Tôi Say Rượu Cưỡng Hôn Trúc Mã

Chương 7



8.

Sau bữa tối, Lục Mộ Xuyên khăng khăng muốn đưa tôi về ký túc xá, thực ra đó chỉ là một quãng đường ngắn, tôi có thể tự mình quay về, nhưng cuối cùng vẫn là không từ chối anh ấy.

Dưới gốc cây đa, tôi nói lời từ biệt, muốn rời đi, lại bị anh nắm lấy khóe tay áo, cười gượng một tiếng: "Ôm một chút?"

Tối nay không uống rượu mà!

Tôi ngước mắt lên bắt gặp đôi mắt của anh, bên trong lấp lánh những vì sao, trong đôi mắt đen láy in dấu sự xấu hổ của tôi.

Tôi hít một hơi, như có cái gì nổ tung trong lòng.

Tôi chưa kịp trả lời thì đã bị anh kéo vào lòng, anh hơi cúi người tựa đầu vào vai tôi, thân hình to lớn bao bọc lấy tôi dưới bóng của anh, giống như một đứa trẻ ôm con búp bê yêu quý của mình, rất lâu sau mới buông ra.

Anh ấy thay đổi rồi.

Trên thực tế, quả thật có nhiều chứng cứ, nụ hôn trong đêm say, lời nói trong công viên và hành vi gần đây ngày càng rõ ràng.

Thay vì uể oải đứng sang một bên, tôi bắt đầu kiểm tra thái độ của mình từng chút một.

Tim tôi đập mạnh đến nỗi tôi cúi đầu rồi vội vã trở về ký túc xá.

Không ngờ ở đây đã có người chờ sẵn, chờ tôi bị bắt rồi thi nhau thẩm vấn sau khi tôi lao vào lưới.

Các bạn cùng phòng cười cười, lão đại nói: "Không nỡ rời xa à ~"

Lão nhị, "Xa nhau thật khó nha ~"

Lão tam, "Ghen tỵ chít đi được ~"

Ah ~ Tất cả bọn họ đứng trên lầu đều nhìn thấy rồi!

"Châu Gia Hòa, nhanh chóng, trung thực! Tình hình thế nào ~ Mày tiến triển đến bước nào rồi?"

"Tỏ tình rồi, không bên nhau, không có ai chủ động?"

"Khi nào thì kết hôn, khi nào thì bàn đám cưới? Tao sẽ làm phù dâu—"

Tin đồn đang cháy tứ tung, và tôi thì đang run rẩy ở giữa.

Suy nghĩ của Lục Mộ Xuyên luôn rõ ràng nên tình cảm của tôi sẽ không còn bị kìm nén nữa.

Đương nhiên, khi đối mặt với anh ấy, trong lòng tôi cảm thấy có chút tự ti, trầm cảm lâu ngày cũng đã tạo thành tính cách không dám chủ động đối mặt với tình cảm, chỉ biết nhìn trước ngó sau.

Việc thường xuyên bị cha mẹ coi thường đã khiến tôi cảm thấy mình thực sự tệ, không có điểm mạnh, tính cách cổ hủ, nhàm chán và không biết cách yêu thương người khác, sau một thời gian Lục Mộ Xuyên chắc hẳn sẽ mệt mỏi và chán ghét tôi thôi.

Bây giờ thế này đã rất tốt rồi, nếu tiến xa hơn nữa, một ngày nào đó chúng tôi sẽ chia tay, chẳng phải đến bạn còn không làm được nữa sao, chúng tôi đã ở bên nhau hơn mười năm rồi, tôi không muốn mất anh ấy một ngày trong tương lai.

Bạn cùng phòng nghe vậy thở dài khổ sở, có chút giống như hận sắt không thể thành thép.

Một chiếc gương được đưa từ trái qua, tôi vô thức nhận lấy nó.

"Soi gương cho kỹ đi bạn tôi! Cô gái xinh đẹp này, xin phiền cô hãy hiểu rõ về bản thân mình! Khuôn mặt này, dáng người này, sự kiêu hãnh này..."

Cô ấy khó hiểu nhìn quanh ngực tôi, "Mày có biết trên tường tỏ tình của trường có biết bao nhiêu người muốn mày không?"

"Cái này..." Tôi thật sự không biết.

"Mày bận rộn như vậy, hoặc là đi làm thêm, hoặc là trên đường đi, những thứ này sao có thể để ý, không biết cũng là bình thường, bọn tao gửi WeChat cho."

"Tao biết mày không thích, nên mỗi lần nhận được mã QR đều là của tao, hehe."

“Đi qua một bên!” Con bạn bị đẩy sang một bên.

"Đối với mày sắc đẹp là thứ không quan trọng nhất." Lão đại

"Mày là học sinh giỏi nhất trong khoa của chúng ta, mày luôn đứng đầu lớp trong suốt cả năm, lại là học sinh yêu quý của giáo viên, phúc tinh của chị Lưu, học bổng thì nhận được dễ dàng. Có bao nhiêu người phải sờ ảnh mày lấy vía trước kỳ thi đó!"

