Tôi Solo Hết Cái Phó Bản Này

Chương 3



7.

Mẹ tôi rất lo lắng:

“Nhóc con, con dự định làm gì tiếp theo? Giờ có quay lại lớp không?”

Tôi ăn nốt que kem, liên tục lắc đầu:

“Không, xấu hổ chếc!”

“Vậy giờ con muốn làm gì.”

“Chơi chếc bọn họ để bọn họ phải hàng phục trước con!”

“6!”

Trước sự kiên cường của tôi, mẹ tôi quyết định chiến đấu cùng tôi đến cùng.

Mẹ rút điện thoại ra gọi điện cho cha dượng: “ Giờ tôi không quan tâm tới cái gì mà con trai ông nữa. Dù sao chúng ta rồi cũng sẽ xé rách mặt ra với nhau thôi. Cùng lắm thì tôi đi chân trần không sợ giày!”

Cha dượng tôi trầm ngâm:

“Không sao đâu, đừng lo lắng, tôi sẽ bảo bọn họ đến xin lỗi con gái.”

Cúp điện thoại, tôi và mẹ ngơ ngác nhìn nhau:

“Ý mẹ vừa rồi là gì vậy?”

“Hừ, ý bà đây chính là bà đây đang có dự định ly hôn đấy nhóc con ạ.”

Đêm hôm đó, một em gái của con công nhỏ đến nhà tôi.

Cô ta vừa khóc lóc vừa cúi gập người gần như quỳ xuống trước mặt tôi, nức nở nói:

“Bạn học Mạnh, tôi sai rồi, tôi sẽ không bao giờ dám như thế nữa, xin cậu tha thứ cho tôi.”

Tôi vui vẻ tha thứ cho cậu ta.

Còn nhờ cậu ta nhắn nhủ đến con công nhỏ rằng: “ Lần sau tôi với cô ta lại thi xem ai thiệt hơn ai.”

Ha hả! Đã lâu rồi cuộc đời tôi không thú vị như vậy.

Đêm hôm đó, anh trai yêu quý Thẩm Phương của tôi cũng không có về nhà.

Cha dượng dường như đã quen với điều đó, cả căn biệt thự cuối cùng cũng có được một giấc ngủ bình yên.

8.

Ngôi trường tôi và Thẩm Phương đang học là một ngôi trường quý tộc phần lớn chỉ dành cho con cái nhà thượng lưu. Đương nhiên nhà trường cũng có đầy đủ cơ sở vật chất đáp ứng hết nhu cầu của học sinh.

Sáng nay dậy muộn nên tôi chưa kịp ăn sáng, giờ cũng chỉ có thể xuống canteen mong cầu một bữa sáng yên ả.

Cuối cùng, chân trái vừa mới bước vào nhà ăn thì đã thấy Thẩm Phương và đàn em của anh ta (con gà con)

Con gà con dò hỏi: “ Thẩm ca, sao anh cứ luôn gặp phải rắc rối với Mạnh Nam Nhứ vậy? Sao anh không bỏ qua đi, em thấy cô ta không phải dạng vừa dâu.”

Móa con gà con chếc tiệt này! Gọi anh là con gà con thì lập tức không nói tiếng người à?

Thẩm Phương thản nhiên hút thuốc:

“Cô ta đáng bị như vậy, đây là cái giá bọn họ phải trả cho việc hủy hoại gia đình người khác!”

Đúng là mấy con gà! Thở câu nào ra thối câu đó!

“Anh không có não đúng không?

Tôi đột ngột lên tiếng khiến hai người ở tầng dưới hoảng sợ.

Đôi mắt con gà con mở to:

“Mạnh Nam Nhứ, cô không biết thế nào là lịch sự sao? Tại sao cô lại nghe lén người khác nói chuyện?”

Tôi cắn một miếng bánh mì: “ Muốn người khác không nghe thấy, thì ngậm cái mồm vào. Đây đi nói xấu người khác mà lại sợ người ta nghe được à?”

“Vậy cô nghe được chúng tôi nói chuyện, cô không biết tự rời đi sao?”

“Tại sao?”

