Tôi Say Rượu Cưỡng Hôn Trúc Mã

Chương 8



9.

“Bạn trai mày thật là rộng rãi a, tứ ca, nhà hàng này rất đắt đó, tao căn bản không dám bước vào!” Nhị ca chọc chọc tôi, nhỏ giọng nói.

Hôm nay là bữa tối chiêu đãi nhóm của Lục Mộ Xuyên, để cảm ơn họ đã hỗ trợ và chăm sóc tôi vào các ngày trong tuần.

Lão đại kiên định xem qua thực đơn, hồi lâu cũng không gọi món, "Chúng ta đi chỗ khác ăn đi? Đắt quá, thoạt nhìn đã không đáng."

"Không có việc gì, muốn gọi cái gì cũng được, dù sao anh ấy đãi khách, cũng không ăn vô ích."

“Ha ha, mày đối với bạn trai thật là lỗ mãng nha, tùy tiện gọi món sao?” Mấy người xúm lại một chỗ nhìn thực đơn.

Lục Mộ Xuyên, người đang đi vệ sinh, lúc này cũng quay lại, nâng hông ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh tôi, tùy ý đặt tay lên lưng tôi, "Món ăn đã sẵn sàng chưa?"

"Sắp tới rồi, anh còn muốn ăn cái gì sao?"

Anh cầm lấy, tùy ý lật hai trang, đánh dấu chọn một món ăn, "Ăn cái này đi, em thích."

"Ồ ~" Các bạn cùng phòng cười khúc khích, bày tỏ họ đã ăn no cẩu lương.

Lục Mộ Xuyên đáp lại bằng một nụ cười mà nét mặt không thay đổi.

Da mặt cũng dày quá rồi

Người này nói nhiều chít đi được, chỉ cần anh ấy muốn là có thể trò chuyện với bất cứ ai.

Một vài câu bắt đầu chủ đề, cuộc trò chuyện đang diễn ra sôi nổi.

Nhưng thỉnh thoảng anh ấy lại quay đầu nhìn tôi, tay cũng không nhàn rỗi nhéo đầu ngón tay tôi chơi đùa.

Lão tam: "Này Lục Mộ Xuyên, cậu thích tiểu tứ của chúng ta như vậy, tại sao lúc trước tỏ thổ lộ với nó?"

“Không phải là tôi không dám sao, là vì tôi sợ cô ấy không thích tôi.”

Anh thản nhiên nói, tay siết chặt ngón tay tôi cho đến khi chúng đan vào nhau.

Tôi sững người, anh cũng sẽ sợ sao?

"Này, không ngờ hai người lại thận trọng rụt rè như vậy trong quan hệ nam nữ nha, nếu không chủ động thì còn lâu mới ở bên nhau!"

"Mày nói đúng."

Lão tam: "Lại đây chúng ta nâng cốc chúc mừng! Mừng người có tình đến được với nhau!"

Mọi người nâng ly rồi thay rượu bằng đồ uống.

Lục Mộ Xuyên, "Cám ơn."

Vẫn còn sớm, sau khi lão đại và những người khác ném tôi cho Lục Mộ Xuyên, họ khoác tay nhau quay trở lại trường học.

"Đi dạo?"

Tôi vui vẻ đồng ý, "Đi thôi."

Gió đêm nhè nhẹ, thổi vào người không lạnh mà dễ chịu.

Hồ nhân tạo các khu vực khác đều có đèn âm đất, ánh sáng không sáng chỉ có thể chiếu sáng một vòng cỏ, phân bố lại không đều, tăng thêm một chút mơ hồ.

Nhiều người đi bộ ở đây vào ban đêm, theo nhóm hai hoặc nhóm ba hoặc một mình.

Gió đêm thổi nhẹ, phong cảnh êm đềm, tôi rất thích cảm giác yên tĩnh này, nắm tay anh đi lòng vòng.

“Tuần này em đều không tới tìm anh!” Lục Mộ Xuyên đột nhiên nói.

Tôi sửng sốt một chút, rất nhanh liền hiểu ra: "Học sinh rất gấp đó, thời gian lên lớp tăng mấy tiết, công việc làm thêm bận rộn quá, anh tức giận sao?"

"Em ngay cả thời gian đi cùng anh cũng không có," ngữ khí có chút ủy khuất, anh ấy vẫn là cố chấp, "Không được!"

