cũng quá đáng lắm!"

"Nghe nói mẹ hắn sợ đến ngất đi, thật sự điên rồi!"

"Người kia là mẹ kế của hắn, hắn thèm để ý chắc?"

Hai cô gái cười đùa nói chuyện với nhau.

Từ Thanh Nhiên vặn nắp chai nước ép nho, dưới nắp có khắc mấy chữ "có thể đẩy nhanh quá trình phục hồi MT." Cậu vừa định uống thì bỗng phát hiện trên mu bàn tay trái đang cầm chai có một ấn ký màu xanh lam.

Nó nhỏ bé như móng tay cái, với những đường vân uốn lượn, trông như dòng nước chảy hoặc ngọn lửa bập bùng.

"Kết quả thế nào? Từ Thanh Nhiên thật sự ừm... đã tự sát từ lúc đó rồi sao?

"Ai biết được? Tiệc đính hôn kết thúc rồi, trên mạng cũng không có bài viết nào cập nhật vụ ấy."Cô gái tóc ngắn nhỏ giọng nói,"Nói không chừng Từ gia cũng không muốn tìm, ước gì hắn thật sự chết ở bên ngoài đỡ phải nhặt xác."

Người bạn kia ngạc nhiên kêu lên: "Không đến mức đó chứ?! Cha của đại thiếu gia dù gì cũng là cha con ruột thịt mà!"

Nữ sinh lại nhẹ giọng nói, Từ Thanh Nhiên phải lắng nghe thật kỹ mới hiểu được nội dung lời nói của cô.

"Trước khi liên hôn với Thích Gia, Từ gia vốn sắp sụp đổ rồi. Bây giờ hơn nửa tài sản của họ đều là kết quả của việc sáp nhập với phần tài sản của nhà Thích khi xưa. Mặc dù Thích Gia hiện không còn trong giới thượng lưu, nhưng nghe nói mẹ của đại thiếu đã để lại một khoản tài sản khổng lồ trước khi qua đời."

"Trước khi chết, cô ấy đã lập di chúc để lại toàn bộ tài sản cho đại thiếu gia, đợi thiếu gia đầy 22 tuổi đã có thể thừa hưởng, còn vị cha kia của đại thiếu chỉ là tạm thời quản lý thôi."

"Cậu thử nghĩ xem nếu cậu là cha của đại thiếu, cậu có sẵn lòng đưa hết quyền quản lý và sản nghiệp cho đại thiếu không?"

"A, cậu nói thuyết âm mưu này làm tớ nổi hết da gà...."

Hai người lại luyên thuyên một lúc tới khi thông báo tàu cao tốc sắp khởi hành vang khắp khu nghỉ ngơi mới vội uống nốt cà phê. Hai cô nàng vứt ly giấy vào thùng rác cạnh máy bán nước tự động, lúc đi ngang hơi liếc nhìn Từ Thanh Nhiên một cái.

Sau đó kích động nhỏ giọng thì thầm:"Ta nói sao mà đẹp trai quá đi!"

"Tớ hiểu, hiểu mà, còn là kiểu đẹp điên luôn."

"Haha, nếu Từ đại thiếu gia mà cũng trai vậy, tớ còn có thể thương hại anh ta một xí, dù gì vị hôn thê của em trai anh ta cũng là người yêu cũ đã yêu nhiều năm mà..."

Tiếng thông báo đếm ngược thời gian tàu cao tốc xuất phát vang lên, bầu không khí tại khu vực nghỉ ngơi trở nên khẩn trương.

"Nhìn dòng người tấp nập qua lại, Từ Thanh Nhiên thong thả, trong lòng hỏi hệ thống: " 'Tao' của trước kia có đúng như lời cô gái kia kể không?"

Nghe thì cũng đúng là hơi điên.

Hệ thống lại nói: "Nhưng không phải như vậy."

"Ngoài việc nguyên chủ không thích người mẹ kế và em trai cùng cha khác mẹ, thì là một người khá đơn thuần, tốt bụng. Cậu ấy yêu người bạn trúc mã của mình lại có phần cố chấp với những việc liên quan đến người kia nhưng không đến mức làm ra chuyện như vậy."

"Cậu ấy chỉ là hơi vụng về trong lời nói, không giỏi thể hiện cảm xúc, hơi già mồm, còn rất đáng yêu đó."

Từ Thanh Nhiên nghe xong, hơi thất vọng.

Hệ thống lơ đễnh nói tiếp: "Vụ đính hôn rùm beng đó đều do em trai Từ Thanh An tự dàn dựng, mục đích là bôi nhọ danh tiếng của nguyên chủ, khiến cho người thân, bạn bè và Lục gia có ấn tượng xấu về cậu ấy."

Từ Thanh Nhiên: "Như vậy không tốt sao?"