“Cô……….”

Thẩm Phương dí điếu thuốc lá vào gạt tàn”

“Nếu cô đã nghe hết, tôi không ngại nói thẳng với cô. Mạnh Nam Nhứ, chỉ cần cô và mẹ cô còn ở nhà tôi ngày nào, tôi sẽ có cách chơi chếc cô ngày ấy.”

Ha hả!

“ Anh đúng là thương bố anh lắm nhỉ, cha dượng tôi có biết anh yêu ông ấy nhiều vậy không?”

Như thồi vào họng Thẩm Phương một cục đá, mặt anh ta lập tức đen xì:

“ Cô đang nói vớ vẩn cái gì đấy?”

“Anh nói tôi và mẹ tôi phá hủy gia đình anh, gia đình anh khi chúng tôi đến cũng chỉ có bố anh với anh, phá hủy cái mọe gì, anh mất não thì đến bệnh viện bảo người ta cấy não vào. Mắt nào của anh thấy tôi và mẹ cướp mất tình cha con thắm thiết giữa anh với bố anh? Tôi đây còn chưa thèm nói đến chuyện mẹ tôi phải san sẻ sự quan tâm của bà ấy cho anh đâu! Đúng là cái thứ mất nết!”

Thẩm Phương bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn: “Tôi không cần!”

Tôi gật đầu”

“Anh không cần thì kệ mọe anh! Nhưng tôi thì thực sự cần bố của anh nha!”

Anh ta cười khẩy: “ Cô chỉ đang thích tiền của ông ấy thôi.”

Tôi liếc anh ta, khinh bỉ lên tiếng:

“Sao anh đã hẹp hòi mà con ngu xuẩn thế nhỉ? Chẳng lẽ yêu một người là chỉ được yêu thể xác thôi chứ không được yêu linh hồn à? Tiền cũng là một phần của cha dượng, tôi đã yêu quý ông ấy như vậy, yêu tiền của ông ấy cũng là đương nhiên thôi? Để tôi mở mang tầm mắt cho anh nhé, nếu tôi mà yêu một người, đến cả lông chân của người ta tôi còn yêu.”

Vừa nói, tôi vừa đảo mắt qua cặp chân của bọn họ.

Con gà con tái mặt vì sốc:

“Cô biến thái vậy?”

Sắc mặt Thẩm Phương như máy điều chỉnh màu sắc, từ đen xì sang tái mét rồi đến đỏ bừng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi vui vẻ vẫy vẫy tay ra khỏi nhà ăn.

9.

Đây rồi, con công nhỏ lúc nào cũng muốn chếc đây rồi.

Cuộc đời thật màu nhiệm mà!

Giờ giải lao giữa buổi, tôi đợi sẵn bọn họ trong nhà vệ sinh, bà đây biết thừa cô ta cũng chỉ có nghĩ được đến vậy mà thôi.

Vừa mới bước vào phòng nhỏ trong nhà vệ sinh không bao lâu, tôi đã thấy vài đôi chân đi qua đi lại rồi dứng yên trước buồng của tôi.

Khoảnh khắc bọn họ định vặn tay nắm cửa, tôi ở bên trong giơ thẳng chân, dùng hết sức bình sinh đá bay cửa!

“Aaaaaaaaa…”

Đứa con gái đứng cạnh cửa bị tôi đá ngã thẳng xuống đất, chậu nước bẩn trên tay đổ thẳng lên đầu.

“ Ôi trời, học tới lớp 11 rồi mà vẫn còn muốn nghịch nước sao, cô vẫn còn trẻ con vậy!”

Con công nhỏ tức đỏ bừng mặ, ra lệnh: “ Để tao canh cửa! Mạnh Nam Nhứ, đã vậy thì mày đừng trách tao ác!”

Tôi lùi lại hai bước, hơn chục đứa con gái bao quanh tôi như vây quanh người nổi tiếng.

“Sợ rồi sao? Hahaha!”

Tôi nhướng mày: “ Tôi khuyên các cô không nên chạm vào tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đến bắt các cô lại đấy.”

Tôi nhoẻn miệng cười khiêu khích.