Lục Mộ Xuyên nhận thức được hoàn cảnh của tôi, đặc biệt là bây giờ tôi đã bất hòa với gia đình và hoàn toàn dựa vào chính mình để nuôi sống bản thân.

Công việc kinh doanh của gia đình anh ấy đang phát đạt, có thể được coi là có tài sản đi, anh ấy cũng nghĩ đến việc giúp đỡ tôi để tôi không phải lo lắng về tiền bạc và tập trung vào việc học.

Nhưng anh hiểu tôi cũng như tôi hiểu anh, biết tôi sẽ không chấp nhận nên anh không nhắc nữa, chắc còn giận, vì tôi hay bỏ bê anh.

"Một thời gian nữa sẽ ổn thôi. Tháng sau em sẽ nghỉ việc ở quán trà sữa, thời gian còn lại sẽ là của anh, được không?"

Anh miễn cưỡng nhận lời, nhân cơ hội đưa ra yêu cầu: "Sau này anh đến đón em đi làm thêm nhé?"

Anh ấy đã đề cập đến vấn đề này hơn một lần rồi, tôi đã từ chối vì nghĩ nó quá rắc rối, nhưng bây giờ anh lại nhắc đến nó, tôi phải đồng ý với anh ấy thôi.

"Được, được, tùy anh."

Người này tựa hồ cũng không biết thế nào là đủ, cực kỳ dính người, "Em đến dỗ dỗ anh nữa."

Mặt hồ nhân tạo lung linh, lấp lánh hệt như đôi mắt người trước mặt, có những vì sao rơi xuống, thật là mê hồn.

Không biết từ lúc nào, hai thân thể cách nhau gần như vậy, anh ấy giống như yêu quái dưới ánh trăng câu đi hồn phách người khác, khom người chậm rãi tới gần, "Hửm?"

Tôi vô tình nuốt nước bọt, khẽ run, "Làm sao, làm sao dỗ?"

Anh cắn môi, ánh mắt lướt xuống giữa môi tôi, ám chỉ rất rõ ràng.

Đầu tôi nổ bùm một tiếng, mặt nhanh chóng nóng lên, bỏng rát như lửa đốt.

Tôi liếc nhìn xung quanh hai lần như một tên trộm, khi thấy không có ai khác, tôi mới dám giẫm lên và cúi xuống hôn anh.

Tay đang nắm cổ áo anh hơi loạng choạng liền bị anh giữ lại.

Một cái chụt, một cái chạm nhẹ.

Mọi chuyện vừa mới bắt đầu đã kết thúc, Lục Mộ Xuyên đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt anh u ám đến mức không thể nhìn thấu, anh liếm môi dưới, kéo tôi đi mà không nói một lời.

Bên đường có cây cối xanh tốt, ánh đèn tối mờ mờ ảo ảo, quan trọng nhất là không có người qua lại.

Bước chân của người đàn ông này lớn đến nỗi tôi phải bước hai hoặc ba bước và chạy bước nhỏ để theo kịp tốc độ của anh, tôi thở hổn hển.

Chưa kịp hoàn hồn đã bị anh áp sát vào thân cây, động tác vẫn nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại tràn đầy hung hãn.

Đôi mắt anh mờ đi, giọng nói của chàng trai trở nên khàn khàn và trầm, "Hôn một lần nữa."

Tôi, người chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy như thế này trước đây, đã vô cùng sợ hãi, "...đừng!"

"Thật sự không muốn sao?"

Tôi lắc đầu thật nhanh.

"Vậy để anh hôn em một cái đi!"

Thắt lưng anh siết chặt, môi và răng đan vào nhau, tất cả không khí trong miệng tôi đều bị lấy đi.

Chà, kĩ thuật tốt, tiến bộ vượt bậc.

Đôi môi hơi hé mở, anh thở ra một hơi rồi lại khép môi lại.

"Hưm……"

Tiếng...khá to, nghe như sấm bên tai, thật đáng xấu hổ!

Không nghe không dám nghe nữa!

Nhưng mà hôn rồi hôn có cái gì đó không đúng, cái này, trên bụng là cái gì vậy a a a a a a a a a a!

Tôi khó chịu xoay người, Lục Mộ Xuyên kêu rên một tiếng, anh đè tôi xuống, “Gia Giai, đừng nhúc nhích!”

Nhiệt độ cơ thể anh cao đến đáng sợ, anh chịu đựng đến khi khóe mắt đỏ hoe, tôi không dám cử động nữa, ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng anh, chờ anh bình tĩnh lại.