"Ai muốn chọc đến cậu ta đều phải nghĩ kỹ trước khi làm, thế giới sẽ thanh bình hơn."

Hệ thống:"..."

May mà lễ đính hôn đã kết thúc, nếu không nó sợ ký chủ nhà nó sẽ tự mình phá luôn.

Uống đến khi chai rỗng, chỉ số MT trên đồng hồ của Từ Thanh Nhiên mới đạt tầm 30%. Cậu vứt chai rỗng và tiếp tục hành trình 'trở về nhà'.

Mặc dù có vẻ cái nhà này không chào đón cậu mấy.

Trong xe, Từ Thanh Nhiên xoa ấn ký màu xanh trên mu bàn tay.

Không lau đi được.

Hệ thống nhắc thêm: "Nguyên chủ và trúc mã vốn là một đôi, tại vị em trai trà xanh nên mới chia tay. Sau vì kế hoạch của em trai trà xanh nên trúc mã đã vô tình ngủ với cậu ta vào ngày sinh nhật 19 tuổi của nguyên chủ! Ọe!"

Cậu thả lỏng đôi bàn tay đang đan chéo, tạm thời không để ý đến dấu ấn bí ẩn kia nữa.

"Gì mà vô tình?"

Từ Thanh Nhiên tựa vào lưng ghế, giọng điệu hờ hững nói: "Suy cho cùng, anh ta chỉ là không cưỡng lại được cám dỗ, không quản được quả dưa leo thúi của bản thân mà thôi."

"Kẻ thực sự say khướt không thể làm chuyện đó."

Chiếc phi cơ nhanh chóng khởi động lại, lao vào màn đêm.

·

Hồng Thành, khu trung ương 1.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
3. Đừng Làm Nũng Với Anh
4. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
=====================================

Tòa nhà cao tầng san sát, từ mặt đất mọc lên những tòa nhà cao chọc trời, từ xe đến phi cơ, đến tàu cao tốc và các phương tiện giao thông công cộng khác, đều có những con đường riêng. Kiến trúc thành phố vừa trật tự vừa hỗn tạp này khiến cậu nhớ đến một nơi gọi là Trùng Khánh ở kiếp trước.

Điểm khác biệt nằm ở chỗ Trùng Khánh phát triển lên cao do địa hình tự nhiên, còn ở đây buộc phải phát triển do sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật.

Khu 1 là khu vực sầm uất và khu dân cư cao cấp, được xem như trung tâm của Hồng Thành. Là gia tộc danh tiếng, biệt thự Từ Gia tọa lạc tại vị trí đắc địa trong khu vành đai 2. Chỉ với 4 con người ở trong căn nhà rộng rãi, xa hoa với diện tích lên đến vài trăm mét vuông,

Khi Từ Thanh Nhiên về đến nhà, đèn trong nhà vẫn sáng.

Cậu mở cổng bằng máy quét vân tay, vừa bước vào đã thấy cả nhà ba người đang vui mừng hò reo vì một chuyện vui nào đó.

"Hôm nay Thanh An và Lục Thành đính hôn rất suôn sẻ. Lúc về còn nhận được giấy báo trúng tuyển của Grandis. Đó là học viện danh giá nhất đế quốc, có tiền cũng chưa chắc vào được. Hôm nay quả thực là song hỷ lâm môn*!"

*song hỷ lâm môn: niềm vui nhân đôi

Người nói với giọng điệu đầy kích động, là nữ nhân duy nhất trong nhà, mẹ kế của Từ Thanh Nhiên. Nhiên. Bầu không khí vui vẻ, nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt họ như thể hoàn toàn quên rằng họ còn một đứa con trai đang ở ngoài kia, sống chết không rõ.

Vì vậy, khi Từ Thanh Nhiên đột nhiên mở cửa bước vào, biểu cảm trên khuôn mặt của tất cả mọi người đều cứng đờ trong giây lát.

Mỗi người một ý nghĩ.

Người đầu tiên phản ứng lại là Từ phụ, nụ cười trên mặt bỗng chốc tắt lịm, ông đứng phắt dậy từ ghế sofa và mắng to: "Thằng bất hiếu, mày còn biết đường về nhà à?!"

Từ Thanh Nhiên nhướng mắt, đáp: "Nếu không về, chỉ sợ các người xác còn chưa nhặt đã vội tổ chức tang lễ cho tôi rồi."

"Mày...!" Mặt Từ phụ đỏ lên, chắc là thẹn quá hoá giận, "Mày, mày nói gì vậy hả! Vụ náo loạn chiều nay, tao còn chưa tính sổ với mày đâu!"