Con công nhỏ cười lớn: “ Gọi cảnh sát? Mày dọa trẻ con đấy à, đã gọi cảnh sát rồi thì để bọn tao cho mày một trận cho mày có lí do nhé.”

“Chú cảnh sát ơi, chú có nghe thấy gì không? Bọn họ sắp đánh cháu, cháu sợ quá, chú mau đến cứu cháu với!”

……………….

……………

Trên cái cuộc đời này tôi sợ nhất là đột ngột im lặng đấy, sao tự nhiên lại im hết rồi.

Con công nhỏ run rẩy.

“Mày đang gọi cho ai?”

“Chú cảnh sát.”

“Mày gọi bằng cách nào? Mày đâu có cầm điện thoại.”

Tôi xoa xoa tay:

“Cô giàu mà cô lạc hậu thế? Ngay cả đồng hồ thông minh mà đại tiểu thư đây cũng không biết sao?”

Doanh nghiệp xã hội đen non trẻ muốn vươn lên đã lụi tàn ngay sau phi vụ đầu tiên. Khổ thân!

Chú cảnh sát mạnh mẽ bật còi “Bíp bíp” lao vào trường.

Vì không có lệnh bắt cùng với chưa xảy ra ẩu đả nên chỉ cảnh cáo nhà trường ghi tội danh của con công nhỏ.

Hiệu trưởng và cô chủ nhiệm như những đứa nhỏ cẩn thận từng li từng tí.

Sau khi chú cảnh sát rời đi, thầy hiệu trưởng gọi cô chủ nhiệm tới nói chuyện riêng. Trước khi rời đi, cô chủ nhiệm dường như muốn nhìn chằm chằm vào mặt tôi thử xem lá gan tôi to đến mức nào, nhưng hình như là gan của cô ấy hơi nhỏ thì phải, cô ấy không dám nhìn thẳng vào tôi.

Thẩm Phương nhàn nhã đi tới trước mặt tôi: “ Vương Dương nói đúng, cô thật độc ác.”

“Vương Dương? Là ai?” Tôi khó hiểu: “ Cái gì biển?”

Chẳng bao lâu, tôi đã nhận ra Vương Dương mà anh ta nói là ai.

“À con gà con ấy hả!”

Thẩm Phương ngơ ngác, sau đó ánh mắt dần trở nên dữ tợn:

“Đừng nói là cô cũng đặt biệt danh cho tôi nhé?”

Tôi mỉm cười thân thiện.

“Anh đoán xem?”

10.

Thẩm Phương lại không về nhà.

Tôi chào mẹ rồi nhanh chóng rời khỏi nhà.

Khi tôi đến phòng boxing, huấn luyện viên đã chờ sẵn ở đó, bảo tôi nhanh nhẹn thay quần áo.

Sau khi thay quần áo và mặc đồ bảo hộ, tôi mỉm cười khi nhìn thấy mấy người trên khán đài.

Đây là oan gia ngõ hẹp trong truyền thuyết đúng không? Đúng là người có lòng đi đâu cũng gặp nhau! Haizzzz.

Chiều nay huấn luyện viên gọi cho tôi, nói rằng hai ngày nay phòng tập boxing xuất hiện một tiểu thiếu gia ra tay rất hào phóng, đem mấy người đang tập luyện bị dọa cho sợ hãi.

Sau đó hỏi tôi có tới không!

Lại còn cần phải hỏi, tôi đương nhiên tới rồi! Nhiều tiền như vậy, không tới thì phí mất.

Hóa ra tiểu thiếu gia kia lại là Thẩm Phương.

Thẩm Phương cũng nhận ra tôi.

Anh ta nhìn tôi với ánh mắt “ Sao lại là cô nữa?”

“Cô đang làm gì ở đây?”

Tôi xòe tay ra, lật qua lật lại ngắm nghía: “ Tôi xuất hiện ở đây rồi mà lại còn phải hỏi sao?”

Anh ta chế nhạo: “ Ông già nhà tôi đưa cô không đủ tiền sao? Cô vẫn còn phải đi làm mấy công việc bán thời gian?”