Lão tam nói: "Đúng vậy, mà mày lại còn độc lập! Học hành và sinh hoạt tự lập! Thật là một cô gái ưu tú! Nếu tao là đàn ông, tao nhất định sẽ cưới mày về nhà! Tiếc thật đấy, bị tên nhóc Lục Mộ Xuyên đó hớt tay trên!"

"Tiểu tứ, tự tin lên đi! Mày đã tốt hơn so với phần lớn nữ sinh rồi! Tôi nói à, chính là tên Lục Mộ Xuyên kia nên cảm thấy thua kém, yêu một cô gái mạnh mẽ như vậy, anh ta phải chịu bao nhiêu áp lực chứ!"

"Nhưng……"

"Mày không thể lựa chọn ngày sinh của mình, nhưng tiểu tứ, mày phải tin rằng trên thế giới này sẽ luôn có một người yêu mày! Mạnh dạn lên!"

Có lẽ họ đã cho tôi dũng khí, và cuối cùng tôi cũng có đủ dũng khí để chủ động tiến một bước về phía chàng trai luôn bảo vệ tôi suốt thời gian qua.

Do bạn cùng phòng xúi giục, hôm nay tôi đã hẹn gặp Lục Mộ Xuyên.

Bọn họ bận rộn trang điểm, chọn quần áo rồi tết tóc cho tôi, 3 người họ hì hục rất lâu cho đến khi mọi thứ đã hoàn tất, Lục Mộ Xuyên không biết bản thân phải đợi bao lâu đây.

Tôi vội vàng đi xuống lầu.

Tại bồn hoa ở góc tòa nhà Minh Đức thấp thoáng một chiếc áo sơ mi quen thuộc, tôi dễ dàng nhận ra, tôi đi vòng qua chướng ngại vật trước mặt để gọi anh nhưng bị cảnh tượng trước mặt giữ lại.

Kỳ thật cũng không có gì, nhưng là có người tỏ tình với anh, nhưng mà cái phong bì màu hồng có chút chướng mắt.

Tôi đã gặp cô nữ sinh đó, cô ấy là sinh viên năm thứ nhất có tính cách sôi nổi, đáng yêu, giống như một mặt trời nhỏ khác.

Họ có vẻ hợp... hơn tôi.

Tôi không thể không rụt rè, sự can đảm mà tôi đã thu thập được cuối cùng biến mất ngay lập tức.

Không biết học muội nói với anh cái gì, ánh mắt Lục Mộ Xuyên cong cong, trên mặt tràn đầy ý cười.

Thấy vậy, tôi xoay người muốn rời đi, không nên quấy rầy bọn họ.

Anh ấy tinh mắt phát hiện rồi

Thanh âm có chút vội vàng, "Giai Giai! Em đừng đi!"

Ngay sau đó anh ấy đã ở trước mặt tôi, đưa tay ngắn không cho tôi đi.

Gặp phải tình huống như vậy, anh không kìm được mà nắm lấy tay tôi, "Em đừng hiểu lầm! Anh từ chối rồi. Cô ta không thực sự thích anh, cô ấy chỉ tán tỉnh anh vì anh đẹp trai thôi. Anh với cô ta không có quan hệ gì cả. Giai Giai, em không được hiểu lầm!"

Tôi phá lên cười, người này thật tự luyến.

Anh ấy cho rằng tôi không tin nên lập tức dẫn tôi đến trước mặt nữ sinh kia, nói từng chữ một: "Để tôi giới thiệu, đây là bạn gái của tôi, Chu Giai Hòa!"

?

Bạn gái?

Sau đó, anh ấy giới thiệu cô ấy với tôi, "Này...bạn học, bạn tên là gì?"

"Thì ra chị là Châu Giai Hòa! Học tỷ, em tên là Tống Tuyết."

Cô ấy chỉnh lại quần áo, đối mặt với tôi, trông giống như một đối tác nữ xấu xa sắp bắt đầu một buổi trà đạo.

Ai ngờ, sự thật là là một câu chuyện khác, "Hai người thật sự là một đôi nha! Lời đồn không lừa được em đâu! Thanh mãi trúc mã mãi đỉnh!"

"Tôi sẽ trông kỹ 2 người đó nhé, mỹ nam mỹ nữ đều thật chói mắt!"

Ánh mắt của cô ấy thỉnh thoảng chuyển hướng trên vai trái của tôi, trên mặt lộ ra vẻ kích động, "Hai người nhất định phải ở bên nhau đó nha!"

Lục Mộ Xuyên, "Bạn học Tống Tuyết này là fan CP của chúng ta đó."