Người phụ nữ liếc nhìn ông một cách trách móc, sau đó tỏ thái độ ân cần và thân thiện đến bên Từ Thanh Nhiên, thân mật ôm lấy cánh tay cậu: "Thanh Nhiên, cha con cũng chỉ vì lo lắng cho con nên mới tức giận như vậy, con đừng so đo với ông ấy làm gì nhé."

"Con mất tích cả buổi, còn làm cổ bị thương nữa? Không sao chứ?"

Nữ nhân trước mặt với mái tóc dài uốn nhẹ, ăn mặc theo phong cách cổ điển, là mẹ kế của nguyên chủ, đồng thời cũng là mẹ ruột của Từ Thanh An. Thực tế, điều sốc óc hơn là Từ Thanh An còn là em trai cùng cha khác mẹ với nguyên chủ.

Hệ thống nói người mẹ kế này là mối tình đầu của Từ phụ, năm đó sau khi ông kết hôn với mẹ nguyên chủ không lâu thì hoài thai nguyên chủ. Trong lúc đó vị mối tình đầu này cũng có thai với ông ta, hai đứa bé chỉ cách nhau bảy, tám tháng.

Mẹ nguyên chủ vừa mất, nửa năm không gặp, Từ phụ đã chờ không kịp mà cưới người vào cửa. Bây giờ còn cùng nhau mưu tính làm sao để chiếm toàn bộ di sản mà mẹ nguyên chủ để lại.

Từ Thanh Nhiên không hề đáp lại lòng tốt giả tạo của bà ta, lạnh lùng liếc cánh tay đang ôm tay mình, nói: "Tôi không biết bản thân có sao không, nhưng bà mà không buông ra thì bà sẽ có sao đấy."

Lần đầu mẹ kế Từ Thanh Nhiên nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng, thậm chí có chút vô tình trong đôi mắt cậu, sợ hãi buông tay ra, lùi lại vài bước. Từ phụ nghe cậu nói, sải bước tiến lên kéo vợ ra, tức giận nói: "Thằng ranh con, mày nói gì hả? Dì mày đang mang thai, mày muốn làm gì?!"

Từ Thanh An, người im lặng từ khi cậu bước vào, cũng không thể nhịn được mà lên tiếng chất vấn: "Anh, dù sao mẹ cũng là trưởng bối của anh, sao anh có thể nói ra những lời vô tình như vậy?"

Âm thanh ngược lại hơi nhu nhược, ngay cả khi tức giận cũng có chút mềm mại. Người bình thường nghe xong có lẽ sẽ lập tức cảm thấy áy náy.

Đây là lần đầu Từ Thanh Nhiên nhìn kỹ người em cùng cha khác mẹ trong truyền thuyết của mình, Từ Thanh An. Chiều cao khá ổn, tầm 1m75, màu tóc sẫm hơn màu nâu nhạt của thân xác này, môi hồng răng trắng, mày thanh tú, nét mặt ôn hòa, trông rất hiểu chuyện.

Từ Thanh Nhiên nhìn cậu ta vài giây, rồi bất chợt nói: "Nói về sự vô tình, e rằng tôi vẫn chưa bằng cậu đâu."

Từ Thanh An siết chặt tay đang buông thõng bên hông, sắc mặt khó coi: "Ý anh là gì?"

Nỗi bất an len lỏi trong lòng cậu ta. Theo kế hoạch, Từ Thanh Nhiên phải chịu khổ vài ngày mới được tìm thấy. Vậy mà anh ta bình an trở về, một điều hoàn toàn nằm ngoài dự tính.

Nhưng cậu ta cũng không lo Từ Thanh Nhiên sau khi biết sự thật sẽ tố cáo. Không có bằng chứng, thêm việc mọi người đang có ấn tượng xấu, họ sẽ không tin lời nói từ một phía của anh ta.

Quả nhiên, Từ Thanh Nhiên cũng hiểu rõ việc này, không trả lời mà chỉ xoay người bước lên lầu.

Tâm trạng hỷ nộ ái ố của những người dưới lầu cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cậu.

Phòng của Từ Thanh Nhiên rất đơn điệu, cũng không lớn lắm.

Rèm cửa màu xám trắng, ga giường và chăn bông kẻ caro xanh trắng đơn điệu, chỉ có áp phích hoạt hình dán bên cạnh tủ sách xem như tươi sáng chút. Tiếc là màu sắc trên tấm áp phích đã phai đi khá nhiều, gần như không thể nhìn rõ ảnh gốc.

Trên chiếc bàn gỗ mộc mạc, một lá thư đã được mở ra nằm im lìm.

Từ Thanh Nhiên khóa cửa sau mới đi tới lấy nó. Đó là một tờ thông báo, trên giấy in biểu tượng tinh vân, bên trái tinh vân là một con rồng bạc trắng, bên phải là một con phượng hoàng vàng.