Tôi cười mỉm: “ Trên đời có người chê tiền nhiều hả? Anh về bảo cha dượng nghỉ ở nhà đừng đi làm nữa?”

Ánh mắt anh ta lạnh lùng:

“Còn phải xem tôi có đồng ý hay không? Lập tức đổi người.”

Huấn luyện viên và tôi trao đổi ánh mắt.

Tôi khinh thường lên tiếng: “ Anh sợ hả.”

Thẩm Phương liếc mắt nhìn tôi: “ Đừng dùng chiêu khích bác với tôi.”

“Chỉ cần có ích là được, chiêu này chiêu kia quan trọng gì?”

“Mạnh Nam Nhứ, đây là cô cố ý khiêu khích tôi.”

Dứt lời, Thẩm Phương lập tức lao tới với một cú đấm thẳng. Tôi lùi lại hai bước, né sang một bên.

Vẻ mặt Thẩm Phương hơi lạnh lùng, đấm một quyền tới. Tôi vừa né vừa đi vòng quanh:

“ Tiểu thiếu gia, lực tay của anh không đủ.”

Thẩm Phương gầm lên: “ Mạnh Nam Nhứ, im mồm, cô chỉ là bạn tập thôi.”

Tôi xoay xoay cổ: “ Đối thủ giỏi chính là một nửa huấn luyện viên, tiểu thiếu gia, đến đây.”

Tôi vắt kiệt sức lực của Thẩm Phương, bắt anh ta vờn quanh trên sàn boxing tròn một giờ.

Cuối cùng anh ta kiệt sức, ngã sõng soài xuống dưới sàn.

Tôi đẩy đẩy cơ hàm. Chếc tiệt! Đau phết.

Có điều, con gà chọi này cũng được phết, không sử dụng bất cứ một thủ đoạn nào, khá sạch sẽ.

Tuy nhiên, khi tôi cầm được 2000 tệ trên tay, tự nhiên cảm thấy má cũng không đau lắm, cũng vẫn chịu được. Ha hả!

Tôi gọi taxi tới, Thẩm Phương đương nhiên không cam lòng nhưng do không chịu nổi tôi mặt dày khích bác mấy câu, mặt tối sầm lên xe.

Đến biệt thự, Thẩm Phương ngơ ngác: “ Tôi thanh toán?”

“Ừ hừm.”

“Tại sao lại là tôi?”

Tôi không trả lời, mệt chếc.

“Tại sao không phải là anh?”

“Không phải anh muốn thanh toán sao?”

Thẩm Phương rút điện thoại ra:

“ Vậy cô mau trả tôi một nửa tiền xe.”

Tôi vờ như không nghe thấy:

“Anh nói cái gì cơ? Sao tôi giống như bị điếc, không nghe thấy gì cả? Chắc là do tôi bị mệt quá, tôi đi ngủ đây.”

“Mạnh Nam Nhứ, cô có biết xấu hổ không?”

“Không! Đương nhiên là không rồi!”

Chúng tôi cãi nhau chí chóe tiến vào biệt thự, tình cờ gặp cha dượng từ tầng trên đang đi xuống lấy nước uống.

Cha dượng nhìn tôi rồi quay sang nhìn Thẩm Phương.

“Hai đứa các con đi chơi cùng nhau hả?”

“Không thể nào.”

“Làm sao có thể được!”

Hiển nhiên là cha dượng tự mình cũng không tin vào chuyện ngớ ngẩn không thể xảy ra này, thở phào nhẹ nhõm.

“Rất tốt, rất tốt.”

Tôi cảm thấy đêm nay ông ấy có thể vừa ngủ vừa cười.

Ah!! Thật sự mệt chếc!

Trước khi đóng cửa phòng, Thẩm Phương đột ngột hỏi:

“ Tại sao cô lại đi làm việc bán thời gian ở phòng boxing?”

Tôi ngáp:

“Vì nghèo.”

Tôi mệt mỏi đến mức không nhìn ra được ánh mắt Thẩm Phương nhìn tôi không biết từ lúc nào đã thay đổi.