Đúng như những gì anh ấy nói, học muội Tống Tuyết thấy sắc thì sinh ý, thuận tiện tỏ tình luôn, sau đó trò chuyện với Lục Mộ Xuyên về tôi, họ đã có một cuộc trò chuyện rất vui vẻ.

Nói xong, Tống Tuyết vừa đi vừa ngân nga một bài hát vui vẻ như thể bây giờ là Tết Nguyên Đán vậy.

Để lại tôi mắt to mắt nhỏ ngạc nhiên cùng cực.

Lúc này Lục Mộ Xuyên mới chú ý tới trang phục của tôi, có chút không tự nhiên nhìn đi chỗ khác, "Em... Hôm nay em thật đẹp!"

“Cảm ơn,” tôi dừng lại, “Tại sao anh lại nói với cô ấy em là bạn gái của anh?”

Anh ấy ấp úng, "Chỉ là, anh chỉ viện cớ để từ chối cô ấy mà thôi, nhưng mà không hỏi em trước, anh xin lỗi!"

"Ở trường có nhiều người tỏ tình với anh không?"

Tôi mất cảnh giác, chuyển chủ đề, nhưng Lục Mộ Xuyên nhất thời không nhận ra, "Hả?"

"Không, không nhiều, anh đều từ chối hết, ngày thường cũng không nói chuyện với nữ sinh!"

"Ồ? Vậy học muội Tống Tuyết là?"

"Là ngoài ý muốn, cô ấy nói thích em nên anh mới nói với cô ấy vài câu, nếu như em không thích..."

Tôi: "Họ đều bị từ chối khi tỏ tình anh?"

Anh gật đầu như giã tỏi, "Ừ, anh từ chối!"

"Nếu em tỏ tình anh thì sao?"

Anh ấy không chút nghĩ ngợi liền mở miệng nói: "Đương nhiên từ..."

Không khí yên lặng trong giây lát.

"Giai Giai, em nói cái gì?!"

"Lục Mộ Xuyên, em nghĩ thông rồi!"

Chàng trai luôn luôn liều lĩnh vào lúc này liền run lên, "Gì....gì cơ?"

"Em sẽ chịu trách nhiệm với anh!"

Nghe đến đây, anh ấy lúc đầu còn ngây ngẩn cả người, nhưng ngay sau đó ánh mắt tối sầm lại, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại kìm lại, một lúc sau mới lẩm bẩm: “Chỉ là chịu trách nhiệm à, nhưng...."

Những lời tiếp theo đều bị anh ấy giữ lại rồi.

Nhưng tôi nghe rõ ràng mấy chữ đầu tiên, "Lục Mộc Xuyên, anh thích em sao?"

"Anh thích, đã thích rất nhiều năm rồi."

"Vậy thì tốt, em nói em chịu trách nhiệm không phải vì uống rượu trao thân, mà là vì có người muốn có danh phận trong lòng em, em trước đây thấp kém rụt rè không dám chấp nhận, bây giờ em muốn dũng cảm, nghe theo trái tim mình."

Anh ấy ở trong trái tim tôi. Đồng hành và bảo vệ tôi hơn mười năm giờ đây đã trở thành một phần không thể thiếu trong tôi. Trước đây, tôi đã kìm nén bản thân và không thừa nhận điều đó, nhưng bây giờ.

"Lục Mộ Xuyên..."

"Em yêu anh, đã yêu anh nhiều năm rồi!"

Vừa dứt lời, tôi bỗng nhiên rơi vào trong một vòng ôm rộng rãi, thanh niên lồng ngực cứng như sắt, chạm vào là phát đau, tôi còn chưa kịp phản ứng anh ấy đã một tay nâng cằm tôi lên, khuôn mặt to lớn của anh liền rơi xuống.

Anh hôn một cách mãnh liệt và gấp gáp, trong nháy mắt hút hết không khí trong miệng tôi.

Cái này không nên cho mọi người xem mà ~

Tôi giơ tay định đẩy anh ra, nhưng từ lâu đã bị anh bắt được và mãnh liệt khống chế không cho tôi động.

Người đàn ông này vì mạnh mẽ quá mà phớt lờ tôi, gặm nhấm tôi như điên, tôi yếu ớt chỉ có thể chịu đựng sự hung dữ của anh trong khi nghe ngóng động tĩnh xung quanh, thật khổ quá mà.

May mắn là không có ai đến.

Cuối cùng, cả hai thở hổn hển ôm nhau để bình tĩnh lại.

Cách đó không xa có một chiếc ghế dài, anh ấy ôm tôi ngồi xuống, giống như làm nũng, lồng ngực run rẩy, lặp đi lặp lại: “Giai Giai~Gia Giai~”

Cứu mạng, tai tôi muốn có bầu luôn rồi đây này!

Sau đó tôi không nhịn được nữa, đẩy anh ra: "Anh làm gì vậy?"

"Bây giờ em là của tôi! Bạn gái!"

Tôi cũng cau mày, đưa tay về phía anh: "Chào bạn trai!"