Dưới những dòng chữ nhỏ ghi tên "Grandis":

' Từ Thanh Nhiên đồng học, qua kiểm tra đã phát hiện thành tích của em có dấu hiệu gian lận.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, thật đáng tiếc phải thông báo với em, danh ngạch trúng tuyển vào Học Viện Y của em bị huỷ bỏ.'

Thật mỉa mai khi kệ sách trong phòng ngoài sách ra, thứ nhiều nhất lại là các loại cúp và bằng khen học thuật.

Từ Thanh Nhiên tự nhận kiếp trước mình chẳng có cơ hội đi học nên là một học tra điển hình. Nhưng một người xuất sắc như nguyên chủ, sao có thể gian lận?

Hệ thống thở dài, nói ra nguyên nhân:"Nguyên chủ có người trúc mã là Lục Thành, cha hắn Lục Ôn Niên là giáo sư có tiếng ở Học Viện Y Grandis, nhưng ông ta không thích nguyên chủ, nên cậu hiểu rồi đấy..."

"Không thi cũng tốt." Từ Thanh Nhiên thở phào nhẹ nhõm, "Nếu người ta thi đỗ, tao không biết lấy gì để trở thành một sinh viên y khoa xuất sắc."

Hệ thống thấy có lý, nghĩ đến chuyện xảy ra ở tầng dưới, lại hỏi: "Vậy sao nãy cậu không nói thẳng sự thật với Từ phụ và mẹ kế? Phải cho họ biết, cái đứa trà xanh đó không đơn giản như bề ngoài đâu."

"Mặc dù họ không nhất thiết phải tin, nhưng ít ra cũng mở ra con đường lội ngược dòng đó!"

Từ Thanh Nhiên không trả lời, tay vẫn siết chặt tờ giấy báo nhập học, ánh mắt đăm đăm nhìn vào dòng chữ "Hủy bỏ tư cách nhập học" mà không di chuyển.

Lâu sau, Từ Thanh Nhiên mới lên tiếng hỏi hệ thống: "Mày biết cách làm một người ngã thảm hại hơn không?"

Vừa nói, cậu vừa nhét thư báo vào lại.

"Phải đợi đến khi hắn leo lên đến đỉnh cao nhất, rồi sau đó đá hắn ta ngã xuống."

"Như thế mới là thảm nhất."

Nói xong ném luôn phong thư vào thùng rác.

Hệ thống thành thật không nói nữa.

Từ Thanh Nhiên mở tủ quần áo, tuỳ ý thay một bộ khác rồi ngã vật ra giường. Một ngày ngắn ngủi nhưng khiến cậu kiệt sức, nhất là sau khi điều khiển phi cơ đến đây, tinh thần của anh lại càng cạn kiệt.

Hôm nay trước mắt cứ thế đi, cậu thầm nghĩ, chuyện khác mai tính.

...

Kết quả hôm sau tỉnh lại, cậu bị sốt cao, dữ liệu trên đồng hồ thông minh nhảy lên mức 40 độ đáng sợ.

"...Chuyện là như này, tinh thần lực của nguyên chủ thuộc loại thấp nhất trong thế giới này, rất cạn kiệt. Hôm qua là ngày đầu tiên ký chủ xuyên vào, như một phần thưởng và hỗ trợ ban đầu, hệ thống sẽ tự động nâng cấp tinh thần lực cho ký chủ sau giấc ngủ đêm đầu tiên. Mỗi lần nâng cấp tinh thần lực sẽ đi kèm với các triệu chứng khó chịu như sốt nhẹ, cố gắng chịu đựng là được."

Từ Thanh Nhiên nằm trên giường, đầu óc nặng trĩu: "Vậy giờ tao tăng từ cấp mấy đến cấp mấy?"

Hệ thống trả lời với giọng nhỏ: "Cũng chỉ... từ cấp F thấp nhất lên cấp B, miễn cưỡng đủ để thi vào học viện quân sự."

Từ Thanh Nhiên tạm thời không muốn trả lời hệ thống.

Từ Thanh An nằm trên giường nửa ngày, định dựa vào việc nghỉ ngơi để thuyên giảm tình trạng, nhưng càng nghỉ lại càng tệ hơn, đồng hồ thông minh thậm chí còn báo động. Bất lực, cậu đành cố gắng xuống giường, nghe theo hệ thống đi khám.

Mới đến đầu cầu thang, tiếng nói chuyện ấm áp của gia đình ba người đã lọt vào tai. Cùng với đó là tiếng mở cửa, có vẻ Từ Thanh An cũng chuẩn bị ra ngoài.

Giọng nói hơi khàn của Từ phụ vang lên: "Thanh An à, con định đến bệnh viện tìm giáo sư Lục à?"